Không Yêu Thì Biến

Chương 8: Chương 8




Thứ hai đi làm, còn chưa ngồi nóng chỗ tôi đã bị sếp gọi vào phòng.

Sếp tôi họ Tạ, biệt hiệu giang hồ là Tạ Bất Đình. Ý nói cứ khi chửi người là liên miên không dứt. Có lẽ hôm nay tâm trạng đại gia Tạ Bất Đình không được tốt cho lắm, tiếng la mắng vô cùng vang dội.

“Xem thử thành tích của cô tháng trước đi!”. Mấy tờ giấy được quăng tới trước mặt tôi. Tôi lẳng lặng sắp xếp lại giấy tờ, lật xem từng tờ một trong bài nói lê thê của sếp Tạ. Mấy tháng trước bị ảnh hưởng vì thất tình, công việc làm ăn chẳng ra sao cả. Thái độ nhận hợp đồng không tích cực, đến phản hồi của mấy khách hàng dành cho tôi cũng là bình thường. Chẳng trách Tạ Bất Đình phát cáu.

“Giờ thứ thừa nhất ở Trung Quốc là người tìm việc. Với chất lượng làm việc của cô hiện giờ, chẳng thà tôi tìm mấy đứa sinh viên mới ra trường thay cô cho rồi…”.

Tôi cúi đầu không lên tiếng. Chờ tới khi Tạ Bất Đình uống hớp nước, tôi mới thầm thở phào, uống thì hay, uống nước chứng tỏ ông ta đã chửi mệt rồi.

Quả nhiên là thế, ông ta đưa một xấp giấy tờ trên bàn cho tôi, giọng điệu dịu xuống: “Tôi nghe nói khoảng thời gian trước cô có chút vấn đề trong tình cảm, tôi rất thông cảm, nhưng người trẻ tuổi mà, khó tránh khỏi được việc lỡ dở đôi lần. Vì chuyện này mà bê trễ công việc thì không được. Đây là hợp đồng mới, làm tốt vào cho tôi!”. Sắc mặt sếp lại sầm xuống, “Còn giống tháng trước thì cô thu dọn hành lý về nhà luôn đi”.

Tôi nhận hợp đồng, làm bộ cảm ơn rồi rút ra ngoài.

Quay trở lại bàn làm việc của mình, tôi thở dài thườn thượt. Tôi nghĩ cứ chán chường thế này mãi thì cũng chẳng hay ho gì, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót gì trong công việc được, không có việc làm thì chết đói đấy.

Mở tập giấy tờ ra, lật xem sơ qua nội dung bên trong, tôi biết Tạ Bất Đình vẫn còn có thể coi là khá quan tâm tới nhân viên lâu năm như tôi đây.

Căn hộ trong hợp đồng này nằm trong một tiểu khu cao cấp, chủ hộ yêu cầu thiết kế đơn giản, tiền công lại rất hậu hĩnh. Thời buổi bây giờ người mua căn hộ ở tiểu khu thế này đều là kẻ tiêu tiền như rác. Bình thường xây dựng quan hệ tốt với khách hàng chắc chắn sẽ có kha khá điều lợi.

Tôi vui vẻ nhận hợp đồng, liên hệ luôn theo số điện thoại khách hàng viết trên hợp đồng, định mai đi xem kết cấu của căn hộ.

Buổi chiều trước khi tan làm, tôi nhận được điện thoại của Trần Thượng Ngôn, anh ta nói muốn tới đón tôi, tiện thể đi ăn bữa cơm. Tôi nghĩ một lát, bèn đồng ý.

Một là, tôi cảm giác mình quả thực cũng nên sớm ổn định. Dù hiện tại tôi vẫn chưa có ý định gì với Trần Thượng Ngôn, nhưng tình cảm đều là bồi đắp mà thành. Trần Thượng Ngôn thay đổi một vài thói quen trong cuộc sống vì tôi, chứng tỏ anh ta thực sự hao tổn tâm tư vì tôi. Hai là, tôi quá tò mò tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Ngoài Trần Thượng Ngôn, tôi thực sự không biết nên hỏi ai.

