Không Yêu Thì Biến

Chương 20: Chương 20




Sắp tời kỳ nghỉ Tết, bầu không khí làm việc trong công ty sôi nổi lên đôi chút, phần lớn đồng nghiệp đều bàn luận xem năm nay về nhà phải mừng bao nhiêu lì xì cho bọn con nít nhà mình, mua quà Tết gì cho người lớn trong nhà, người nào cũng kêu than rằng mình lại sắp bị “chảy máu” rồi.

Tôi chợt nhớ ra, Tần Mạch vẫn còn nợ tôi số tiền thưởng gấp bốn lần. Lần trước bảo gọi hắn tới xem căn hộ, kết quả là đêm đó lại xảy ra chuyện bất ngờ, sau thì hắn quên, tôi cũng quên mất. Sắp tời kỳ nghỉ, chuyện lấy tiền không thể chần chừ được nữa.

Tôi nhấc điện thoại lên, nghĩ một lát, vẫn không dám gọi thẳng cho Tần Mạch, bèn gọi sang cho Lisa. Thế nhưng Lisa lại nói giờ Tần Mạch vẫn đang nằm viện. Tôi nhủ thầm, cái tên này chỉ bị thương phần mềm thôi, thế mà ở lỳ trong bệnh viện những ba ngày! Không phải bình thường tên này nhiệt tình làm việc lắm sao, sao lúc này lại tranh thủ lười biếng chứ?

Tôi đang định bảo Lisa sắp cho tôi cái hẹn, để Tần Mạch tới xem căn hộ, nhưng Lisa đột nhiên lên tiếng: “Cô có việc tìm Eric hả? Vừa may, giờ tôi đang ở bệnh viện, cô nói thẳng với anh ấy đi”.

“Á… không cần, không cần…”.

“Alo?”.

Tiếng từ chối của tôi còn chưa dứt, bên kia đã vang lên một giọng nói trầm trầm. Đột nhiên nghe âm thanh ấy, có một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ quét qua lòng tôi, nhất thời tôi không dám mở miệng.

“Hà Tịch?”.

“A… vâng, tôi đây”.

Bên kia cũng im lặng một lát, tôi có thể tưởng tượng ra được ánh mắt hơi sáng lên nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong căn phòng, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ của Tần Mạch.

“Vết thương đã khỏi chưa?”.

Không ngờ câu đầu tiên mà hắn hỏi lại là như thế, tôi đơ ra một lát mới hít sâu vào một hơi, túm lý trí của mình về: “Chỉ là chút vết thương ngoài da thôi, khỏi từ lâu rồi. Nay tôi gọi tới là muốn hỏi xem hôm nào anh có thời gian đi xem căn hộ của anh…”.

“Vừa hay chiều này tôi rảnh, cô tới bệnh viện tìm tôi đi”. Tần Mạch chợt lên tiếng, “Đợi lát nữa làm thủ tục xuất viện, chúng ta cùng tới đó”.

“Á…”.

“Chiều nay cô bận à?”. Hắn lấy giọng điệu bàn việc công mà nói, “Nhưng không đi chiều nay thì chỉ có qua Tết tôi mới sắp xếp thời gian được”.

“À… rảnh mà”.

“Được rồi, lát nữa gặp”.

Cuộc gọi được chấm dứt rất nhanh gọn, nhưng tôi lại ngẩn ngơ hồi lâu. Cuộc đối thoại lần này không hề có tranh cãi, không hề có đối đầu, nhưng sao tôi lại có cảm giác bị áp bức vậy? Cứ như… cứ như đôi bên vẫn luôn án binh bất động, đột nhiên có một bên chủ động xuất kích, mạnh mẽ, mang theo quyết tâm tất thắng…

Yêu cầu mà hắn đưa ra rất kỳ quặc, muốn tới xem căn hộ của hắn thì sao không để tôi tới thẳng đó, lại phải tới bệnh viện đi cùng hắn chứ? Nhưng tôi nghĩ dù sao từ công ty đến bệnh viện hắn đang nằm rồi đến nhà hắn cũng thuận đường, đi chung với hắn còn có thể giảm tiền xe, thế nên không tính toán gì.

Hai giờ chiều, tôi xuất hiện ở bên ngoài phòng bệnh của Tần Mạch, gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa vào, đúng lúc hắn đang thắt cà vạt, thấy tôi tới hắn bèn quét mắt nhìn tôi một cách hờ hững: “Mẹ tôi nấu ít cháo đang để trên bàn ấy, cô có muốn ăn không?”. Dáng vẻ lời nói tự nhiên cứ như thể tôi chăm sóc hắn cả ba ngày hắn nằm viện vậy.

Thái độ thân thiết của hắn làm tôi thấy kỳ lạ, tôi nghi ngờ trong cháo kia nhất định đã bị hắn bỏ thuốc, sợ tới nỗi vội vàng lắc đầu nói không ăn.

Hắn cũng không ép, thắt cà vạt xong bèn quay lại nhìn tôi: “Ừ, thế thì đi ăn cơm nào”.

