Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phú, Thị Tẩm Đi

Chương 16: Chương 16: Mật đàm




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Rất nhanh đã đến tẩm điện của nữ đế —— Càn Khôn Điện.

Phượng Bắc Thần cho tất cả cung nhân thị vệ lui xuống hết, chỉ để lại tâm phúc nội thị đại thần Trương Trình hầu hạ ở một bên.

Phượng Khuynh đến đây đã quen, đương nhiên không sợ, hoặc là nói không có cảm giác gì.

Vân Mạc lại là người bị Phượng Khuynh nắm tay dắt đi, đầu lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cho đến khi vào trong điện.

Một nam nhi lớn lên ở nơi sơn dã, thấy cả sảnh đường kim bích huy hoàng (vàng son lộng lẫy), châu sắc sáng lạn, thế nhưng so với nam nhi dưỡng ra từ các đại gia tộc còn có khí độ hợn, thấy long nhan cũng không có thần sắc kinh sợ gì.

Dù gì cũng là nhi tử của người nọ!

Nàng trong lòng thở dài.

Lại nhìn tứ nha đầu, dọc theo đường đi nàng vẫn âm thầm nhìn, tứ nha đầu quá an tĩnh, thật sự không bình thường chút nào.

Có điều, đã đi đến một bước này rồi, chỉ ngóng trông hai người này về sau phải sống thật tốt mới được.

Nàng cũng không làm người nọ thất vọng.

Phượng Khuynh thấy bộ dáng Mẫu Hoàng của nàng như vậy, nhìn nàng chằm chằm nàng đến thất thần, liền biết nàng lại tưởng niệm phụ quân rồi.

Một vị nữ hoàng, quá mức chung tình vẫn là không tốt lắm.

Trong lòng bỗng dưng lại thêm một phần áy náy.

Kiếp trước, chỉ riêng việc nàng chưa bao giờ gặp mặt phụ quân đoản mệnh, Phượng Bắc Thần đối nàng cũng có thể nói là nịch sủng vô biên.

Muốn gió được gió muốn mưa được mưa mà sống mười lăm năm, câu nói kia của Lão Phượng Quân cũng không sai, xác thật là sủng nàng đến vô pháp vô thiên.

Khi Phượng Bắc Thần nhất ý cô hành* ban hôn cho nàng, nàng liền oán hận Phượng Bắc Thần.

*Nhất ý cô hành (一意孤行): Tự làm theo ý mình, không nghe ý kiến của người khác. (Theo zh.wiktionary.org)

Hai mẹ con càng đi càng xa.

Đến tận sau này, nàng thậm chí ở thời điểm Phượng Bắc Thần bệnh tình nguy kịch, bóp méo chiếu thư, thí tỷ đoạt vị, cũng nhanh chóng vặn ngã cựu thần, duy chỉ Mộ Dung phủ Thừa tướng bởi vì nguyên nhân là Mộ Dung Thanh Ca mà may mắn còn tồn tại, phủ Vân tướng quân, hai đại hầu phủ, Quốc công phủ- các cựu thần mà Phượng Bắc Thần để lại cho Thái Nữ, không ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị nàng dùng thủ đoạn tàn khốc đẫm máu trấn áp.

Sau đó nữa, chính là huỷ hoại Đại Dận……

Phượng Bắc Thần một thân một mình gây dựng lên tất cả, nàng lại đem giang sơn mà nàng ấy làm lụng vất vả cả một đời chắp tay dâng người……

Phượng Bắc Thần là một hảo mẫu thân, mà nàng lại không phải một hảo nữ nhi.

Khung cảnh kiếp trước bỗng chốc hiện lên, Phượng Khuynh trong lúc nhất thời hốc mắt có chút chua xót: “Mẫu Hoàng……”

Kiếp trước sau khi nàng chết, linh hồn phiêu đãng không nơi nương tựa năm tháng, nàng trừ bỏ tưởng niệm Vân Mạc, người mà nàng còn nhớ tới chính là Phượng Bắc Thần.

Phượng Bắc Thần mỉm cười: “Hảo, đã lớn như thế này rồi. Cũng đã thành thân, nếu phụ quân của ngươi có thể nhìn thấy thì thật tốt.”

Thở dài một tiếng, lại tiếp đón hai người: “Lại đây chút đi, để Mẫu Hoàng nhìn một cái. Ngươi cuối cùng cũng đã trưởng thành, thành gia, cũng làm mẫu thân yên tâm.”

“Tân phu kính trà, nên nhận vốn là phụ quân các ngươi, ngươi là Mẫu Hoàng một tay nuôi lớn, trà này hay là để Mẫu Hoàng uống đi.”

Trương Trình đã rót xong trà đưa qua.

Thần sắc Vân Mạc tuy rằng ảm đạm, lại thập phần biết đại thể, tiếp trà dâng lên: “Mẫu Hoàng thỉnh uống trà.”

Phượng Bắc Thần cười, uống tân phu kính trà, cũng chính là nhận nữ tế này.

Lại đánh giá Vân Mạc trong chốc lát, đứa nhỏ này, trừ bỏ tính tình giống người nọ, lớn lên so với người nọ còn thô lậu hơn rất nhiều.

Lại nhìn Phượng Khuynh một cái, nha đầu này bị chính mình sủng hư, đột nhiên phải đối mặt với một khuôn mặt như vậy, cưới một cái chính phu như vậy, cũng chẳng trách khi nói chuyện nàng đều thấy ủy khuất.

Lấy lại bình tĩnh, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Mạc, ngươi theo Mẫu Hoàng qua đây.”

Phượng Khuynh muốn theo sau, lại bị Phượng Bắc Thần một câu giữ lại: “Trương Trình, ngươi thay trẫm bồi Cảnh Vương đi.”

Phượng Khuynh ở bên ngoài ngồi ngốc một hồi lâu, Phượng Bắc Thần và Vân Mạc mới mật đàm xong, từ thư phòng đi ra.

“Mẫu Hoàng!”

Thấy Phượng Khuynh có chút vội vàng tiến lên liền nắm chặt tay Vân Mạc, Phượng Bắc Thần nhướng mày.

Ánh mắt nàng độc ác, vừa nãy nàng đã hỏi rõ ràng tình huống, đương nhiên biết hai người này cũng không có làm lễ phu thê (động phòng hoa chúc ý hí hí), nhưng bộ dáng này của tứ nha đầu, nếu nói là diễn kịch……

Ai, Khuynh Nhi của nàng trưởng thành, tâm tư của nha đầu ấy nàng cũng đoán không ra rồi.

Mặt mày khẽ chuyển, đột nhiên vỗ vỗ tay, Phượng Khuynh đang chuẩn bị mở miệng xin từ giã nghe thế có chút kinh ngạc, phía sau bình phong bỗng nhiên đi ra một nam tử đang độ thanh xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.