Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 7: Chương 7




Sau khi phát hiện trong rương ấp trứng ngoài một đống vỏ trứng ra thì không còn thứ gì khác, tất cả mọi người đều ý thức được rằng nhiệm vụ lần này có lẽ còn phiền toái hơn những gì họ nghĩ.

Lấy rương ấp trứng làm trung tâm, bọn họ bắt đầu tản ra xung quanh tìm kiếm tung tích của mục tiêu.

Nhưng kì quái là, tuy rằng bên cạnh rương ấp trứng xác thật có dấu chân trùng khớp với dấu chân trước đó, nhưng bọn họ cũng chỉ tìm được một chuỗi dấu chân, nửa điểm dấu vết rời đi của đối phương cũng không nhìn thấy.

Thật giống như cái người mang theo rương ấp trứng dừng lại nơi này, sau đó liền mang theo mấy cái con non biến mất không thấy.

A Lai:“....nhưng điều này là không có khả năng, chúng ta ở trên không trung không có phát hiện bất cứ một dấu vết nào của phi hành khí, cũng không có xuất hiện bất cứ một vật thể khả nghi nào.”

Ulrich:“ Nhưng trong loại thời tiết như thế này, nếu hắn phi hành ở tầng trời thấp, chúng ta cũng không có biện pháp chú ý.”

Trong vũ trụ có không ít chủng tộc có năng lực phi hành, nếu như bọn họ vừa lúc gặp được một trong số đó, như vậy cũng có thể lý giải tại sao dấu chân đột nhiên biến mất dấu. Hơn nữa cho dù bản thân sẽ không bay, đối phương cũng có thể mang theo công cụ phụ trợ phi hành, dù dùng nó trong thời tiết này rất nguy hiểm, cũng không phải là không thể.

A Lai:“ Nói không chừng đối phương còn chưa có rời đi? Rốt cuộc thì cũng không thích hợp lên đường trong thời tiết như thế này, hơn nữa trước đó hắn đã dừng chân ở chỗ này thật lâu, hẳn là đang nghỉ ngơi.”

Tại hoàn cảnh sương mù dày đặc như thế này tất cả các thiết bị tìm kiếm đều không nhạy, điều này mang đến cho bọn họ không ít phiền toái. Cho dù đối phương có trốn ở phụ cận, bọn họ cũng không có biện pháp phát hiện được.

Ulrich lại không lạc quan như A Lai:“ Nếu đối phương thật sự ở gần đây, ta cũng không tin là bằng vào khả năng của chúng ta cũng không phát hiện được hắn.”

Chẳng sợ khuyết thiếu sự trợ giúp của công cụ phụ trợ, Ulrich cũng tin tưởng năng lực của mình cùng bọn lính dưới tay, không phải nói không có tồn tại gia hỏa nào lợi hại như vậy, mà là....

“ Loại người có thể làm được đến trình độ này, ngươi cảm thấy sẽ xuất hiện ở địa cầu sao?”

Ulrich là chiến sĩ liên bang cấp A, có năng lực hoàn toàn tránh thoát sự dò xét của hắn chỉ có thể là so với hắn càng mạnh. Như vậy đối phương ít nhất cũng là nhân vật cấp S hoặc SS. Người trước chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, người sau toàn bộ Liên bang cũng chỉ có một vị, mặc kệ là loại nào cũng là đại nhân vật của Liên bang, căn bản không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

“ Đương nhiên, nếu ngươi muốn nói đối phương có năng lực che dấu thiên phú....ta cho rằng là không có khả năng.”

Nếu đối phương là người như vậy, trước đó sẽ không lưu lại dấu vết rõ ràng như thế.

Điểm này là mâu thuẫn với nhau.

“Nói cũng phải”

Hai người cũng không tiếp tục bàn luận bao lâu, điều này đối với việc truy tìm mục tiêu cũng không có trợ giúp.

“Tiếp tục tản ra bên ngoài tìm, nếu trước khi sương mù tan vẫn không tìm được người, chúng ta liền xin phép chủ hạm phái thêm nhân thủ.”

“Chỉ hi vọng điều tra trước đó không kinh động đến đối phương, làm hắn chạy liền không tốt.”

Rốt cuộc thì đối phương có thể là một gia hỏa có thiên phú về tốc độ.

Nhưng sự thật lại là, kẻ mà bọn họ muốn lùng bắt đã sớm phát hiện bọn họ.

