Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 4: Chương 4: Thính Vũ hiên




Bàng Lạc Vũ được nha hoàn đỡ một đường đi đến bên trong Thính Vũ hiên, liền nhìn thấy Vương di nương cùng nha hoàn Hỉ nhi ở trong viện. Trong lòng có suy tính liền hướng Tụng Chi nháy mắt.

“Các ngươi đều đi hết ra ngoài đi, nơi này có ta hầu hạ là được rồi.”

“ Dạ”

Nha hoàn đều đi hết, vào cửa quả nhiên thấy Vương di nương, Vương di mặc một bộ váy hồng thêu những nhánh cỏ màu vàng kim, bên ngoài khoác vải mỏng trắng thuần, cùng đôi hài l.q.d uyên ương, lộ ra dáng người uyển chuyển, một chút cũng không giống một phu nhân sắp ba mươi.

“Hừ, một chén dược tốt, lại bị một cái tiểu tiện nhân làm cho đổ mất, quả nhiên ta không phải con ruột, chỉ biết sủng ái nha đầu kia, sớm muộn gì có một ngày nhất định phải cho bà ấy sống không bằng chết.”

Vương di nương nhíu nhíu mày bực mình nói: “Vũ nhi, mẫu thân không phải đã dạy con gì sao, phải nhẫn nại, chờ Dương thị kia nằm trên giường bệnh, nơi này còn không phải do nương định đoạt, nắm quyền trong tay sao, đến lúc đó con muốn cái gì liền có cái đó, cho dù con muốn vị trí đích nữ của nha đầu Tuyết nhi kia cũng không khó, đúng rồi, lúc dược kia đưa cho Dương thị uống, lúc nãy nương có cho người cho thêm một ít thỏa dược khác vào, con…”

“Đủ rồi, còn chuẩn bị những dược thảo làm gì nữa, hôm nay tiện nha đầu Tuyết nhi kia vô ý đánh đổ chén thuốc của con, còn nói muốn học sắc thuốc, về sau thuốc sắc ở Cẩm Tú các, làm thế nào có thể hạ độc được nữa, nương, khi nào chúng ta mới có thể nắm giữ Quốc công phủ.” Bàng Lạc Vũ không kiên nhẫn đánh gãy lời than thở nói.

“Trước mắt chính là yến hội Mẫu Đơn, nữ nhi đã muốn cập kê, thân là thứ nữ, chỉ có Bàng Lạc Tuyết là đích nữ được sủng ái, Nam Cung ca ca từ trước đến nay chỉ thích Bàng Lạc Tuyết, ta làm sao có thể can tâm đây. Rõ ràng dì con đã là phi tử, mẫu thân chẳng lẽ không có cách nào đoạt vị trí đại phu nhân sao?”

Vẻ mặt Vương di nương giống như không cam lòng, nhìn Bàng Lạc Vũ trổ mã so với chính mình còn xinh đẹp hơn ba phần, làm sao có thể không động tâm tư. Ngẫm lại chính mình xuất thân Hầu phủ, nhà mẹ đẻ bà ta chẳng qua chỉ là đại phu nhân Quốc công phủ, còn mình lại có muội muội được Sùng Dương đế cưng chiều lên làm phi, làm như thế nào không được vị trí đại phu nhân này? Phu nhân tướng quân nho nhỏ nàng còn không xem ở trong mắt, Sùng Dương đế tuổi đã già, con hắn cùng nữ nhi xứng đôi, đáng tiếc thân phận nữ nhi là thứ xuất, lão gia lại cưng chiều Bàng Lạc Tuyết kia, đại phu nhân và hắn lại cùng là thanh mai trúc mã, vốn định một chén dược độc chết nàng, làm cho nàng mắc bệnh, chính mình liền có thể nắm giữ quyền lợi chủ mẫu. Hiện tại bị nha đầu kia quấy rối, quả thật là vận may cho ngươi, xem ra phải trù tính lại. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của nữ nhi, cưng chiều lắc đầu.

