Khu Vui Chơi Đáng Sợ

Chương 228: Chương 228: Bàn kiếm pháp ở trấn Thương Linh (43)




Editor: Nguyetmai

Năm vị chưởng môn của nhị lâu tam phái đều là cao thủ hàng đầu nội công thâm hậu, võ nghệ xuất chúng. Khó mà có thể tưởng tượng được là năm người này lại đồng thời xuất chiêu, đồng tâm hiệp lực tấn công một người.

Nhưng giờ khắc này đây, cảnh tượng lại biến thành hiện thực.

Thương Phi đã không còn đứng cạnh Lâm Thường, mà đứng trên một nóc nhà khác, tạo thành thế giằng co với Miêu Thiếu Khanh và Tô Thường.

Còn bên kia Lâm Thường, vừa nghe thấy tiếng giông tố uỳnh uỳnh, lại thấy kiếm ảnh vung liên hồi, chưởng phong nổi lên. Năm bóng người vô cùng nhanh nhẹn vây lấy một người du đấu.

Thân pháp của năm vị chưởng môn hoặc bay nhanh tựa kinh hồng, hoặc thế như du long. Phối hợp với nhau rất ăn ý, xuất chiêu thu chiêu, tiến công phòng thủ, đều hô ứng với nhau. Bởi vậy mới nói, cao thủ đúng là cao thủ, chỉ sau khi thử mấy chiêu ngắn ngủi họ đã có thể hiểu được phương thức chiến đấu của nhau.

Theo lý mà nói, người bị năm vị này phối hợp tấn công, cho dù có ba đầu sáu tay chỉ e cũng khó chống đỡ được một thời nửa khắc. Nhưng điều đáng sợ là… Lúc này phía đang chiếm thế thượng phong lại là Lâm Thường bị vây ở giữa.

Tay trái, Đoạn Tuyết Kiếm khí như sương lạnh, chiêu thức hào hùng. Tay phải, Vô Danh Kiếm nhanh như chớp, sắc bén tàn nhẫn.

Hai tay Lâm Thường lại sử dụng được hai loại kiếm pháp khác nhau, hơn nữa rõ ràng hai bộ kiếm pháp này là “Diệp gia kiếm pháp” của Diệp Thừa và “Khoái Kiếm Vô Danh” của Tạ Tam.

Hành động đó khiến năm vị chưởng môn và các nhân sĩ võ lâm trên phố đều trợn mắt cứng họng.

Ở thế giới này thuật trái phải bổ trợ cho nhau, thuộc về thứ võ học trong truyền thuyết. Nghe nói năm xưa có vị nữ hiệp có thể lợi dụng bộ công pháp này đồng thời xuất ra Toàn Chân Kiếm Pháp và Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm. Trong mắt mọi người điều đó đã là kỹ thuật thần kỳ không thể thực hiện được.

Còn màn trước mắt lúc này lại càng khiến mọi người thêm kinh hãi. Ít ra thì hai bộ kiếm pháp vị nữ hiệp kia sử dụng đều là võ công cô ta từng học. Còn Lâm Thường đang sử dụng hai bộ kiếm pháp là công phu mà ông ta không thể học được.

Vậy thì chỉ có một kiểu giải thích…

“Tiểu Vô Tướng Công?” Trong đám đông vẫn là Mộ Dung Dĩnh nhìn ra được manh mối, kinh ngạc lên tiếng.

“Cái gì? Vô Tướng?”

“Đó là công phu gì?”

“Chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Rõ ràng là đám người từng trải đó cũng chưa từng nghe qua loại võ công này.

“Tiểu Vô Tướng Công là tuyệt học nội công của Đạo gia, nghiên cứu thanh tĩnh vô vi, thần du thái hư*. Khi thúc giục không có hình thức nhận biết, không có dấu vết nào để tìm ra. Người có võ công này, chỉ cần biết chiêu thức võ công khác, dựa vào uy lực không gì sánh được của Tiểu Vô Tướng Công, liền có thể mô phỏng tuyệt học của người khác, thậm chí còn giành được phần hơn…” Lời giải thích này của Mộ Dung Dĩnh cho thấy cô ta làm NPC vô cùng chuyên nghiệp và tận tụy.