Tổ Vũ chỉ là chợp mắt một chút, lại không phải ngủ đông. Hơn nữa hiện tại đang ở nơi hoang dã, ý thức của hắn cũng không hòan toàn thả lỏng. Một đám người ở dưới gốc cây đi tới đi lui, nói chuyện lại không nhỏ, làm sao hắn có thể không nghe thấy.

.....Chẳng qua là rõ ràng mỗi một cái ký tự phát âm đều rất quen thuộc, hắn lại một câu cũng nghe không hiểu, không biết là đám người này đang nói tiếng nước nào.

Bất quả xem bọn họ vẫn luôn lượn qua lượn lại bên cạnh rương ấp trứng, hắn cũng nhận ra đối phương có thể là tới tìm chính mình.

Nói chính xác thì là hướng về ba cái tiểu gia hỏa mà tới.

Tổ Vũ nhìn ba cái con non ở dưới cánh của mình ngủ đến ngã trái ngã phải, còn ngáy khò khè.

Tuy rằng không biết đối phương là tốt hay xấu, nhưng trước mắt Tổ Vũ một chút cũng không muốn bị họ tìm được.

Cũng may trước đó bởi vì đám con non quá nghịch ngợm hắn đã thuận tay bày cái kết giới cách âm, cho nên hắn cũng không lo sẽ bị bọn người này phát hiện.

Bất quá quả thực là không thể tiếp tục ở lại nơi này, bọ họ tại sương mù dày đặc như vậy cũng có thể tìm tới, rất có thể cái rương ấp trứng kia có gắn trang bị truy tung.

May mắn trước đó hắn đi nhanh, nếu không có lẽ đã bị tìm được rồi.

Nếu như chỉ có mình hắn, hắn hiện tại liền lập tức bay đi, thế nhưng vẫn còn ba cái con non, chắc là đợi đến hừng đông lại tính.

Đám người Ulrich tại phụ cận tìm suốt một đêm, đừng nói người, liền một chút dấu vết cũng không tìm được. Sau khi sương mù tan đi, bọn hắn liền không thể không hướng về chủ hạm xin chi viện.

Sau khi xác định bọn họ đã rời đi, Tổ Vũ cũng chuẩn bị rời khỏi.

Tuy rằng sương mù tan rất chậm, nhưng so với thời điểm dày nhất đã tốt hơn rất nhiều. Bay dưới tình huống như vậy cũng là có thể làm được.

Tổ Vũ tạm thời dùng một cái áo thun màu đen của mình làm bao, đem đám con non đặt ở bên trong, cột chắc tay áo cùng vạt áo, đảm bảo chúng nó sẽ không rơi ra trong lúc mình đang bay.

Đương nhiên, trước khi đem chúng nó bỏ vào hắn đã cho chúng nó ăn no.

Dân theo một cái bao giản dị, Tổ Vũ biến thành một con diều hâu giống nửa người trước của tiểu Griffin, lợi dụng sương mù che giấu, hướng về mục tiêu định sẵn mà bay đi.

Hắn bay cũng không cao, vẫn luôn duy trì trong phạm vi được sương mù che giấu, hơn nữa cái bao có màu khá giống với lông vũ cùng móng vuốt của hắn, cho dù có người nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng hắn đang đem con mồi bắt được về tổ, một chút cũng không gây sự chú ý.

Cho nên chờ bộ đội đến phong tỏa khắp ngọn núi, hắn đã sớm rời đi.

Nhưng khác với Tổ Vũ suy đoán, từ đầu cứ nghĩ rời đi rừng rậm là có thể thấy thành trấn, kết quả Tổ Vũ lại gặp được một mảnh rừng rậm khác.

Liếc mắt một cái nhìn không đến cuối, hoàn toàn không có một vết tích nào của con người.

Tình huống như vậy nếu nói ở cổ đại thì có khả năng, nhưng đã tới thế kỷ 21, lấy số dân cư của Trung Hoa, làm gì có chuyện một mảnh đất lớn như vậy mà không bị khai phá lợi dụng. Hơn nữa nếu hắn nhớ không nhầm, trước khi hắn vào núi, nơi này vẫn là một hương trấn đang khai phá xây dựng khu du lịch, nhân khẩu bản địa tuy không nhiều, mỗi năm số du khách tới tránh nóng lại không ít.

Cho nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho một cái trấn nhỏ phồn hoa biến mất không một dấu vết.

....Không, cũng không phải hoàn toàn không thấy, Tổ Vũ bay sát mặt đất, mơ hồ có thể thấy những dấu vết thuộc về nhân loại bị thảm thực vật che giấu.