Không ăn cháo thì ăn cơm… tôi bất lực nghĩ, đây rốt cuộc là logic bắt ép gì chứ. Tôi nghiêm túc từ chối: “Tôi đã ăn rồi”.

“Nhưng tôi còn chưa ăn”. Hắn nói rất đương nhiên, cứ như thể cùng đi ăn với hắn là một trong những bổn phận của tôi vậy, thấy tóc gáy tôi dựng ngược lên định phản bác, ánh mắt hắn lại càng sắc bén, nhưng lời nói thì dịu đi, như đang dỗ dành một đứa trẻ xấu tính, “Ăn cơm xong thì đi xem nhà”.

Trong chớp mắt, tôi lại hiểu ý của hắn theo một cách rất đáng xấu hổ: ăn cơm, xem nhà, lấy tiền dễ; không ăn cơm, không xem nhà, lấy tiền khó.

Tóc gáy tôi hơi dựng lên nhưng lập tức bị cụ Mao màu đỏ lướt nhanh qua đầu dịu dàng vuốt xẹp xuống, tôi lẳng lặng mỉm cười.

Tần Mạch đứng bên cửa sổ ngược nắng dường như cũng cong môi lên, nhưng khi hắn đã ăn mặc chỉnh tề, bước tới cạnh tôi thì đã khôi phục lại dáng vẻ dửng dưng lạnh nhạt.

Tôi cho rằng hắn nói ăn cơm chẳng qua là ăn đại thứ gì đó thôi, nhưng khi hắn đưa tôi vào sảnh chính của một nhà hàng món u, mặt tôi đen thui: “Anh Tần, chiều nay xem nhà với anh xong tôi còn phải về công ty làm việc”.

“Ừ”. Hắn đáp một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Thầm niệm mười lần khách hàng là tối cao, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh ngồi xuống cùng hắn.

Hắn gọi bíp-tết, tôi gọi một cốc nước cam. Hắn im lặng ăn, tôi cũng chẳng tìm ra được chủ đề gì muốn nói với hắn. Lúc mới bắt đầu thì còn có phần lúng túng, sau khi đã quen bầu không khí chậm rãi này, tâm hồn bắt đầu treo ngược cành cây này, tôi cũng chẳng thấy có chỗ nào kỳ lạ nữa.

Có lẽ… hắn chỉ muốn tìm một người cùng ăn với mình mà thôi.

“Hà Tịch”.

“Hả”.

“Cô đã kết thúc với cậu bác sĩ kia rồi à?”.

Tôi lườm hắn một cái: “Nếu không thì sao? Xài chung một tên đàn ông với gã khác hả?”.

Hắn như đang cân nhắc từ ngữ một lát, hỏi tôi: “Không đau lòng?”.

“Không biết, dù sao chút tình cảm này vẫn chưa đủ mạnh để ảnh hưởng tới cuộc sống của tôi”. Tôi cắn ống hút, trong lòng chợt nhảy ra một câu, vẫn chưa có ảnh hưởng lớn như Tần Mạch nhà anh. Mấy giây sau khi ý nghĩ ấy lướt qua, tôi chợt tỉnh táo lại, giật nảy mình, quét mắt nhìn Tần Mạch đang khoanh tay thong thả nhìn tôi, nén chặt lại cảm giác trái tim đột nhiên nhảy lên thùm thụp.

“Hà Tịch, cô quá mức mạnh mẽ hay đang giả vờ quá hoản hảo?”. Hắn hỏi tôi, trong giọng nói pha lẫn hoang mang, “Tôi nhớ cô gái hồi đầu khóc lóc gào thét trong xe mình không như thế này”.

Đương nhiên, một người là bạn trai thật sự nhung nhớ mấy năm liền, một người là hàng thay thế giữa chừng, có tình cảm gì hay không, lúc chia tay là có thể biết được nhất. Đương nhiên, những lời này tôi sẽ không giải thích cho Tần Mạch, tôi thở dài một hơi, cười cười, cũng không biết nói với Tần Mạch hay tự nói với bản thân mình: “Nghĩ thông rồi, chẳng qua chỉ là tình yêu thôi, có gì to tát chứ”.

Tần Mạch gật đầu, dường như tán thành câu nói ngạo mạn này của tôi, một lúc sau, hắn lại lên tiếng: “Nhưng giờ cô vẫn chưa có bạn trai, gia đình không có ý kiến gì sao?”.

Đương nhiên là có rồi! Đây là chuyện tôi đau đầu nhất khi về nhà nghỉ Tết đó!

Tôi kìm lại, đè nén ham muốn văng tục, ráng nặn ra một câu: “Chuyện này có giống trò dụ quái trong game đâu, gấp gáp làm gì?”. Tôi nhả ống hút đã bị mình cắn nát ra, quyết định chuyển hướng công kích, “Mà này, anh đã nhiều tuổi như thế này mà còn không gấp, tôi gấp cái gì”.

