Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 7: Chương 7: Lão thái thái trở về




Sau bữa cơm chiều, phụ thân đi đến chỗ Tứ di nương, mà Lạc Tuyết lo lắng không yên lòng bồi mẫu thân về Cẩm Tú các. Mẫu thân khẽ cười nói: “Tuyết nhi đang có tâm sự gì.”

“Không có gì, chỉ muốn bồi mẫu thân đi một chút.” Nàng dịu dàng cười nói,

“Tứ di nương nhập phủ cũng đã ba năm, sớm nên có một nữ nhi rồi, để tránh về sau dưới gối tịch mịch. Mẫu thân cũng không phải là người hẹp hòi, trở về sớm một chút nghỉ ngơi, rồi chăm chỉ đọc sách.”

Nhìn khuôn mặt dịu dàng ôn nhu của mẫu thân, nhất thời cảm thấy thê lương, chắc hẳn mẫu thân cũng ngóng trông với người mình yêu một đời một kiếp, đáng tiếc là mẫu thân luôn l.q.d tuân theo truyền thống tiểu thư khuê các, trượng phu là tất cả. Theo trong mắt người nàng thấy được bất đắc dĩ và thỏa hiệp. Nàng mỉm cười hành lễ lui ra.

Một đường mang theo Tử Quyên trở lại Lạc Tuyết các, nàng vẫn đang suy nghĩ, cuộc đời này như nếu không thể toàn tâm toàn ý yêu một người, nàng, Bàng Lạc Tuyết thà rằng độc thân một đời. Cũng không muốn cùng người khác chung một phu quân.

Vào lúc gần đêm, Liên Diệp trở về nói cho nàng biết, cô nương kia tỉnh lại một lần, lại ngất đi.

“Đại phu nói cần tĩnh dưỡng. Liên Ngẫu ở nơi đó chiếu cố nàng. Nô tỳ về trước đến nói cho tiểu thư một tiếng, tiểu thư đừng lo lắng.

“Ân, trước tiên giúp ta tháo trang sức đi.”

Liên Ngẫu rất nhanh lấy nước ấm đến, giúp nàng tháo kẹp tóc xuống, lại dùng khăn lông thấm nước ấm lau mặt. Thay tẩm y, tiến vào nội thất nằm trên giường, nhìn giường chạm trổ l.q.d những đóa hoa lớn nghĩ đến toàn bộ chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Nữ tử kia rốt cuộc là thân phận gì? Vì sao lại xuất hiện gần Thích phủ? Nghĩ đi nghĩ lại nàng liền rơi vào giấc ngủ.

Trong mộng có âm thanh trẻ con khóc vang vọng nỉ non bên cạnh nàng, là kiếp trước đứa nhỏ nàng chưa sinh ra sao? Nàng sắp sửa hướng về phía trước đi tới, đột nhiên chuyển sang một mảnh địa phương xa lạ, khắp nơi tràn đầy hơi thở tuyệt vọng, đau khổ tuyệt vọng như muốn đem nàng chôn vùi.

Trên giường Bàng Lạc Tuyết nhíu chặt chân mày, ngủ thật sự không an ổn. Liên Diệp nghe thấy trong giường Bàng Lạc Tuyết nói mê, liền đứng dậy đốt ít hương an thần. Khí hương tỏa ra, Bàng Lạc Tuyết mới ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, Bàng Lạc Tuyết đã tỉnh, có lẽ hương an thần kia có tác dụng, Bàng Lạc Tuyết trái lại có vẻ tinh thần sáng láng. Gọi Liên Diệp tiến vào hầu hạ rửa mặt.

“Hôm nay lão phu nhân sẽ trở về, muốn sớm một chút đi Hà Hương viên, thỉnh an. Sau đó tìm cách xuất phủ. Đi xem chỗ Liên Ngẫu thế nào.”

“Dạ tiểu thư, tiểu thư hôm nay cần phải trang điểm tỷ mỷ, lão phu nhân ánh mắt cao, yêu cầu lại nhiều.”