Khu rừng này mọc lên ở trên một đống phế tích.

Tâm tình của Tổ Vũ không tốt lắm, một cái hương trấn loại nhỏ đều cói thể xuất hiện vấn đề như vậy, không biết những địa phương khác đã biến thành cái dạng gì.

“Pi pi pi pi!”

Trong cái bọc dưới móng vuốt truyền đến tiếng kếu non nớt, tiểu Griffin vốn dĩ ăn no lại ngủ có vẻ đã tỉnh, nó vừa tỉnh,hai con khác nằm bên cạnh cũng tỉnh theo.

Lập tức, trong bọc liền trở nên phi thường náo nhiệt. Tiếng kêu của tiểu Vũ Giao cùng tiểu Phi Mã cũng đồng dạng không nhỏ, quả thực là loạn thành một đoàn.

Tổ Vũ không thể không dừng lại xem xét tình huống của chúng nó.

Mới mở ra hai cái ống tay áo, một trận mùi hôi từ trong bọc truyền tới, nhìn kỹ, trên người ba cái con non đều dính chất lỏng, cái bọc cũng ướt dầm dề.

Được rồi, hiển nhiên là không biết tiểu gia hỏa nào nhân lúc hắn không để ý mà tiểu ra, còn không chỉ một con?

“Thật là, tại sao ta lại mang theo các ngươi cơ chứ, quả thực là tự tìm phiền toái.”

Tổ Vũ từ gười đàn ông độc thân N vạn năm biến thành bảo phụ, lúc tắm rửa cho chúng nó lại tiếp tục hối hận không thôi.

Tuy rằng phụ cận có nguồn nước, nhưng con non còn nhỏ như vậy, Tổ Vũ cũng không dám dùng nước lạnh trực tiếp rửa cho bọn chúng, chỉ có thể tìm củi khô nhóm lửa nấu nước, thuận tiện giải quyết vấn đề bữa ăn của bọn họ.

Hắn cũng có chút tưởng niệm thức ăn nóng a.

Thật nên may mắn là trước khi hắn ngủ đã đề phòng sẵn trường hợp lại xảy ra tình trạng như hai lần trước, đem theo tất cả đồ vật hắn cảm thấy sẽ dùng đến, trừ bỏ notebook cùng di động luôn không rời thân, nồi chén gáo bồn cùng các loại gia vị hắn đều mang theo, chỉ thiếu điều mang theo tất cả đồ điện gia dụng.

Ở bờ sông cách đó không xa dựng một cái bếp đơn giản bằng đá, đặt lên nồi nấu nước, hắn ngay từ đầu cũng đun không nhiều lắm, nước rất nhanh đã sôi lên.

Lại chờ nước tiếp tục sôi vài phút, hắn mới chắt nước vào bình chứa, này là để chờ nước nguội lại cho mấy cái con non uống, nước khoáng hắn mang theo đã không còn thừa nhiều lắm, nước ngoài dã ngoại nhìn thì sạch sẽ cũng có thể chứa các loại vi khuẩn trí mạng nào đó, Tổ Vũ không dám cho đám con non trực tiếp uống.

Tiếp tục đun thêm nước, lần này mới là để đám con non tắm rửa, Tổ Vũ cũng không biết con non còn nhỏ như vậy có thể tắm rửa hay không, hắn chỉ đành lấy nước ấm thấm ướt khăn lông, lau một lượt cho chúng nó.

Đám con non cũng không bài xích phương thức tắm rửa kiểu này, khăn lông ướt nhiệt độ vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, khi đem khăn dán lên người chúng nó, mỗi con đều sẽ phát ra tiếng kêu mềm mại, còn sẽ nghiêng đầu cọ tới cọ lui trên mu bàn tay của Tổ Vũ làm nũng.

Quả thực là đáng yêu muốn chết!

Lúc này hắn lại cảm thấy mang chúng nó theo quả là quyết định sáng suốt.

Đương nhiên, nếu chúng nó không học theo tiểu Griffin kêu hắn “mama” vậy thì càng tốt.

Lời con Shuu: Thực ra là mình rất lười nên tốc độ cập nhật chương mới sẽ rất chậm. Nếu bạn nào cảm thấy thích truyện thì nhớ bình chọn, hoặc ít nhất là để lại lời nhắn ở khu bình luận nhé. Thái độ của các bạn sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tốc độ đăng chương mới, thế nên đừng quên ủng hộ nha! Xin cảm ơn! @^_^@

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.