Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 380: Chương 380: Thương phủ




Vương phu nhân kéo tay nữ nhi mình an ủi: “Con yên tâm, hiện tại nếu đại hoàng tử muốn bảo vệ ả thì con cũng nên chuẩn bị.”

“Sao lại chuẩn bị?”

“Con thật rất thiện lương, con muốn mang thai thì nương sẽ đi cầu phương thuốc để con ăn, sau này sẽ được như ý nguyện.”

Đại phu nhân cầm trên tay bình dược: “Con sai người bỏ dược này vào thức ăn của Tĩnh Nguyệt, bảo đảm dù nàng có được sủng ái cũng không thể có hài tử.”

Ánh mắt đại hoàng tử phi sáng rực lên “Thật không?”

“Dĩ nhiên là thật, phụ thân con có nhiều tiểu thiếp, nếu ai có thai thì nương sẽ đều dựa vào loại dược này.”

“Đa tạ nương nhưng sao hiện giờ tiểu thiếp của phụ thân lại mang thai được?”

“Hừ, bởi vì con tiện nhân kia quá thông minh, lại lén đổ đi tất cả những thức ăn do mẫu thân đem đến, nếu không ả cũng không thể mang dòng dõi cao quý của phụ thân con rồi. Những ngày qua, phụ thân con rất vui vẻ nhưng sẽ không bao lâu đâu vì nương sẽ hành động thôi.”

Đại hoàng tử phi gật gù, thủ đoạn nương nàng tàn bạo đến mức nào dĩ nhiên nàng biết. Hiện giờ, nàng cũng không cần lo lắng nữa, nàng đã có bình dược này trong tay thì con tiện nhân kia cũng không thể mang thai được.

Tại Thương phủ ở Bắc Yến, bên ngoài bị giấy niêm phong che lấp cổng chính, Thương Dực dẫn Bàng Lạc Tuyết trực tiếp bước vào trong.

Nước chảy qua cầu nhỏ, những đóa hoa đã sớm khô héo, vườn tược không được tu bổ, hoa cỏ mọc chênh lệch không đồng đều.

“Nói vậy trước đây Thương Phủ rất đẹp, nhìn qua một chút cũng có thể thấy điều đó.” Bàng Lạc Tuyết chỉ vào rừng hoa mai ở phía xa xa. Nơi này có cách bố trí thật sự rất đặc biệt.

“Khi đó, mọi thứ trong phủ này đều do tỷ tỷ bố trí, tỷ tỷ rất thích hoa mai, nàng rất vui khi chính tay mình trồng những loại hoa mai này. Vì lẽ đó từng cọng cây ngọn cỏ đều do một tay nàng bố trí.”

Thương Dực nhìn những cành cây trắng xám kia với ánh mắt rất ôn nhu, phảng phất đâu đó như hắn nhìn thấy người nữ tử đứng đó vào những ngày đông. Dưới cây mai, một người nữ tử vừa nấu rượu, vừa cầm quyển sách lên xem.

Bàng Lạc Tuyết hiểu rõ, xưa nay hồng nhan bạc mệnh.

“Hãy sai người quét dọn Thương phủ một hồi, sau đó sẽ chuẩn bị nghênh đón chủ nhân mới.” Bàng Lạc Tuyết nói.

Thương Dực trợn to hai mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết: “Nhưng tiểu thư, nơi này vẫn còn bị dán giấy niêm phong.”

Bàng Lạc Tuyết bước ra ngoài trực  tiếp đi về phía cửa lớn vỗ tay. Bạch Quân Nhược mở cửa ra, trên cửa còn có mạng nhện cùng tro bụi che kín cửa khiến hắn ho khan.

“Ta thấy nên thay cái cửa này thôi, quá bẩn.” Bạch Quân Nhược vừa quẹt mũi vừa khó chịu nói.

Thương Dực nhìn Bạch Quân Nhược đang xé giấy niêm phong trên cửa ra, miệng há thật to. Này, này, này, ai có thể nói cho hắn biết việc này là sao?