“Không cần, ta tự nhiên thoa vào một chút son là được, nhân tiện đem bộ bách hợp như ý đến cho ta.”

“Dạ.”

Tùy ý thoa một chút son lên, nhìn trong gương, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười diễm lệ, như thế này tổ mẫu sẽ không nói nhiều như vậy đi.

“Đi thôi.”

Liên Diệp đỡ tay nàng đi đến Hà Hương viên, phụ thân cùng mẫu thân đã ở đó. Di nương cùng các tiểu thiếp khác đều trang điểm xinh đẹp đứng một bên.

Bàng Lạc Vũ mặc một thân váy đỏ đứng phía sau phụ thân, vẻ mặt ý cười dịu dàng.

“Muội muội thế nhưng lại tới trễ.”

Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, kiếp trước như thế thế nào lại không cảm thấy ngươi có ác tâm như vậy, làm bộ làm tịch.

“Bái kiến phụ thân mẫu thân, hôm qua con đích thân đi chuẩn bị lá trà mà tổ mẫu thích, sợ bọn hạ nhân không tận tâm, chính mình tự tay làm, cho nên đã đến muộn. Xin phụ thân hãy trách phạt.”

“Khó có được Tuyết nhi một mảnh hiếu tâm, tổ mẫu biết nhất định rất vui vẻ.” Phụ thân từ ái cười nói.

“Tỷ tỷ, hiểu chuyện như vậy, hôm nay lại thức dậy sớm như vậy, có thể thấy là rất nhớ tổ mẫu, nhất định là có kinh hỉ cho tổ mẫu, tỷ tỷ là cái gì, Tuyết nhi thực sự rất tò mò.” Nàng cười híp mắt nói.

“Ta. . .”

“Vũ nhi cũng chuẩn bị, thực sự là hiếu thuận.” Mẫu thân đúng lúc nói thêm vào, trái lại, lại làm cho Bàng Lạc Vũ tiến thoái lưỡng nan.

Hừ, ta tự nhiên biết ngươi không chuẩn bị, bằng không làm sao có thể nói được mặt tối của ngươi. Ngươi cho rằng, sáng sớm tinh mơ muốn làm ta không thoải mái, nghĩ rằng ta sẽ dễ bị bắt nạt sao.

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ xấu hổ nhìn Vương di nương, Vương di nương cười nói: “Đại tiểu thư đương nhiên là rất nhớ tổ mẫu.”

“Nghe lời này ý chính là chỉ nhớ một chút mà thôi, cái gì cũng không chuẩn bị, đại tiểu thư thực sự là tấm gương tốt, thực sự là người đức hạnh hiền lành a.”

Bàng Lạc Vũ nghe Tam di nương nói như vậy,tâm liền nổi lên một tia sát khí, đâu còn đầu óc suy nghĩ lời nàng nói.

Xác thực sắc mặt Bàng Lạc Vũ lúc này một mảnh dữ tợn, trong lòng thầm mắng Tam di nương này là hồ ly tinh, thời thời khắc khắc luôn tìm cách gây phiền phức cho mình. Nửa khắc l.q.d cũng không để cho mình sống yên ổn, Bàng Lạc Vũ len lén ngẩng đầu nhìn phụ thân mình một cái, nhìn thấy phụ thân rõ ràng không vui, trong lòng liền lộp bộp một chút, phụ thân đã không vui, nhưng như thế nào cho phải, chính mình cái gì cũng không chuẩn bị, chẳng phải là làm cho phụ thân bất mãn vớ mình. Nghĩ đến chỗ này không khỏi cắn cắn môi.

“Được rồi, lão thái thái cũng đã gần trở về, tất cả cùng ta cùng đi nghênh tiếp đi, Vũ nhi thân là đại tỷ sau này phải học tập nhiều nữ đức, vì các đệ muội làm gương mẫu.”

“Dạ, phụ thân, Vũ nhi biết.”

"Được rồi, đi thôi."

“Dạ, lão gia.”

