Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 11: Chương 11




  "Bạn rất nhiệt tình với công việc của mình, một trái tim nhiệt huyết với công việc và một công việc mang tính sứ mệnh. Bạn đã dùng ống kính ghi lại vô số sự thật tàn khốc, và kêu gọi mọi người cùng san sẻ tình thương, đừng máu lạnh như một con rối. Nhưng bản thân bạn có quan tâm không? Rốt cuộc thì bạn là một ngụy quân tử ẩn sau chiếc mặt nạ giả tạo hay là một chiến sĩ thật sự?

Lúc này, một chất độc nào đó đang lan tràn trong cơ thể bạn, nuốt chửng sinh mệnh của bạn. Sau khi bạn tỉnh lại, quá trình trao đổi vật chất cũng tăng thêm một bậc, bạn còn thời gian khoảng bốn mươi phút để đi tìm lối ra duy nhất ở chỗ này. Chúng ta cùng xem xem, một người luôn ẩn nấp phía sau ống kính, thì lương tâm của anh ta có thể giúp anh ta trở về bên cạnh gia đình mình hay không.

Sống hoặc chết, hãy đưa ra sự lựa chọn của bạn."

Khi Phong Bất Giác nghe xong một nửa thì đã đứng bật dậy, quan sát tình hình xung quanh. Trên người anh vẫn mặc quần dài và áo T-shirt dài tay màu đen mặc định của người chơi. Theo những chiêu trò thường thấy trong các phim điện ảnh, anh còn đặc biệt kiểm tra túi quần của mình, nhưng nó trống không. Đồ đạc trong balo vẫn không có gì thay đổi, vẫn chỉ có mỗi ống tiêm bằng nhựa.

"Lựa chọn ông nội mi!" Phong Bất Giác nghe xong nội dung thì mắng một câu, dù sao bây giờ anh cũng chọn hình thức sinh tồn cá nhân, hệ thống cũng không ngăn cản anh hổ báo. Sau đó anh xem thuộc tính của walkman trong bảng chọn:

[Tên: Radio cá nhân phát đĩa từ]

[Loại: Liên quan đến cốt truyện]

[Phẩm chất: Rách nát]

[Tính năng: Phát bản ghi âm trong đĩa từ]

[Có thể mang ra khỏi phó bản này không: Không]

[Ghi chú: Tốt nhất bạn nên tin nội dung của đĩa từ]

Có lẽ đây lại là một vật phẩm cốt truyện dùng một lần. Tuy Phong Bất Giác đã nhớ từng chữ trong nội dung ghi âm, nhưng vì sự thận trọng, anh vẫn nghe lại một lần nữa, cũng không bận tâm đến thời gian một hai phút này.

Sau khi nghe xong lần thứ hai, anh để máy radio vào trong balo, nghĩ đến chuyện có lẽ trong phó bản không chỉ có mỗi một đĩa từ, nên mang theo nó sẽ an toàn hơn.

Không gian trước mắt rất rộng rãi. Nóc nhà kho cao khoảng mười hai mét hoặc cao hơn, ở độ cao gần nóc có một vài chiếc quạt thông gió rất to, có thể nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhưng gần đó hầu như không có vật gì có thể bám vào. Nóc của nhà kho có hình vòng cung, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rất nhiều giá đỡ ngang song song với mặt đất, trên giá đỡ còn có đèn, lúc này đèn cũng đang sáng. Bức tường rất kiên cố, bên ngoài là một lớp kim loại, có lẽ bên trong là tường gạch, nhưng cho dù là loại nào thì Phong Bất Giác cũng không đủ sức lực để phá vỡ bức tường mà thoát ra ngoài.

