Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 53: Chương 53




*Lời con Shuu: Mà thôi, mị nghĩ lại rồi. Cái hố này, mị sẽ ráng lấp nhanh nhanh vậy (*”ω”*) (Dù gì thì cái hố này cũng đào hơn 2 năm òi)

Cho dù Tổ Vũ có không tình nguyện đi chăng nữa, hắn vẫn bị đóng gói đưa đến phòng của Cecil.

Cùng Cecil ở cùng nhau.

So sánh với Tổ Vũ một bộ “Làm sao bây giờ? Trời muốn sụp!” bộ dáng, thì Tiểu Griffin lại phi thường vui vẻ đối với an bài của quản gia.

Hiện tại Tiểu Griffin cũng không bị hơi thở của cường giả dọa sợ giống lần đầu bước vào căn phòng này, ngược lại, đối với căn phòng tràn ngập khí vị quen thuộc này, nó phi thường có hảo cảm.

Thời điểm bọn họ được đưa vào phòng là trước giờ ngủ quy định của Tiểu Griffin một tiếng, Cecil còn đi làm chưa có về, quản gia vô cùng an tâm khi giao Tiểu Griffin cho Tổ Vũ chiếu cố, vì vậy lúc này trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Lần thứ hai tới phòng ngủ của Cecil lại là lần đầu chân chính bước vào căn phòng này, bởi vậy Tiểu Griffin đối với hết thảy đều tràn ngập tò mò, nó thậm chí còn muốn chui xuống gầm sô pha mà nhìn, chỉ tiếc là khe hở gầm sô pha cũng không chứa được nó hiện giờ.

May mắn phòng ngủ được quét tước vô cùng sạch sẽ, dưới đất cũng được trải thảm thật dày, bằng không Tiểu Griffin sẽ từ một quả cầu lông sạch sẽ biến thành một con ấu tể dơ hề hề.

Tuổi càng lớn Tiểu Griffin càng khó dỗ, Tổ Vũ phí thật nhiều sức lực mới khiến nó ngoan ngoãn đi theo mình tắm rửa đánh răng chứ không phải tiếp tục thám hiểm.

Chờ chuẩn bị vệ sinh cá nhân xong xuôi, Tổ Vũ nhìn chiếc giường thuần trắng sạch sẽ không có một tia hoa văn, lại lớn đến mức có thể đủ cho mấy người trưởng thành cùng nằm song song, nhìn thoáng qua còn khiến Tổ Vũ tưởng mình đang ở trong phòng tổng thống của khách sạn 5 sao chứ không phải phòng ngủ cá nhân.

Trên chiếc giường này, là nơi khí vị của Cecil phát ra mãnh liệt nhất, Tổ Vũ một chút cũng không muốn ngủ ở trên đó.

Nhưng Tiểu Griffin đã bắt đầu mệt mỏi rã rời, móng vuốt nhỏ của nó câu lấy quần áo từ da lông biến thành của Tổ Vũ, đánh cái ngáp thật lớn, ngay cả khoé mắt cũng có nước mắt sinh lí ứa ra.

Cố tình, tuy đã buồn ngủ đến vậy nhưng Tiểu Griffin vẫn nhất quyết không chịu đi ngủ, một hai phải bắt Tổ Vũ kể chuyện xưa cho nó.

Đây đều là tật xấu do quản gia dạy mà ra.

Kiên quyết không chịu thừa nhận mình cũng đồng dạng nuông chiều Tiểu Griffin, Tổ Vũ cuối cùng vẫn thỏa hiệp, ôm Tiểu Griffin lên giường.

Nằm trong chăn nệm mới giặt qua lại được phơi dưới ánh nắng mặt trời vô cùng thoải mái, tuy đối với ấu tể mà nói thì không đủ mềm mại, thế nhưng chiếc giường này lại có độ cứng vừa phải, rất tốt cho thân thể, nếu xem nhẹ việc khắp chiếc giường này đều nhuộm đẫm hương vị của con Đại Griffin nào đó thì đây quả thực là một nơi lí tưởng để nghỉ ngơi.