(*) Tạm dịch: Âm thầm thuận theo tự nhiên, giống như đi vào cõi thần tiên hư không.

Thế nhưng lời cô ta nói chỉ khiến đám đông tiến thêm một bước vào cảnh giới hoảng sợ mà thôi…

“Ha ha ha…” Tuy Lâm Thường cách xa Mộ Dung Dĩnh, nhưng ông ta nghe rõ được từng chữ truyền tới từ bên kia. Nghe vậy ông ta cười lớn, hai thanh kiếm trong tay vẽ lên không trung một hình bán nguyệt, kiếm khí trào ra, liền nhẹ nhàng ép năm người thoái lui.

“Đoán rất đáng tin, nhưng đáng tiếc là không đúng…” Lâm Thường nói: “Công phu này của ta so với Tiểu Vô Tướng Công còn mạnh hơn gấp trăm lần!” Vừa dứt lời thân hình hắn khẽ động, bỗng chốc áp sát đến trước mặt chưởng môn Nhân Võ Tống Khoan.

Chỉ thấy Lâm Thường ném Vô Danh Kiếm lên không trung, tay phải đánh một chưởng. Một chưởng giơ lên, gió mạnh lao tới đâm thẳng vào tim Tống Khoan.

“Muốn đánh bại từng người bọn ta sao…” Tống Khoan không tránh né, hắn ta một thân công phu dày đặc, giỏi nhất là mượn lực đánh lực, lấy nhu khắc cương. Do đó hắn ta vô cùng vững tin mình có thể đỡ được đòn tấn công này của Lâm Thường, và phản công lại được, “Hừ… Đây là do ngươi tự chuốc lấy, lực chuyển ngược lại, trả lại gấp đôi, bốn lạng gạt nghìn cân!”

Sau một hơi thở, “phập” một tiếng, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Nửa thân trên của Tống Khoan bị đánh thành một màn sương máu… Lúc vị chưởng môn phái Nhân Võ này chuẩn bị đầy đủ, tự tin đầy ắp vận khí hóa chiêu, sau đó bị đánh cho một chưởng chết không toàn thây.

Khi phần thân thể còn lại ở dưới eo của Tống Khoan lăn lông lốc từ trên nóc nhà xuống dưới đất, Lâm Thường lại bình tĩnh giơ tay ra vững vàng đón lấy Vô Danh Kiếm đang rơi xuống từ trong không trung.

“Ý tưởng hay đấy, nhưng trước tiên… Ngươi phải có được bốn lạng đã.” Lâm Thường cười nói: “Thứ hai, chiêu này của ta không được quá nghìn cân.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên, chỉ có một người nghe ông ta nói xong lại bật cười thành tiếng.

Bộp bộp bộp bộp… Người đó còn vỗ tay hoan hô Lâm Thường.

“Hay, hay lắm, quả không hổ là Đại pháp Thái Hư Vô Tướng, lợi hại.” Phong Bất Giác đi từ trong đám đông ra, hay nói cách khác, là đám đông tránh xa anh…

“Ồ? Là ngươi à…” Khi Lâm Thường thấy Phong Bất Giác, thần sắc có chút thay đổi: “Phong liêu chủ quả nhiên phi phàm, một người không có võ công lại có thể nói ra tên bộ thần công ta luyện.” Ông ta trầm ngâm nói: “Người như ngươi… Trên đời này có càng ít càng tốt.”

“Đúng vậy… Người như ta…” Phong Bất Giác ung dung nói: “Nếu đã khác người thì không chết không được!”

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha!”

Hai tên hâm dở này lại coi như chốn không người bật cười ầm lên.

“Hay! Hay cho một Lâm Thường, cái gọi là giang hồ, chỉ có mình Lâm đại ca huynh có thể xưng là anh hùng thực sự.”

“Kẻ hiểu ta cũng chỉ có mình Phong Bất Giác. Trên đời này, ta cũng chỉ quen biết mình Phong huynh, cởi mở thoải mái.”

Hai người nói xong lại cười lớn một trận. Lâm Thường một thân ma khí, hung ác kinh người, anh Giác cũng như điên cuồng, thần quỷ khó lường.