Hệ thống sẽ không để chuyện lập tức hoàn thành phó bản trong ba phút xảy ra. Giả sử trên người Phong Bất Giác vẫn còn hai [Nắm đấm bộc phá] chưa tiêu hao, còn sở trường chiến đấu của anh cũng đã đạt tới cấp F, lúc đó hệ thống nhất định sẽ biến thành hình thức phó bản hoặc thiết lập bức tường trong nhà kho cứng gấp hai lần hiện tại. Vì trong tình huống đó, Phong Bất Giác rất có khả năng sẽ dựa vào kỹ năng mà trực tiếp chạy ra ngoài. Tuy mỗi cú đấm chỉ có 20% tỷ lệ thi triển thành công, hơn nữa khi đánh cú đầu tiên anh không thể xác định chắc chắn bức tường có độ dày bao nhiêu, nhưng vẫn có khả năng cuối cùng tồn tại trên lý thuyết.

Khi hệ thống thiết lập phó bản, nhất định sẽ dập tắt khả năng kia.Ví dụ như Vương Thán Chi lúc này, anh ta tuyệt đối sẽ không gặp phải loại phó bản này. Tóm lại, hễ là chuyện nhân vật dựa vào trạng thái ban đầu khi vào phó bản để lập tức vượt qua phó bản, bất luận tỷ lệ này là lớn hay nhỏ, hệ thống cũng không để chuyện đó có thể xảy ra.

Phong Bất Giác đi về phía trước, ở giữa kho có rất nhiều thùng đựng hàng, cao nhất là xếp chồng đến ba tầng, nhưng vẫn còn cách nóc một khoảng cách rất xa. Đầu và đuôi thùng đựng hàng dính liền nhau, sắp xếp vô cùng dày đặc, tạo thành một lối đi duy nhất trước mặt Phong Bất Giác.

"Haiz… Có dự cảm không hay rồi." Ý của Phong Bất Giác dĩ nhiên không phải là sợ, mà anh chỉ cảm thấy trong phó bản này khó mà nhận được phần thưởng. Anh cảm thấy đối với người bình thường khác, có lẽ loại phó bản mô phỏng "Lưỡi cưa tử thần" này sẽ không tạo ra sự giao động giá trị sợ hãi quá lớn.

Trong game tàn sát Jigsaw, yếu tố tạo ra sự sợ hãi chủ yếu là "thời gian", trong những game như vậy, sự uy hiếp đều có thể dễ dàng nhìn thấy, sự sợ hãi sẽ càng tăng cao khi cái chết đang tiến đến gần, không có chuyện gì đột ngột xảy ra có thể làm cho giá trị sợ hãi của con người tăng vọt. Hơn nữa, trong phim điện ảnh, cách chạy trốn của người chơi đều "tự hại mình", nỗi đau trên cơ thể và sự thúc ép của thời gian kết hợp lại mới khiến người ta thất bại. Nhưng trong "Khu vui chơi đáng sợ", người chơi nhiều nhất cũng chỉ cảm nhận được cơn đau như bị kim đâm vào ngón tay, dù mức độ đau đó có thể lan đến xương cốt toàn cơ thể trong cùng một thời điểm thì cắn chặt răng cũng có thể chịu đựng được.

Tiếp theo, đối với những người từng xem qua loạt phim này mà nói, mục đích của Jigsaw không phải là giết người, mà là "cứu người", anh ta dùng đau khổ để đi cứu những người không còn tha thiết sống, để bọn họ trân trọng sự sống một lần nữa, cảm nhận được sự quý giá của sinh mệnh. Chỉ cần dựa theo "nguyên tắc game" để thực hiện và dám ra tay độc ác với bản thân thì nhất định sẽ có đường sống.

Suy nghĩ đến những yếu tố này, Phong Bất Giác đã có thể xác định cơ bản, độ khó của phó bản tám phần nằm ở việc "giải đố".

Hệ thống sẽ không tạo ra thế cục khiến người chơi chắc chắn chết chắc chắn thật bại. Ít nhất thì trong các hình thức có độ khó (Thường) thì sẽ không có khả năng đó. Độ khó của tất cả phó bản đều được hệ thống thiết lập dựa trên thực lực nhân vật của người chơi, hình thức nhiều người mới tăng thêm độ khó.