Mấy từ “nhiều tuổi như thế này” hình như đã kích thích Tần Mạch, hắn đặt dao nĩa lên đĩa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi như đang suy nghĩ điều gì.

Tôi bị hắn nhìn tới phát hoảng, đảo mắt nói: “Sao thế, không thích người ta nói thật à?”.

“Đúng là tôi không gấp”. Hắn nhìn tôi hồi lâu, sắc mặt dần dần dịu xuống, “Bắt được thỏ rồi thì chuẩn bị cho vào nồi thôi”.

Nhận ra được ám chỉ trong câu nói của hắn, tôi chần chừ giây lát: “Anh… có mục tiêu rồi?”.

Hắn im lặng không trả lời. Nhưng tôi đã hiểu ý của hắn, hóa ra, đến người như Tần Mạch mà cũng đã tìm được nửa kia rồi… Trong phút chốc, chẳng hiểu sao lòng tôi lại thấy buồn bã, khó chịu như bị phản bội, lại đau thương như bị bỏ rơi, còn trộn thêm rất nhiều xót xa giống như ghen tuông, ken đầy nơi lồng ngực.

Những rõ ràng tôi không có bất cứ quyền gì mà khó chịu, đau thương hay ghen tuông.

Khoảng thời gian còn lại của bữa cơm rơi vào yên tĩnh.

Khi Tần Mạch chính thức nhìn thấy căn hộ thì đã là ba rưỡi chiều.

Bước vào nhà, tôi máy móc giới thiệu cho hắn bố cục chỉnh thể và một vài thiết kế chi tiết tiện cho sinh hoạt, thi thoảng còn nói về nguồn cảm hứng thiết kế. Hắn nghe chừng như rất nhập tâm, còn tôi thì chỉ muốn nói cho xong rồi tông cửa chạy lấy người sớm một chút.

“Cô làm rất tốt”. Sau khi xem xét tầng trên tầng dưới xong, hắn nói: “Tôi rất hài lòng”.

“Đây là vinh hạnh của tôi”. Tôi lật tìm hợp đồng trong túi xách, muốn hắn ký tên xác nhận nhanh nhanh là tôi có thể ngoan ngoãn lăn về công ty chờ ngày cầm tiền thôi.

“Nhưng…”. Hắn sờ lên một góc của sofa, có chút chần chừ, “Trong nhà không có ga giường, vỏ chăn và một số vật dụng thiết yếu”.

Gân xanh trên trán tôi nhảy nhót: “Anh Tần, chuyện này không hề thuộc phạm vi nhiệm vụ trong hợp đồng của chúng ta, những thứ này phải do anh tự mua lấy chứ”.

“Cô Hà, điều tôi cần là một căn hộ có thể dọn vào ở ngay được”.

“Tôi là người thiết kế, thứ mà anh nói không hề nằm trong phạm vi suy xét của tôi”.

“Tôi tin vào ánh mắt của người thiết kế”. Hắn nói: “Thứ cô chọn nhất định sẽ phù hợp với phong cách của căn hộ này hơn”.

Tôi cáu tiết: “Không làm!”.

“Được rồi”. Hắn nhìn đồng hồ, ra chiều như đã bàn bạc ổn thỏa sự tình hết rồi, “Vừa hay tối nay tôi cũng rảnh, chúng ta cùng đi siêu thị chọn mua vài thứ đi”.

Tôi kinh ngạc trợn trừng mắt lên: “Dựa vào cái gì chứ! Tôi đã làm hết trách nhiệm công việc rồi, tôi không đi”.

Hắn khoanh tay lại, mặt mày nghiêm nghị, nhưng vẫn không thể giấu được ý cười hiển hiện trong đôi mắt, kiểu cười vô cùng xấu xa! Hắn cau mày: “Cô Hà, thái độ phục vụ của cô quả thực khiến tôi không hài lòng, tôi nghĩ mình nên đổi ngày ký xác nhận bản hợp đồng này thì hơn”.

Lửa giận trong lòng hừng hực bốc cao ba trượng, tôi hận là không thể đập bản hợp đồng đang cầm trong tay vào mặt hắn, sau đó lấy gót giày đâm cho ra N cái lỗ máu nữa!

THANHTHOIGIAN.WORDPRESS.COM

Tần Mạch nhìn dáng vẻ muốn ăn tươi nuốt sống hắn của tôi, nói như thể vô cùng bất đắc dĩ: “Xem ra tôi phải nói chuyện cẩn thận với tổng giám đốc Tạ về vấn đề tính tích cực làm việc của nhân viên mới được”.

Tôi siết chặt nắm tay, nếu hắn nói lại việc này với Tạ Bất Đình, số tiền thưởng gấp bốn của tôi cứ xác định là cuốn theo chiều gió đi!

Tôi nghiến răng trả lời: “Đi, thì đi…”.

Nhìn nét cười đắc ý trong mắt hắn, trong đầu tôi chỉ hiện lên tám chữ cực lớn, máu chảy đầm đìa:

Cắt đất cầu hòa, chuốc nhục vào thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.