Nhưng trên bàn ăn, Trần Thượng Ngôn ngượng ngùng gãi đầu lặp lại lời tôi nói với anh ta thêm một lần nữa, rồi tỉ mỉ kể lại từng việc tôi đã làm sau đó. Tôi thực sự nghĩ rằng, một vài chuyện vẫn có chút mơ hồ.

Bữa cơm tối hôm nay kết thúc nhanh chóng, tôi uống cạn ly vang đỏ của mình rồi tạm biệt Trần Thượng Ngôn.

Về đến nhà, rúc vào sofa, tôi ngẩn ngơ nhìn đăm đăm vào chiếc tivi đang không ngừng thay đổi ánh sáng.

“Dâu tây?”. Dâu tây cái đầu!

Tôi nén lại khát khao muốn chửi trời. Cứ trăn trở mãi, hóa ra mấy chấm chấm này lại là do tôi tự lấy kẹp mà kẹp ra!

Theo lời chứng anh chàng họ Trần đưa ra, tối hôm ấy, tôi được một người đàn ông đưa tới dưới nhà, lần trước Trần Thượng Ngôn cũng từng đưa tôi về, đương nhiên cũng biết nhà tôi ở đâu. Vậy là khi ấy, hai người đàn ông đã chạm mặt nhau ở ngay dưới nhà tôi.

Người này lạnh nhạt mà khách sáo đưa tôi tới tận tay người cũng lịch sự chu đáo kia, hai người đối đáp mấy câu đơn giản rồi đường ai nấy đi. Nhưng khi Trần Thượng Ngôn định dìu tôi lên nhà, tôi lại túm chặt lấy tay áo Tần Mạch mà nói “Tôi muốn chơi đấu địa chủ”.

Túm vô cùng chặt, gỡ kiểu gì cũng không ra.

Hai người đàn ông gần như bó tay cùng tôi chơi đấu địa chủ lúc nửa đêm. Rất hiển nhiên kẻ say rượu là tôi đây thua bài liên tục, cười ngu ngơ lấy kẹp để kẹp vào cổ mình, còn không để cho ai lấy đi.

Cuối cùng, tới tận khi bọn Đại Miêu tới “phá động phòng”, Tần Mạch mới trốn thoát được. Tôi cũng lăn ra ngủ như chết. Khổ cho một mình Trần Thượng Ngôn, lấy hết kẹp trên cổ tôi ra, băng bó vết thương cho tôi, rồi lại trấn an đám ma men ầm ĩ, sáng hôm sau còn nấu một nồi cháo ngon tuyệt cho tôi.

Chẳng trách hôm đó quầng thâm dưới mắt anh ta rõ rệt như thế. Lục đục cả đêm, ai mà không mệt?

Đột nhiên, tôi có chút cảm động. Nhưng vừa nghĩ đến cú điện thoại mình gọi cho anh ta hôm đó thì không cười nổi.

Tôi nói: “Em nhớ anh. Hôm nay Trình Thần đính hôn rồi, chị ấy hạnh phúc lắm. Em vốn còn cho rằng mình sẽ giống như chị ấy, em vốn dĩ không cần phải hâm mộ người khác… Anh tới đón em về đi, em uống rượu, không đi được. Mệt lắm, anh tới đón em về nhà đi”.

“Em nhớ anh thật đấy, anh biết em sống một mình mệt mỏi đến mức nào không?”.

Tôi sẽ không tùy tiện nói ra những lời đó với bất cứ người đàn ông nào. Dù có uống say hơn nữa, tôi tin rằng trong tiềm thức của mình vẫn có giới hạn như thế. Mở di động ra, tôi nhìn cái tên Sầm Dương ngay trên tên của Trần Thượng Ngôn, người đã từng là Dương Tử của tôi.

Tôi cuống cuồng che mặt lại, dùng sức mạnh đến nỗi như tự cho mình một cái tát.

Tôi thầm lạnh lùng giễu cợt: Hà Tịch ơi là Hà Tịch, đã đến giờ này mà mày vẫn còn nhớ tới ngữ đó sao?

