Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 19: Chương 19: Quỷ ảnh mê thành quyển (3)




  "1, 2, 3… Ồ… Vừa đúng năm con." Phong Bất Giác vừa đếm vừa đi đến đường giữa, rời khỏi khu vực sáng nhất dưới ánh đèn.

Anh trực tiếp giẫm lên nắp động cơ đứng lên trên một chiếc xe hơi, trong tay cầm chặt cờ lê, đưa mắt tìm đường, tai tập trung lắng nghe. Anh bất chấp nguy hiểm đứng ở vị trí cao nhất ở chỗ ánh sáng khá mờ, có ý muốn dụ con quái vật kia cắn câu.

Vương Thán Chi lấy [Dạo gọt trái cây] của anh ta ra, đồng thời đội trang bị phòng thủ一Mũ sắt màu đen, nhận được trong hình thức sinh tồn cá nhân trước đó lên, dáng vẻ trông chẳng ra làm sao. Anh và Long Ngạo Mân trên cơ bản đang đứng ở vị trí chiến đấu lưng kề lưng, không cách quá xa đèn đường, mỗi người đề phòng một phía.

Còn Cô Độc và Cô Đơn lúc này lại giống như đôi nam nữ sắp đối mặt với nguy hiểm trong phim kinh dị. Nhân vật nữ ôm lấy tay nhân vật nam, nhân vật nam thì chặn ở trước mặt nhân vật nữ, cách đứng kiểu tự sát để giải quyết mọi chuyện.

Bóng đen của con quái vật lướt qua trên đường trong bóng tối. Nó mượn bóng của các tòa nhà và xe hơi để ẩn mình, động tác của những con quái vật này thật sự rất nhanh. Thời gian xuất hiện của chúng dưới ánh sáng nhiều nhất là một giây, cơ thể hiện ra rồi lập tức biến mất.

Phong Bất Giác đứng ở chỗ cách ngọn đèn đường khá xa, bóng tối xung quanh cũng rất nhiều, nơi mà bọn quái vật kia sẽ công kích đầu tiên. Lúc này, có một con quái vật phóng lên từ dưới đất, nhảy một cú cao hơn hai mét, nhào tới tấn công từ phía sau lưng Phong Bất Giác.

Anh sớm đã có chuẩn bị, xoay người đón lấy, đúng lúc nhìn thấy con quái vật kia nhảy đến trước mặt. Loại quái vật có màu da xanh đồng, thân hình như một đứa trẻ, mặt mũi dị dạng, trong miệng là những chiếc răng vàng lộn xộn lởm chởm, hai phần trước của cánh tay đều bị thay thế bởi lưỡi hái nhỏ sắc nhọn, dưới đầu gối là chân của một loài động vật, phía dưới cùng không phải là bàn chân mà là móng vuốt.

Phong Bất Giác lựa chọn đứng trên nóc xe là do anh nghĩ đến việc loại quái vật này cao không đến một mét, khi công kích mục tiêu trên cao thì phải nhảy lên, hiện tại con quái vật này quả nhiên nhảy lên thật, nếu đã nhảy thì sẽ có một khoảng trống, là khoảng thời gian không thể tránh né…

So về sức mạnh thì rõ ràng Phong Bất Giác đang chiếm ưu thế, nên anh tính toán kĩ mà ra tay, chuẩn bị rất sẵn sàng. Nhắm thẳng vào phần đầu của con quái vật, tay giơ cờ lê lên từ trên cao đánh xuống. Tiếng cờ lê vang lên, nện một cái, tàn nhẫn thì thôi rồi…

Mọi người có thể tưởng tượng một chút, một quả dưa hấu bay thẳng vào mặt bạn, anh giơ một cây gậy hung hăng đánh vỡ nó trên không, nhưng trong trái dưa hấu kia lại chứa đầy chất lỏng hôi thối, nước mủ đặc quánh, bọt sữa sắp ngưng đọng, bắn thẳng vào người bạn theo quán tính…

Tình huống Phong Bất Giác gặp phải chính là như vậy, thứ "chất lỏng" bắn lên người anh có mùi vị rất chân thật. Nói văn vẻ một chút thì cả người của Phong Bất Giác từ trên xuống dưới đều tỏa ra một mùi hương u ám mà thần bí, nói dung tục một chút thì chính là cả người đầy mùi của xác chết.

Con quái vật kia tuy bị Phong Bất Giác một nhát đánh trúng, nhưng xung quanh vẫn còn bốn con khác, số lượng của chúng có lẽ được tạo ra dựa theo số lượng của người chơi, nhưng có lẽ bọn chúng không được thiết lập thành kiểu mỗi con sẽ tấn công vào một người chơi khác nhau.

Ngoài Phong Bất Giác, những người khác đều đứng dưới ánh đèn đường. Người từng xem qua phim kinh dị đều biết quái vật sẽ chuyên tấn công vào những người đứng riêng lẻ, nên bốn con còn lại không quan tâm đến những người khác. Tất cả đều vây lấy Phong Bất Giác đứng ở chỗ tối.

Trong tình huống thế này, Phong Bất Giác thật sự có chút căng thẳng, nhưng đáng tiếc là anh lại không cảm nhận được cảm xúc "sợ hãi". Tâm trí của anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, trong đầu còn trực tiếp loại trừ phương án chạy trở về chỗ đèn đường. Anh hiểu rất rõ, nếu mình nhảy xuống nóc xe thì trong vòng năm giây, chỉ cần có hai con quái vật cùng xông qua một lúc là chân của anh sẽ bị lưỡi hái sắc nhọn của một con trong số đó cắt đứt.