“Dạ, phụ thân.”

Nàng cùng đi theo phía sau mẫu thân phụ thân đi tới trước đại môn, liền có quản gia tới báo, xe lão thái thái đã tới cửa, phụ thân vội vàng đi đón.

“Cung nghênh mẫu thân.”

“Cung nghênh lão thái thái hồi phủ.”

Lão thái thái đã qua hơn phân nửa đời người, trên người mặc áo khoác, bên trong mặc váy nhũ kim, trên đầu một cây trâmt chim phượng hoàng, đầu đầy tóc bạc rất nổi bật, vẻ mặt lão thái thái nghiêm túc, ánh mắt khôn khéo theo trên người chúng nàng nhìn đảo qua. Phụ thân mẫu thân tự mình tiến lên nâng lão thái thái.

“Mẫu thân, một đường vất vả. Ta cùng với Dương thị đã đợi người đã lâu rồi. Mẫu thân phải bảo trọng thân thể, mau một chút hồi phủ đi.”

“Cung nghênh tổ mẫu, nguyện tổ mẫu thân thể an khang.” Lạc Tuyết cùng với Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Băng hành đại lễ.

“Tất cả đứng lên đi, lão bà tử mấy ngày không trở về, trong phủ trái lại náo nhiệt, nghe nói tứ di nương mang thai, hôm nay nên sớm một chút trở lại nghỉ ngơi, sau đó ta bảo Dương mụ mụ đưa đến một chút thuốc bổ, đúng rồi trong nhà kho có chút đồ tốt, lát nữa sẽ cho người đưa đến cho ngươi, có thai không nên ở chỗ này mệt nhọc.”

Vẻ mặt tứ di nương thẹn thùng nói: “Đạ tạ lão thái thái, thần thiếp cũng muốn vì lão thái thái ở thêm một chút, phu nhân đã thưởng cho thiếp thân rất nhiều thuốc bổ.”

Lão thái thái tựa hồ rất hài lòng với hành động của mẫu thân, liền khen ngợi nói: “Dương thị Dung nhi thật là rộng lượng, cử chỉ lại thỏa đáng, Dương quốc công đã giáo dục rất tốt. Rất có phong cách quý phái. Dung nhi làm rất tốt, mẫu thân rất hài lòng.” Lại nhìn về phía nàng “Tuyết nhi hôm nay mặc cũng rất thỏa đáng, làm ta rất thích, một hồi cùng tổ mẫu trở về mẫu ăn điểm tâm.”

“Dạ, tổ mẫu, Tuyết nhi chuẩn bị bộ đồ trà, sau đó vì tổ mẫu pha chế. Hi vọng tổ mẫu không chê thủ pháp của Tuyết nhi tầm thường.”

“Tổ mẫu, Vũ nhi cũng muốn nhìn tài nghệ pha trà của Tuyết nhi muội muội, có thể hay không cho Vũ nhi phụng dưỡng bên cạnh?”

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ không cam lòng nói, nhưng nàng lại xem nhẹ sắc mặt tổ mẫu, lão thái thái thích nhất là nói quy củ, đích tôn, thứ tôn đều có vị trí khác nhau, một gia đình nhỏ cũng còn có quy củ huống chi là hào môn đại tộc. Thực sự là nóng ruột. Quả nhiên thấy lão thái thái sắc mặt trầm xuống.

“Đây là váy màu đỏ, sắc đỏ chỉ có con trai trưởng, đích nữ mới có thể mặc, ngươi được đại phu nhân nuôi dưỡng mấy năm, dù sao mẹ đẻ cũng là một di nương, lại nửa phần quy củ cũng không hiểu. Đợi lát nữa trở lại cùng nhị di nương học tập phép tắc nữ nhi, không có lệnh của ta không cho phép đến, các ngươi lui ra đi.”

“Dạ, mẫu thân.”

Nhị di nương kéo vẻ mặt không cam lòng của Bàng Lạc Vũ cùng xin cáo lui, cùng nhau trở lại Thính Vũ hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.