Đối với một người chơi ngoài giá trị thể năng ra thì thực lực và level nhân vật đều tương đương nhau như Phong Bất Giác thì hệ thống cũng chỉ có thể cho ra phó bản thế này. Với tình hình hiện tại của anh, bảo anh chiến đấu là chuyện không thể nào, nếu tạo ra BOSS hoặc quái phù hợp với người chơi level bốn thì anh chắc chắn không thể đánh lại. Nên cách thức vượt ải cũng sẽ thay đổi rất rõ rệt, một là bạn giải câu đố, hoặc là bạn làm giống như những người chơi trong game, lấy giá trị sinh tồn ra đối chọi, không đối chọi được thì treo.

Không lâu sau, Phong Bất Giác liền đi men theo con đường do các thùng chứa hàng tạo ra, đến bên cạnh phía tường đối diện, trên tường vẽ một mũi tên, chỉ về hướng cánh cửa bị thùng chứa hàng che mất, trước cửa có một khe hở rất hẹp, nếu nghiêng người qua thì có thể lách vào.

Phong Bất Giác mở bảng chọn ra xem giá trị Hp và giá trị thể năng, hầu như chúng đều ở trạng thái đầy, giá trị Hp e rằng sẽ càng ngày càng giảm khi "chất độc" phát tán ra khắp cơ thể, còn giá trị thể năng thì không cần lo lắng.

Anh tập trung tinh thần, điều chỉnh hơi thở, trong lòng cũng hiểu rất rõ, trong giây phút mở cửa ra thì game của "hình thức Jigsaw" sẽ bắt đầu, nên từ lúc này anh bắt đầu tập trung tinh thần.

Nghiêng người bước vài bước, đẩy cửa ra, anh bước vào một căn phòng hoàn toàn mới. Lúc đẩy cửa, bên tai anh vang lên tiếng "răng rắc", rõ ràng là đã đụng phải vật gì đó phía sau khung cửa. Vài giây sau, căn phòng mới đó đột nhiên sáng lên. Khi Phong Bất Giác hoàn toàn bước vào phòng, cánh cửa liền tự động đóng lại. Cũng không biết là có sẵn cơ quan hay là hành vi sửa đổi của hệ thống.

Trong phòng có một chiếc ghế gỗ rất nhỏ, trên ghế có một con con búp bê mặc đồ vest đen đang ngồi đó, trên tay còn cầm một tờ báo. Kích thước của con búp bê này tương đương với một đứa trẻ, mặt chữ thân*, kiểu tóc kỳ lạ, mặt trắng toát, đôi mắt màu đen, con ngươi màu đỏ máu, hai bên gò má là hình xoắn ốc màu đỏ, trên môi là cánh môi dày đỏ tươi.

(*) Mặt chữ thân: gương mặt hơi gầy xương gò má nhô cao.

  Nếu gương mặt này đột nhiên xuất hiện trước mặt vào nửa đêm rạng sáng có lẽ sẽ khiến người ta thấy sợ hãi, nhưng giờ phút này, trừ phi con búp bê kia nhảy nhót muốn cắn người, bằng không thì chẳng có cảm giác gì đáng sợ.

"Xin chào, Arthur, bạn đã chọn đến đây thì chứng tỏ bạn không lựa chọn ngồi đó chờ chết, vậy thì hãy nghe rõ quy tắc." Sau khi cánh cửa được mở ra thì đoạn ghi âm trong bụng con búp bê cũng tự động phát lên, "Có lẽ bạn đã nhìn thấy một chiếc máy đang làm việc…"