Đứng trên cùng một mặt phẳng, loại quái vật vừa lùn vừa nhanh nhẹn này tuyệt đối không dễ đối phó. Phong Bất Giác dự đoán, với thực lực hiện tại của anh, khi bước xuống đường mà một chọi một thì còn ổn, nhưng nếu là một chọi hai thì chắc chắn sẽ bị thương.

Hơn mười giây sau thì con quái vật thứ hai cũng xông qua, Phong Bất Giác cũng không biết con thứ ba khi nào sẽ nhảy lên, nhưng cứ xử lý con trước mặt này đã. Anh lại dùng chiêu cũ, giơ cờ lê đánh mạnh qua. Tuy lần này không chuẩn như lần thứ nhất, nhưng cờ lê vẫn đánh trúng một bên đầu của con quái vật. Thuộc tính hỏa và hiệu ứng tấn công phần đầu cũng tạo ra một hiệu quả công kích khá tốt, thuận lợi tiêu diệt được con quái vật thứ hai.

Nhưng khi Phong Bất Giác còn chưa kịp thu tay về thì đợt công kích thứ ba lại diễn ra. Lần này hai con quái vật kia cùng xông qua, từ phía sau nhảy thẳng lên hai bên trái phải của Phong Bất Giác. Nếu anh xoay người né, nhiều nhất cũng chỉ tránh được một con, hơn nữa rất khó chắc chắn có đánh được một cú chí mạng nữa hay không.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, anh nhìn thấy một ánh sáng màu vàng xuất hiện ở đằng xa, một bóng dáng lực lưỡng xông vào trận chiến chỉ trong chớp mắt. Long Ngạo Mân như trượt ván, chạy vụt đến xông vào. Hai chân anh ta còn chưa hoàn toàn bước qua, nhưng có thể thấy lần di chuyển này là thi triển một kỹ năng nào đó.

Không hổ danh là nhân vật level 10, lực chiến đấu rất mạnh. Long Ngạo Mân giơ tấm khiên ra phía trước, dựa vào kỹ năng kia mà áp sát vào một con quái vật chỉ trong chớp mắt, trực tiếp hất tung nó ra. Sau đó, dựa vào bờ vai rộng của mình, dùng mép tấm khiên quẹt vào phần lưng của con quái vật còn lại, khiến nó mất đi thăng bằng trên không trung, khiến cung đường nhảy đến cũng bị lệch đi.

Phong Bất Giác sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, có hai giây kéo dài này, anh liền có đủ thời gian phản ứng, giơ cờ lê lên đánh thẳng vào phần lưng bị thương của con quái vật kia, lập tức lại có chất nhầy hôi thối bay ra bốn phía.

Long Ngạo Mân thấy anh giải quyết xong con này thì chạy nhanh đến con quái vật vừa bị hất tung ra. Khi đến gần nó, anh ta quỳ gối xuống giơ tấm khiên lên, một nhát đè xuống.

Con quái vật bị kỹ năng hất tung lúc nãy vừa rơi xuống đất, còn đứng còn chưa vững thì lại thấy một người đàn ông lực lưỡng xông đến. Nó chỉ kịp giơ cánh tay lưỡi hái nhọn ra đánh lại. Tuy tạo ra một số tia lửa bên trên tấm khiên, nhưng vốn là một loại quái vật không quá mạnh, nên với sức lực của nó, muốn chém đứt món trang bị Tinh xảo đầy đủ cả tính năng tấn công lẫn phòng thủ này là chuyện không thể nào.

Long Ngạo Mân gào thét một tiếng, tay cầm tấm khiên đánh mạnh xuống. Sau vài tiếng kêu thảm thiết thì con quái vật cũng biến thành một đống thịt vụn, rõ ràng là đã bị tiêu diệt.

"Còn một con nữa ở đâu nhỉ? Chúng ta mau giải quyết nó đi." Lúc này Vương Thán Chi vừa chạy đến bên cạnh, thật ra anh và Long Ngạo Mân xông ra cùng một lúc, nhưng người ta dùng kỹ năng di chuyển, nửa giây là đến nơi, còn anh thì lại chạy qua. Trong vài giây này, anh Long vừa giúp đỡ lại vừa tiêu diệt con quái vật.

"Đừng có lơ là, tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy…" Phong Bất Giác còn chưa nói xong thì xung quanh đột nhiên trở nên tối đen. Lúc này mọi nguồn sáng trong thành phố đều lập tức biến mất, bao gồm cả ánh trăng trên trời cũng không còn nhìn thấy.

Cả thế giới như bị thứ gì đó nuốt chửng, hoàn toàn chìm vào bóng tối. Những tiếng hít thở, sột soạt và cả tiếng cười… vào lúc này liền trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, cứ như đang ở sát bên cạnh mọi người. Giống như những người đứng bên cạnh có thể sờ thấy nhưng lại không thể nhìn thấy trong bóng tối.

Vài giây sau, giống hệt như CG cốt truyện lúc bắt đầu trò chơi, ánh trăng mờ ảo lại chiếu xuống lần nữa, đèn đường cũng sáng trở lại, độ sáng xung quanh hồi phục lại trạng thái trước khi màn đêm ùa tới.

Nhờ vào lễ tế của bóng đêm dị thường lúc nãy, con quái vật còn lại ẩn nấp trong bóng tối cũng có sự thay đổi khác lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.