“Tiểu thư, Bạch công tử, giấy niêm phong là do chính tay hoàng đế Bắc Yến tự mình dán lên, lại còn đóng ngọc tỷ vào rồi. Các ngươi, các ngươi cứ vậy mà xé nát ra đấy à?”

Bạch Quân Nhược tỏ vẻ thản nhiên ném giấy niêm phong sang một bên liếc mắt nhìn hắn: “Không sao, đêm hôm qua ta đã sai sứ thần đến truyền lời và hắn đã giao cho ta nơi này.”

Thương Dực hiểu rõ, bất kỳ người nào cũng không dám chống lại Hải quốc, trừ phi người đó muốn bị diệt quốc.

“Sau này, ngươi chính là chủ nhân của nơi này, ngày mai Tiểu Tứ Tử sẽ trở lại đây, nếu ai là hạ nhân Thương phủ còn sống sót thì cũng đều trở về đây. Ta đã dựa theo bản vẽ của Tuyết nhi để tìm người rồi, Tuyết Nhi cũng rất cẩn thận, mọi đồ vật bên trong phủ đều đã được hoàn như lúc trước.”

Bạch Quân Nhược đã nói như vậy, dù Thương Dực có đường đường là nam nhi thân cao bảy thước, vành mắt cũng không nhịn được đỏ lên vì xúc động. Hắn quỳ trên mặt đất nói: “Tiểu thư, Thương Dực thực sự biết ơn người. Nếu tiểu thư có yêu cầu gì, dù sai Thương Dực đi đâu, làm gì, nhảy vào nước sôi lửa bỏng, Thương Dực nhất định sẽ không chối từ.”

“Đứng lên đi, nơi này vốn là của ngươi, ngươi theo ta lâu như vậy nên bây giờ ngươi xứng đáng được nhận lại Thương phủ này.”

Nàng cũng hiểu rõ cá tính của Thương Dực nên nàng có thể kết luận rằng mọi thành viên trong phủ Thương gia đều là những người chết đỉnh thiên lập địa.

“Mà nói cho cùng, ta vẫn là người thiệt thòi nhất, nha đầu đắc lực nhất bên cạnh ta cũng bị ngươi cướp đi rồi.”

Tử Quyên nghe nói đến mình, khuôn mặt nàng trong nháy mắt trở nên đỏ hồng.

“Tiểu thư, người cứ như vậy thì nô tỳ liền không để ý tới người.”

Thương Dực đỏ mặt nhìn Tử Quyên nở nụ cười “Khổ cực cho muội rồi.”

Tử Quyên đỏ mặt nhỏ giọng nói “Muội đi thu dọn đồ đạc.”

“Ai?”

Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết ngay lập tức đảo qua mặt hồ, đột nhiên thấy một bóng dáng màu đen.

Thương Dực nhảy lên mặt hồ, dùng dao phóng thẳng về phía bóng dáng kia.

Trong nháy mắt máu nhuộm đỏ cả chu vi nước sông.

Thương Dực vớt người kia lên, hóa ra là một nữ hắc y nhân.

Thương Dực thu dao lại nhận thấy lúc nãy mình chỉ làm bị thương cánh tay nàng, những nơi khác cũng không sao. Ánh mắt người nữ nhân kia nhìn Bàng Lạc Tuyết tựa như đã từng có mối thâm cừu đại hận với nàng.

“Ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?”

Bạch Quân Nhược nhìn người nữ nhân nằm trên đất, có thể khẳng định nữ nhân này có nỗi hận thù siêu cấp với Bàng Lạc Tuyết .

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nói: “Thả nàng ta đi.”

“Nàng ta có mưu đồ gây rối.” Bạch Quân Nhược nói.

“Bạch Đinh, lâu không gặp, sao ngươi đến được nơi này?”

Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết, hắn đã từng gặp qua người nữ nhân Bạch Đinh rồi, chắc chắn người này không phải.