Cho dù thực lực thế nào, nhưng về mặt khí thế, hai người họ so với những người khác thực sự là không ở trên cùng một chiều không gian…

“Họ Phong kia! Ngươi muốn dựa vào Lâm Thường, cùng hắn làm tay sai cho triều đình sao?” Trong đám đông, Công Tôn Lập bỗng nhiên lớn tiếng quát. Tên nhãi này quả nhiên âm mưu thâm độc, tìm được cơ hội đã muốn dồn ngay người ta vào chỗ chết.

“Ta hiểu rồi, Phá Kiếm Trà Liêu các người vốn dĩ là thám tử do triều đình phái tới!” Phản ứng của Sử Yên Nhiên cũng không hề chậm, lập tức tự mình bổ não, ngậm máu phun người.

“Hả?” Phong Bất Giác quay đầu lại, “Hà hà… Chỉ dựa vào hai người mà cũng phối hợp lên tiếng được ở đây ư?”

Lúc này, xung quanh Phong Bất Giác không có ai đứng, Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên tung người vọt đến trước mặt anh, thể hiện khí thế, bày ra tư thế như sắp tấn công.

Công Tôn Lập nhân cơ hội rèn thép khi còn nóng, lập tức chuẩn bị kích động đám đông cùng xông lên tiêu diệt Phong Bất Giác, “Hừ! Ngươi không thể phủ nhận được nữa rồi đúng không, hôm nay bao nhiêu đồng đạo võ lâm có mặt ở đây, ngươi đừng hòng giảo biện…”

“Ở đây có bao nhiêu đồng đạo võ lâm, tại sao chỉ có mình hai ngươi nóng lòng muốn nhảy ra?” Phong Bất Giác cắt ngang lời hắn nói: “Các ngươi có tật giật mình, hay là có âm mưu gì khác?” Trong lúc anh nói đã lấy Súng tiểu liên từ trong ba lô ra.

Từ góc độ của Công Tôn Lập và Sử Yên Nhiên, Phong Bất Giác chỉ lắc lư một cái trước ngực, trong tay đã có thêm một vật thể có tạo hình kỳ dị, thứ đồ chơi này nhìn có vẻ hoàn toàn không giống binh khí, cũng không biết là có tác dụng gì?

Họ vĩnh viễn không thể đoán được đáp án của câu hỏi này, bởi vì Phong Bất Giác đã quyết đoán bóp cò, giết chết hai người họ.

Chỉ trong chớp mắt Nhị đương gia và lâu chủ phu nhân của Vạn Hà Lâu đã biến thành hai cỗ thi thể. Vết thương trên người hai người đó chỉ là mấy lỗ thủng cháy đen, nhưng máu tươi lại ào ra từ lỗ thủng đó, thi thể đã co quắp kỳ quái nằm dưới đất.

“Công Tôn Càn! Thê tử ngươi và Vương Ngạo thông gian với nhau, đêm hai hôm trước, cô ta giết người diệt khẩu, bị ta gặp phải, vậy nên cô ta cùng Công Tôn Lập cùng nhau hủy hoại thi thể bỏ chạy, muốn vu oan giá họa cho ta. Ngày hôm sau ta liền tương kế tựu kế, thêu dệt nên quá trình giết chết Vương Ngạo, khiến họ không thực hiện được mưu đồ khác.” Phong Bất Giác giết người xong liền gào lên với Công Tôn Càn đang đứng trên nóc nhà với vẻ mặt hoang mang: “Ngươi tin hay không thì tùy, qua đêm nay nếu ngươi vẫn còn sống, muốn đến tìm ta báo thù thì bất cứ lúc nào ta cũng sẽ tiếp ngươi.”