Tổ Vũ đầu tiên liền biến thành một quả lông tròn giống Tiểu Griffin, hai con ấu tể một lớn một nhỏ dựa sát vào nhau, con lớn nhắm mắt nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa nó tìm được trên mạng, con nhỏ lại chốc chốc thì mở mắt liếc con lớn một cái, chốc chốc lại nhắm mắt lại mơ màng, chẳng bao lâu liền bắt đầu khò khè phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, ngủ rồi.

Tổ Vũ cũng không chịu đựng được bao lâu, thiết bị quang não của hắn đến giờ sẽ tự động đóng lại, ổ chăn ấm áp lại dễ dàng dụ hoặc người ta tiến vào giấc ngủ, không có Internet duy trì thanh tỉnh, chỉ chốc lát sau Tổ Vũ đã dán vào Tiểu Griffin, lấy tư thế đồng dạng mà ngủ mất rồi.

Trước khi ngủ, hắn còn mơ mơ màng màng nghĩ, hương vị trong ổ chăn này, kì thực cũng không khiến người chán ghét đến vậy.

Trăng treo giữa trời, Cecil mới mang theo một thân nhàn nhạt mùi rượu về nhà.

Hôm nay có một bữa tiệc rượu thương nghiệp rất quan trọng, tham gia đều là những nhân vật có thân phận có địa vị, trong đó cũng không thiếu nhân sĩ quan trọng trong quân bộ cùng chính phủ, đại bộ phận đều là hướng về hạng mục trong tay Cecil mà tới, vì muốn đối phó với bọn họ, Cecil không khỏi uống lên không ít rượu.

Cũng may trước khi tham gia yến hội y đã uống thuốc giải rượu nên không bị say ngã, chỉ là vẫn có chút hơi say.

Quản gia đã sớm chuẩn bị canh giải rượu, một đường chờ đợi gia chủ về muộn, thấy Cecil vừa về tới liền bưng canh đến, nhìn y một hơi uống cạn.

Mùi rượu nhàn nhạt trên người Cecil khiến cho quản gia bất mãn.

“Tiên sinh, hôm nay hai vị thiếu gia đã dọn đến phòng của ngươi, một thân mùi rượu này của ngươi sẽ khiến bọn họ không thoải mái. “

Khứu giác của ấu tể tuy không được lợi hại bằng Griffin thành niên, thế nhưng so với ấu tể khác lại nhạy hơn nhiều, mùi rượu trên người Cecil ngay cả quản gia còn ngửi thấy huống chi là bọn họ.

Giờ này rồi, hai vị thiếu gia nhất định là đã ngủ, quản gia không muốn thời điểm Cecil về phòng lại đem bọn họ đánh thức.

Cecil cũng nhớ ra, từ ngày hôm nay phòng của y đã nhiều thêm hai vị khách tới ở.

Cũng không phải không thể tiếp thu, ngược lại bởi vì kí ức về khoảng thời gian cùng nhau ngủ trưa quá mức tốt đẹp, y thực ra còn có chút chờ mong.

Uống nhiều rượu tuy không khiến đại não của Cecil trở nên trì độn, thế nhưng cũng phần nào hoà hoãn được một thân khí lạnh của y, khiến y thoạt nhìn từ trong ra ngoài đều lộ ra nên một cỗ hơi thở biếng nhác.

Y đứng lên, vừa hướng trên lầu mà đi vừa phất tay với quản gia:“Ta sẽ tắm rửa sạch sẽ rồi mới vào phòng.”

Phòng ngủ của Cecil là phòng chính của toàn bộ gian nhà chính, Melved trang viên rất lâu trước kia chính là trang viên của hoàng tộc Griffin, tuy rằng không nằm trên Chủ tinh của tộc Griffin thế nhưng cũng là dựa theo hoàng cung của tộc Griffin mà tu sửa lại, cho nên phòng ngủ chính cũng giống như đa số phòng ở của những vị vua khác, liên thông với phòng ngủ của vương hậu ở bên cạnh.

Tuy rằng nam nhân nhà Melved sẽ không cùng bạn lữ của mình chia phòng mà ngủ, nhưng hoàng tộc tượng chưng cho cả một chủng tộc, có một số quy cách là không thể thiếu, ngươi có ở hay không là một chuyện, phòng đó có được xây hay không lại là một chuyện khác.