Bạch Đinh bi thảm nở nụ cười, đưa tay lấy mặt nạ xuống, trên mặt còn có một vết sẹo.

“Tiểu thư chính là tiểu thư, cái gì cũng đều không giấu được người.”

Bàng Lạc Tuyết cười cợt: “Thả nàng đi thôi.”

Bạch Đinh nhìn Bàng Lạc Tuyết quát: “Bàng Lạc Tuyết, ngày hôm nay ta đến là muốn lấy mạng của ngươi.”

Bàng Lạc Tuyết tự giễu cười cợt: “Người ngươi nên lấy mạng không phải ta, mà là Triệu Chính Dương, dù sao lão nương các ngươi và Bạch Chỉ đều không phải ta hại chết.”

“Không.” Hai mắt Bạch Đinh bắt đầu đỏ hồng nói: “Ngươi biết rõ lão nương không thích ngươi, tại sao ngươi phải gả cho Vương gia? Nếu đã gả cho Vương gia rồi vì sao không thể chịu đựng Bạch Chỉ, chúng ta đối với tiểu thư tuyệt đối trung thành, ngươi thật làm phụ lòng chúng ta.”

U Nhược đột nhiên ra tay tát một cái lên mặt Bạch Đinh.

Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy đau lòng nói: “Bạch Chỉ yêu Triệu Chính Dương, ta biết nhưng việc Triệu Chính Dương có yêu nàng hay không thì liên quan gì tới ta. Ta là chủ nhân, mà người lấy mạng lão nương các ngươi chính là hoàng hậu. Ta nói vậy chắc ngươi cũng rõ ràng, lần này ta buông tha ngươi với thân phận vẫn còn là chủ tớ. Lần sau ngươi đến ám sát ta, ta sẽ đưa tỷ muội các người xuống dưới cửu tuyền để gặp lão nương các ngươi.”

“A, tại sao ngay cả một người thân ta cũng đều không có mà ngươi dựa vào cái gì lại làm thế? Chính là do ngươi, nếu không phải là ngươi thì Bạch Đinh sẽ không chết, lão nương cũng sẽ không chết, Vương gia cũng sẽ không thống khổ như vậy.”

Bạch Chỉ lấy cây chủy thủ dưới gót chân mình liền quay về Bàng Lạc Tuyết đâm tới, chỉ cần giết nữ nhân này thôi, nàng sẽ được giải thoát rồi.

………………

Bàng Lạc Tuyết thở dài, cũng không hề quay đầu lại: “Đem thi thể nàng về Đông Tần quốc và cũng mai táng nàng ở cùng với Bạch Đinh.”

“Vâng, chủ nhân yên tâm.” U Nhược nói.

Thương Dực nhìn Bàng Lạc Tuyết, con người không phải cây cỏ mà có thể vô tình được? Bạch Chỉ và Bạch Đinh đã đi theo nàng lâu như vậy, Bàng Lạc Tuyết cũng vẫn luôn chờ đợi các nàng trở về nhưng rốt cuộc cách làm của Bạch Chỉ và Bạch Đinh đã khiến nàng quá đau lòng.

“Tuyết Nhi, muội đừng nên đau lòng.” Bạch Quân Nhược nói.

“Tại sao ta không đau lòng? Những người kia căn bản không đáng bị như vậy, chỉ là không biết chuyện thôi.”

“Vậy thì tốt, muội xem, huynh đã sai người quét tước lại nơi đây rồi, huynh còn phải làm gì nữa?”

Ánh mắt Bạch Quân Nhược đầy chờ mong, nhìn theo Bàng Lạc Tuyết như khám phá ra chuyện thú vị. Hắn không cảm thấy hổ thẹn vì với thân phận cao quý của hắn mà lại đích thân làm những chuyện này, trái lại hắn cảm thấy thuận buồm xuôi gió.

Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt vui vẻ của Bạch Quân Nhược thì cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.