Im lặng rất lâu, tôi hạ quyết tâm xóa luôn cái tên “Sầm Dương” trong di động, thuận tay quăng máy xuống sàn. Tôi trùm chăn, dùng tiếng ồn ào từ tivi để xua đi nỗi cô đơn trong đêm tối. Cuộn tròn lại trên sofa, tôi thiếp đi trong muộn phiền.

Hậu quả của việc làm bừa là tôi bị cảm.

Mũi nghẹt, giọng khàn, mặt sưng to, không phải là bệnh nặng, nhưng cũng làm tôi tiều tụy đi không ít. Hôm nay phải gặp khách hàng, bộ dạng thế này sao mà đi được.

Tôi trang điểm đậm để che đi vẻ hốc hác, ăn mặc không còn điểm nào chê được. Nở một nụ cười chuyên nghiệp trong gương, tôi xốc lại tinh thần, gặp mặt khách hàng được rồi.

Tôi ra khỏi thang máy, ấn chuông cửa, người mở cửa cho tôi là một cô gái mặc đồ công sở, trông khá giỏi giang. Tôi sững ra một lát, mỉm cười lên tiếng: “Chào chị, tôi là Hà Tịch của Công ty Thiết kế RL”.

Đối phương cũng lịch sự mỉm cười, đáp: “Tôi là Lisa, chào cô Hà, mời cô vào”.

Tôi bước vào nhìn qua bố cục của căn hộ trước một chút, căn hộ gồm có hai tầng, phía dưới là phòng khách, nhà ăn và phòng bếp. Phía trên là phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách, thêm một phòng vệ sinh rộng rãi. Tôi thầm cảm thán, đúng là người không thể so với người được, chắc tôi không ăn không uống suốt năm mươi năm mới có thể mua được một nhà vệ sinh thế này.

Tôi ngoái đầu lại nhìn Lisa bằng ánh mắt sùng bái.

Lisa cười cười giải thích ngắn gọn: “Căn hộ này là sếp Eric của tôi mua. Tôi là trợ lý của anh ấy, dạo này công ty có thầu một hạng mục ở gần đây, Eric sợ ở quá xa, ngày nào cũng lái xe thì phiền phức nên mới mua một căn hộ ở gần. Vốn dĩ hôm nay anh ấy muốn đích thân tới, nhưng quả thật là công việc bận rộn quá”.

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Chính vì thế nên yêu cầu của Eric đối với căn hộ này chỉ là đơn giản, phóng khoáng, có thể cố gắng hoàn thành sớm để chuyển vào ở là được rồi”.

Tôi cảm thấy có chút buồn cười: “Đã thế thì sao không mua hẳn nhà đã hoàn thiện rồi?”.

Lisa thở dài, nhìn tôi có chút bất đắc dĩ, nói: “Sếp tôi nói như thế đấy, nhưng khi làm thì lúc nào cũng sẽ xuất hiện những yêu cầu khác. Hôm nay tôi tới chủ yếu là để báo cho cô biết một số yêu cầu thiết kế và xu hướng thẩm mỹ của Eric”.

Tôi lôi giấy bút ra, chuẩn bị ghi lại.

“Eric ghét nhất là những thứ phức tạp mà vô dụng, tốt nhất là bất cứ ngóc ngách nào trong căn hộ này cũng không nên có trang trí dư thừa. Anh ấy thích màu đen và xanh, ghét màu đỏ và hồng. Tốt nhất là hai màu ấy không nên xuất hiện trong căn hộ này. Ngoài ra anh ấy bị dị ứng với phấn hoa, ghét bất cứ thứ gì liên quan tới hoa, kể cả bình hoa và bồn hoa, bình hoa chỉ để trang trí cũng không được. Còn nữa, anh ấy ghét mấy thứ lông lông xù xù, đừng để xuất hiện thảm trải sàn…”.