Cho nên bên cạnh phòng ngủ của Cecil chính là một gian phòng chưa từng có người sống qua, nhưng vẫn tương liên với phòng ngủ chính - “Phòng ngủ của Vương hậu “.

Đương nhiên nơi này đã sớm bị mấy thế hệ trước biến thành phòng quần áo, thế nhưng cánh cửa liên thông hai phòng kia vẫn ở đó như cũ.

Trong phòng quần áo có hai cánh cửa liên thông với phòng ngủ chính, một cái là ngày thường thuận tiện qua lại, còn một cái từ rất sớm trước kia đã có, được giấu trong phòng tắm.

Cả hai phòng trước kia cũng chỉ có mình Cecil ở, vậy nên y vẫn chưa bao giờ khoá lại, cho dù khoá, Cecil vẫn có quyền hạn mở nó ra.

Cecil tại căn phòng chứa quần áo không hề nhỏ hơn phòng ngủ chính của y này tìm được một chiếc áo tắm dài, cầm lấy nó đi vào phòng tắm, sau khi rửa sạch một thân mùi rượu mới từ cửa ẩn trong phòng tắm đi qua phòng bên cạnh.

Phòng ngủ đen nhánh ngay lúc y từ phòng tắm bước ra đã sáng lên ánh đèn, ánh sáng cũng không loá mắt, chỉ nhàn nhạt tỏa khắp phòng, vừa không đánh thức ấu tể, cũng có thể khiến Cecil nhìn ra trên giường của mình nhô lên một đoàn.

Quản gia tuy đã đem chăn nhỏ gối nhỏ của bọn họ đưa tới, nhưng hắn cũng không lập tức lấy ra bày trên giường của Cecil, mà là gấp gọn đặt trong tủ quần áo, mà Tổ Vũ bởi vì thất thần hơn nữa còn phải dỗ Tiểu Griffin nên đã hoàn toàn quên mấy vụ này, sau khi trực tiếp ngủ ở trên giường của Cecil, cũng không nhớ tới việc hắn vốn cũng không muốn ngủ ở trên đó.

Cecil bước vào phòng cũng không có khiến Tổ Vũ tỉnh giấc, phòng này nơi nơi đều là hơi thở trên người nam nhân,mà tuy rằng trong lòng biệt nữu nhưng kỳ thật đã sớm đã quen thuộc loại hơi thở này, Tổ Vũ sau khi ngủ thân thể vô cùng trung thực phản ánh ra ý tưởng trong lòng.

Hắn đối với Cecil không hề có một chút tâm phòng bị nào.

Cho nên chẳng sợ khi ngủ không cảnh giác như khi tỉnh táo, nhưng nếu là có hơi thở xa lạ tới gần vẫn như cũ sẽ bừng tỉnh -Tổ Vũ thẳng đến khi Cecil xốc chăn bước lên giường, nằm ở bên người hắn cùng Tiểu Griffin, vẫn như cũ ngủ đến trời đất mịt mù.

Mà Cecil sau khi nằm xuống cũng không có lập tức tắt đèn nghỉ ngơi, mà là nằm nghiêng lấy một tay gối đầu, nhìn hai con ấu tể đang cuốn lấy nhau mà ngủ trong chăn ở vị trí bên cạnh.

Tuy rằng là bề ngoài giống nhau như đúc, nhưng kích thước lớn nhỏ khác nhau khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra sự bất đồng giữa bọn họ, con lớn kia vòng thân thể vây lấy con nhỏ, mà con nhỏ thì đem đầu đè ở trên người con lớn hơn, hô hấp của cả hai đều duy trì ở cùng một tần suất.

Hình ảnh này thật đáng yêu cũng thật ấm áp, nhưng làm Cecil chú ý tới chính là, y ở bọn họ trên người cảm nhận được cỗ hơi thở kỳ lạ mà lại khiến y cảm thấy thoải mái kia.

Đó là linh khí dao động.