“Tướng quân kia tất nhiên là tốt, chẳng lẽ sẽ không có nam nhân nào so với hắn tốt hơn sao? Con là nữ nhi duy nhất của nương, nương sẽ tính toán thỏa đáng cho con, Mẫu Đơn yến các vị vương gia cũng sẽ tham gia. Chỉ cần con có thể đứng thứ nhất trong Mẫu Đơn yến, người nam nhân nào lại không bị động tâm vì con, mau để nương nhìn xem con chuẩn bị bức tranh thêu Mẫu Đơn yến tới đâu rồi. Mẫu Đơn là thứ hoàng hậu nương nương yêu thích nhất, nương là nhờ hỏi dì con mới tìm được thứ hoàng hậu thích nhất, bức tranh Mẫu Đơn tươi đẹp, con nhất định không được thua kém, không nên uổng phí cực khổ của nương.

“Còn thêu tranh Mẫu Đơn tươi đẹp gì nữa, hôm nay thấy Bàng Lạc Tuyết vậy mà thêu Mẫu Đơn mới đúng là kinh diễm, làm con gọi bà ta lâu là nương như vậy, lại nửa điểm kĩ thuật thêu cũng không truyền thụ cho con.” Nói xong cầm cây kéo cắt nát bức tranh thêu.

“Con làm cái gì vậy, con cái nha đầu ngốc, nếu nàng đã gọi con là tỷ tỷ, con đương nhiên có thể thường xuyên cùng nàng lãnh giáo, thực sự nàng thêu tốt liền nhất định là của nàng sao. Ngươi cũng không nghĩ, nên chịu đựng tính khí sao, tương lai quốc công phủ này chưa chắc là của mấy người đó.”

Hai mẹ con nhìn nhau cười, quả nhiên ngoan độc là di chuyền.

“Bàng Lạc Tuyết tuổi còn nhỏ mà kĩ thuật thêu lại xuất chúng như thế, nhất định phải lợi dụng thật tốt, nếu Bàng Lạc Tuyết muốn học sắc thuốc, ngày mai con liền đem phương thuốc cho nàng, chỉ tiếc lại không thể cho độc dược vào để đại phu nhân bồi bổ thân thể tốt, mẫu thân cần phải tính toán biện pháp mới, dù sao hôn nhân cũng do đại phu nhân làm chủ, nếu nàng ta muốn tùy ý gả con đi, nữ nhi cũng không có biện pháp, chỉ có thể tại đây treo cổ trong Thính Vũ hiên, cũng không muốn bị mẹ con các nàng làm nhục.”

Vương di nương nhướng mày, vỗ về mái tóc dài đen nhánh của Bàng Lạc Vũ nói: “Con đây là không phải đang trách mẫu thân của con sao, mẫu thân chỉ có một nữ nhi là con, không suy tính cho con thì cho ai, chỉ tiếc không có con trai, nếu không ta nhất định sớm cùng bà ta tranh cao thấp, làm gì phải cúi đầu phục tùng. Nương nhất định sẽ làm cho con không thua kém ai trong Mẫu Đơn yến, không chỉ làm cho đại phu nhân kiêng kị, không thể tùy ý gả con ra ngoài, cũng làm cho cha con biết, con mới là trưởng nữ, lại xuất sắc như vậy, lại xinh đẹp như thế nào. Tâm tư cha của con nương đương nhiên biết rõ, từ nhỏ luôn cưng chiều Bàng Lạc Tuyết, lại thỉnh nhũ mẫu trong cung dạy nàng, đơn giản là để ý địa vị sau này. Chỉ tiếc đại phu nhân một lòng muốn nữ nhi gả cho người môn đăng hộ đối, không hề nghĩ sâu xa như vậy.”