Lisa nói tới khoảng bảy, tám phút những thứ Eric ghét, tôi vừa ghi lại vừa chẳng còn sức mà run rẩy nữa, thảo nào người này không mua được căn hộ mình muốn, có nhà ai bài trí đơn giản như nhà tù thế chứ! Tôi vô cùng nghi ngờ ông sếp công ty này thực ra là nhà tu khổ hạnh.

Nghe cho hết yêu cầu của khách hàng, tôi đưa bản phác thảo đơn giản đã làm sẵn cho Lisa xem, cô đang chỉ ra những chỗ không phù hợp giữa bản phác thảo và yêu cầu thì di động đột nhiên đổ chuông, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi tới, cô lập tức nhận điện: “Eric, vâng ạ, tôi đang ở bên này. Vâng, vâng, nhà thiết kế cũng có đây. Được ạ”.

Cúp máy, Lisa liền nhìn tôi, nghiêm nghị nói: “Eric nói công việc ở chỗ anh ấy kết thúc sớm nên sẽ qua đây xem thử. Cô đã nhớ những điểm lúc nãy tôi nói với cô chưa? Nếu lát nữa anh ấy có hỏi tới, nhớ bảo là tôi đã dặn dò kỹ lưỡng những chuyện ấy với cô rồi nhé”.

Nghe một cô gái tài giỏi nói như thế, tôi bỗng dưng ngớ người ra. Có thể thấy bình thường sếp của bọn họ đối xử với nhân viên nghiêm khắc khắt khe tới mức nào!

Tôi vuốt vuốt cái mũi bị nghẹt đặc, cười đáp: “Tôi hiểu rồi”.

Trong lúc chờ khách sộp tới, tôi ra tay đo kích thước căn hộ trước, Lisa đứng bên cạnh ghi giúp tôi. Di động rung lên, tôi lấy ra nhìn thử, ba từ “Trần Thượng Ngôn” đang nhấp nháy liên tục trong tiếng nhạc chuông. Tôi lẳng lặng cầm di động rất lâu mới ngần ngừ nhận máy.

“Tịch Tịch”.

“Vâng ạ”.

“Em… đang bận hả?”. Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt xấu hổ đỏ bừng lên của anh ta ở bên kia di động. Tôi lặng lẽ thở dài, nói: “Vâng, đang đo đạc ở nhà khách hàng. Sao thế ạ?”.

“Không, chỉ hỏi thế thôi. Tối nay em rảnh không? Ở bên anh vừa hay có hai tấm vé xem phim. Chúng ta đi xem nhé”.

Tôi nhìn đăm đăm xuống đất ngẩn ra một lát, mãi tới khi bên kia điện thoại vang lên giọng nói hoang mang, tôi mới vội vàng đáp lời, hẹn anh ta bảy giờ tối nay gặp nhau ở rạp chiếu phim. Ngắt điện thoại, Lisa cười hỏi có phải bạn trai tôi không, tôi bất giác trả lời: “Không…”. Nhưng thoáng nghĩ lại, tôi khẽ gật đầu.

Cô nhìn tôi vẻ buồn cười: “Thế ý là sao?”.

Tôi cười khó khăn: “Tôi và anh ấy khởi đầu có hơi khó hiểu. Không có thứ cảm giác đó”.

Lisa gật gù ra chiều đã hiểu, nói với tôi: “Thời buổi này chỉ có cô nào ngốc mới tin vào tình yêu. Đối xử tốt với cô là được rồi”.

Tôi im lặng thu lại thước dây, nuốt vội hai chữ khờ dại “Tôi tin” chỉ chực thoát ra khỏi miệng.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa. Tôi và Lisa cùng khựng lại, không ngờ sếp tổng lại tới nhanh như thế. Lisa vội vàng sửa sang lại quần áo đôi chút, tôi đứng thẳng người phủi bụi bám trên người, ngước mắt lơ đễnh nhìn, lướt qua bóng dáng người đàn ông vừa bước vào từ bên ngoài. Cả người tôi cứng đờ, trực giác đầu tiên là tại sao chỗ này lại là tòa nhà cao tầng, mình không thể nhảy ra ngoài cửa sổ được.

Tần Mạch à…

Đúng là nghiệt duyên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.