Cho dù vô pháp chân chính cảm nhận được linh khí càng tụ càng nhiều trong không khí xung quanh, nhưng dưới tiếp xúc gần gũi như thế, Cecil cũng có thể cảm giác được thân thể của bản thân bởi vì cồn mà cảm thấy không khoẻ đang khôi phục từng chút một, thậm chí ngay cả không khí cũng tựa hồ so với ngày thường tươi mát hơn.

Y nhớ tới cảm giác thoải mái mỗi khi cùng nhau ngủ trưa trước kia, thân thể cũng dần có biến hóa.

Nam nhân mặc áo choàng ngủ màu đen giải khai dây thắt bên hông, lộ ra thân hình vĩ ngạn trần như nhộng bên dưới, cơ bắp rắn chắc đều đều, cơ bụng bên cạnh tuyến nhân ngư càng quyến rũ không thôi.

Cởi ra áo ngủ, Cecil tay chân nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, sau đó —— liền từ hình người biến thành hình thú.

Griffin thật lớn đem hai con ấu tể cùng nhau vòng ở trong lồng ngực, móng vuốt câu một cái, chăn liền đắp ở trên người chúng nó, lại hơi điều chỉnh một chút, bảo đảm sẽ không đè đến hai con ấu tể trong lồng ngực, Cecil liền đem đầu đặt giữa hai chân trước sau đó nằm xuống, dưới loại lực lượng thần kỳ này, thực mau cũng ngủ rồi.

Mà hai con ấu tể bị y vòng lấy đại khái là cảm nhận được ôm ấp an toàn ấm áp bên người, trong lúc ngủ mơ tự động hướng vào trong lòng ngực y mà toản, đầu nhỏ càng là trực tiếp đè ở địa phương còn trống giữa chân trước cùng ngực của y, cuối cùng liền biến thành Tiểu Griffin đè nặng Tổ Vũ, Tổ Vũ đè nặng Cecil, một cái đầu điệp lên một cái cái đầu tạo thành vòng tròn.

Mà sau khi ở trong lúc ngủ mơ ẩn ẩn cảm giác được bên người nhiều thêm một thân thể, vẫn là cỗ thân thể thập phần quen thuộc, hắn liền phi thường thói quen lại phân ra một tia linh khí, đưa vào trong thân thể Cecil.

Cecil liền ngủ càng trầm.

Vì thế, vào buổi sáng khi Tiểu Griffin theo thời gian quen thuộc tỉnh lại, híp mắt đi cọ Tổ Vũ còn đang say ngủ, ý đồ đánh thức Tổ Vũ bởi vì đêm trước tiêu hao linh khí nhiều hơn bình thường mà ngủ càng trầm, Cecil vẫn như cũ không hề cảm giác được.

Mà khi Tổ Vũ không tình nguyện mở to mắt, nhìn đến Đại Griffin giống như toà núi nhỏ nằm ở bên người hắn, liền giật mình trực tiếp ngồi dậy.

Cũng rốt cuộc thành công đánh thức Cecil vốn đã bỏ qua thời gian thức dậy thường ngày.

Đầu ưng thật lớn chuyển động một chút, hai mắt sắc bén vừa lúc đối thượng Tổ Vũ vẻ mặt mộng bức.

Sau khi phát hiện dị động bên người không phải cái gì nguy hiểm, mà là Tổ Vũ cùng Tiểu Griffin, vốn đang khai hỏa toàn bộ khí thế Đại Griffin liền thu liễm hơi thở, miệng ưng mở ra, tiếng kêu bất đồng với tiếng kêu đáng yêu non nớt của Tiểu Griffin, mà hồn hậu trầm thấp, càng thêm giống với tiếng sư tử gầm rú, lại ngoài ý muốn cũng không dọa người vang lên.

Là tiếng Griffin.

Y đang cùng hai con ấu tể nói: 【 chào buổi sáng. 】

Liền giống như khi đang ở hình người, thanh âm cất lên vô cùng dễ nghe.

...............

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ Vũ: Đúng là gia hỏa không hiểu phong tình!

Cecil: Ta nếu là hiểu phong tình, ngươi đại khái liền lập tức chạy.

..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.