Tầm nhìn của Phong Bất Giác di chuyển đến một chiếc máy không khác gì máy giặt đặt ở cách đó không xa, bên trên máy có một vòng tròn cỡ một cái đĩa, đủ để một người đưa đầu vào trong, bên trong khe hở truyền đến tiếng hoạt động của bộ phận máy móc. Phong Bất Giác tiến lại gần vài bước đưa mắt vào nhìn, có thể nhìn thấy hai bánh răng ở độ sâu khoảng nửa mét trong vòng tròn kia, bánh răng khít chặt với nhau, chỉ để lại một khe hở nhỏ. Hai bánh răng kia đang chuyển động từ hai bên vào giữa, như hai dòng thác nước chảy hòa vào nhau, tuy nhìn vào thấy tốc độ không nhanh, nhưng lực xoắn rất mạnh, với công suất của chiếc máy này, muốn xoắn nát gỗ thành sắt vụn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bên trên của máy, ở gần cửa tròn, còn có một máy đếm ngược thời gian, thời gian được thiết lập là năm phút, hơn nữa nó cũng đã bắt đầu chuyển động. Bên cạnh máy đếm ngược là một chiếc đồng hồ đo, đơn vị bên trên là KG, lúc này kim đang chỉ ở vạch số không.

"Chiếc máy này có thể nghiền nát vật thể, cũng có thể giúp bạn mở cửa căn phòng tiếp theo, mà chuyện bạn cần phải làm là ném vật thể có đủ trọng lượng vào trong. Sau khi bạn để vào vật thể nặng hơn 15 kilogam, cửa sẽ mở ra. Nếu bạn tự cho mình thông minh mà cắt đứt nguồn điện, hoặc đợi đến khi thời gian trên máy đếm ngược chạy hết, thì chiếc máy này sẽ ngừng chạy…"

Tầm nhìn của Phong Bất Giác đã di chuyển đến chỗ khác, anh đang tìm những thứ có thể ném vào, rất rõ ràng, ngoài chiếc ghế gỗ nhỏ và con búp bê kia thì chẳng còn thứ gì khác…

"Chiếc lồng sắc kia bị hàn chết vào mặt đất, bên trong là một con khỉ đuôi ngắn Tây Tạng đang bị gây mê, cân nặng của nó là 10 kilogam. Đương nhiên, chuyện đầu tiên mà bạn phải làm tiếp theo, có lẽ là ném chiếc ghế và con búp bê kia vào, nhưng rất đáng tiếc, hai món đồ này cộng lại nặng 7.5 kilogam."

Phong Bất Giác cầm tờ báo trên tay con búp bê kia lên, tiêu đề tin tức được đăng trên báo là "Chúng không phải là bữa tối của bạn!" Bức ảnh bên dưới hình là một con khỉ nhỏ đang nằm rạp xuống đất với ánh mắt cầu xin đặc trưng riêng của động vật hướng ra ngoài. Tác giả của bài báo này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Arthur•Seagal.

"Bạn đánh giá những người thợ săn này chẳng đáng một xu, gọi những người mua các chế phẩm làm từ động vật hoang dã là bọn đao phủ giàu có. Nhưng trong quá trình du lịch lấy danh nghĩa là thu thập tin tức, bạn lại hưởng thụ những bữa ăn ngon với nguyên liệu chính được cho là bảo vệ động vật. Bên trong tủ quần áo của vợ bạn không chỉ có một chiếc áo lông. Bạn chứng kiến tận mắt hình ảnh những động vật đó bị giết, nhưng chỉ lạnh lùng đứng bên ngoài quan sát.

Bây giờ, bạn sẽ có cơ hội cảm nhận một đao phủ thật sự là như thế nào. Bạn có dùng sinh mệnh của những động vật này để đổi lấy mạng sống của mình hay không, hãy đưa ra lựa chọn đi, Arthur."

Nội dung ghi âm nói đến đây thì dừng lại, Phong Bất Giác vẫn còn đang xem tờ báo. Bệnh cũ của anh lại tái phát, anh đã đọc hết nội dung mà hệ thống này hư cấu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.