Sau khi ngưng lại mấy giây, Phong Bất Giác lại nói tiếp: “Bây giờ! Các ngươi, tất cả mọi người! Nếu muốn sống sót rời khỏi đây thì tránh sang một bên cho ta, Lâm Thường không phải là người các ngươi có thể đối phó được.” Anh vẩy tay áo, dáng vẻ nóng lòng muốn thử, “Để người chuyên nghiệp xử lý…”

“A!” Lúc này Công Tôn Càn đột nhiên quát lên, phản xạ hình cung của vị lâu chủ này hơi dài. Khi Phong Bất Giác nói xong đoạn thứ hai thì trong đầu ông ta vừa mới tiêu hóa hết được đoạn thứ nhất, sau đó ông ta lựa chọn không tin và nổi giận đùng đùng, “Phong Bất Giác! Ngươi giết chết sư đệ của ta, làm ô nhục danh tiếng của thê tử ta! Nộp mạng đi!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đan điền của Công Tôn Càn dâng lên ác khí, Vạn Hà Thần Công Vận Chí Đỉnh Phong, từ trên trời giáng xuống, xuất ra song chưởng, đánh thẳng vào mặt Phong Bất Giác. Lúc này Công Tôn Càn đã mất đi lý trí, chiêu này hoàn toàn không hề tính toán chiến lược, không để lại đường lui, dùng hết mười phần công lực, quyết thề đánh Phong Bất Giác tan thành thịt vụn.

“Haizz… Thất phu không hiểu đại cục.” Một giọng nói âm nhu thở dài nói.

Khi giọng nói truyền đến, thì người cũng đến nơi. Chỉ thấy một thân ảnh màu trắng lóe lên từ trong quán trọ Thương Linh, lặng lẽ đến gần như u linh, tốc độ nhanh đến bất ngờ, ngay cả Lâm Thường cũng đều lộ vẻ kinh ngạc.

Chỉ trong nháy mắt, Phong Bất Giác bị bóng trắng đó túm đi, dời khỏi chỗ cũ. Song quyền của Công Tôn Càn rơi vào giữa không trung, hơn nữa gần như trong cùng một giây, lưng ông ta bị người đó đẩy một cái. Cái đẩy này vô cùng khéo léo, mượn lực đạo của bản thân Công Tôn Càn khiến ông ta không thể thu chiêu lại, đánh xuống đất.

Công Tôn Càn đành phải chuyển song quyền thành đơn quyền, gắng gượng chống đỡ, sau đó xoay người bay vài vòng trong không trung, cuối cùng loạng choạng đứng vững dưới đất. Tuy vẻ mặt ông ta thể hiện không có vấn đề gì nhưng trên thực tế đã bị nội thương nghiêm trọng.

Võ công của bóng trắng đó rõ ràng là ở trên cơ lâu chủ Vạn Hà Lâu. Chỉ là vừa rồi trong lúc giao thủ trong chớp mắt kia, Công Tôn Càn đã gần như mất đi một nửa lực chiến.

“Là hắn!”

“Sao có thể…”

“Rốt cuộc hắn là…”

Một hồi đùng đoàng vang lên, chưởng quỹ của quán trọ Thương Linh có màn ra mắt hoành tráng.

“Am Công uy vũ, Phong mỗ khâm phục.” Phong Bất Giác chắp tay, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nói với chưởng quỹ.

“Hừ…” Chưởng quỹ yếu ớt hừ một tiếng, “Thứ đồ chơi trong tay tên tiểu tử nhà ngươi mới gọi là uy vũ thực sự, nếu không đề phòng chỉ e là vị Lâm đại hiệp đó cũng phải sập bẫy của ngươi.”

“Nào có, nào có.” Phong Bất Giác mỉm cười nói, cầm súng nhắm thẳng quét về phía Lâm Thường, khiến ba người Quý Thông, Pháp Minh và Chung Liêm đều sợ hãi, trực tiếp nhảy xuống từ trên nóc nhà ra bốn phía xung quanh.

Nhưng Lâm Thường lại đứng im bất động, chỉ thấy xung quanh ông ta có một luồng khói màu đen bắn ra, gạt bay tất cả đạn bắn ra.

“Cho dù ông ta không có đề phòng thì Ma Tâm Vô Tướng trong cơ thể ông ta cũng sẽ tự chặn lại những đòn tấn công bất ngờ có khả năng trí mạng này.” Phong Bất Giác bình tĩnh giải thích nói.

Lúc này, đám đông vây quanh kinh ngạc hết lần này đến lần khác. Lúc này trong đầu của đám người trong võ lâm kia: Một, đây thực ra là thần tiên đánh nhau đúng không? Hai, rốt cuộc là ảo giác sinh ra do dòng khí bị chặn lại hay là do ta đang say rượu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.