Trong lòng Bàng Lạc Vũ cả kinh, phụ thân quả nhiên thật bất công, đều do mình không phải là đích nữ, nếu Bàng Lạc Vũ nàng trở thành hoàng hậu, chính mình chẳng phải là cả một đời đều được sống trong vinh hoa phú quý hay sao. Người không tàn nhẫn không đứng vững, Bàng Lạc Tuyết, ngươi đừng trách tỷ tỷ ta ngoan độc, đều là ngươi bức ta.

“Nương, người nhất định phải giúp con, con không muốn cả đời bị cái nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia giẫm nát dưới lòng bàn chân, có nàng sống thêm một ngày, con cảm thấy ghen tức như dao cắt vào tâm, tuy rằng nàng còn chưa cập kê, nhưng bộ dáng bắt đầu đã muốn là mỹ nhân, nhất định sẽ không kém hơn con. Đến lúc đó, con càng không có nơi sống yên ổn.”

“Người trước người sau, con vẫn là tỷ tỷ của nàng, lại gần gũi từ nhỏ cùng nhau, trước kia đối tốt như thế nào với nàng, hiện tại càng phải đối với nàng như thế đó, mới có thể để cho nàng không nhận ra, thanh thản ổn định trở thành bàn đạp cho con. Cái vị trí kia sau này, nữ nhi của ta chắc chắn sẽ ngồi được.” Vẻ mặt Vương di nương ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đúng rồi, buổi tối cha con sẽ đến, con cần phải ăn mặc thật đẹp, phải tự mình cân nhắc, về sau không thể để phụ thân một lòng một dạ thương yêu nàng, phải cắt đứt. Mới làm tiêu tan hi vọng của họ.”

“Nương, người yên tâm, dù sao cũng chỉ là cái nha đầu mười ba tuổi, lừa gạt nàng rất dễ dàng. Con không được, nàng, Bàng Lạc Tuyết cũng đừng hòng được, cho dù tướng quân ca ca không thích con, con cũng sẽ không cho nha đầu Bàng Lạc Tuyết kia tiện nghi. Việc này người yên tâm đi, con đương nhiên sẽ nhở kỷ, mẫu thân người cũng phải tìm cách đem quyền lợi gia chủ về trên tay. Mẫu thân người cũng không được nhân từ, bà ta ở một ngày, người cũng không được phụ thân sủng ái, nữ nhi càng không có hi vọng đến vị trí đích nữ kia.”

“Việc này nương đương nhiên rõ ràng, thời thế thay đổi, dì con đưa tới rất nhiều vật hiếm, vừa rồi mới đưa đến, con chọn lựa một vài thứ, mẫu thân còn có việc, trước về Thường Thanh các, con cũng phải không chịu thua kém, Mẫu Đơn yến tuyệt đối không thể có gì sơ xuất.”

“Nữ nhi biết, cung tiễn mẫu thân.”

“Tụng chi, mang đồ Vương di nương vừa nói đến đây, bổn tiểu thư muốn xem những thứ xinh đẹp kia, xem dì thưởng cho những thứ gì.”

Tụng chi liền bê lại một hộp châu báu, bên trong có đồ trang sức, một viên đá quý màu đỏ, màu đỏ như máu một phần tạp chất cũng không có, trông rất đẹp mắt. Một chuỗi vòng từ mười tám viên ngọc bích trân châu xuyên thành, tất cả đều kết hợp thật tỉ mỉ, quả thật tinh xảo, cuối cùng là hộp gỗ đen, mở ra quả thật là tinh xảo dị thường, trâm cài tóc phượng màu vàng, trong miệng phượng ngậm một chuỗi bảo thạch nhỏ xinh, bảo thạch tràn đầy ánh sáng. Tại Mẫu Đơn yến nếu mang theo trâm này nhất định xinh đẹp lấn áp quần phương. Nghĩ đến đây, Bàng Lạc Vũ lộ ra một chút mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.