Không Xong! Ngủ Quên Rồi!!

Chương 36: Chương 36




Đối với hai vị thiếu gia nhà Melved, kỳ thật ngoại giới ít nhiều đã chú ý khá lâu.

Tuy rằng mọi người đều biết hai con non này đều không phải con ruột của Cecil Melved, thế nhưng bọn họ vẫn là cháu trai có quan hệ huyết thống với hắn, trước khi Cecil có được đứa con của chính mình, chúng vẫn là người thừa kế tương lai của nhà Melved.

Huống chi Cecil còn không nhất định sẽ có con.

Này cũng không phải bọn họ nghĩ xấu về gia chủ nhà Melved, mà đây là vấn đề chung mà tất cả mọi người đều gặp phải.

Đừng nhìn khách nhân hôm nay đến đều mang theo một đám con non, trên thực tế, tuy rằng có không ít người mang theo con của mình tới, thế nhưng số nhiều còn lại trong đám đều không phải con của bọn họ.

Phần lớn còn lại đều là hậu bối trong gia tộc hoặc con cái của bạn bè thân thích.

Trong đó có vài con đã sắp được mười tuổi rồi nhưng vẫn không có cách nào hóa hình, được cha mẹ chúng ngàn thác vạn cầu mới được mang theo đến dự tiệc.

Mang đến cọ một chút không khí vui mừng, xem xem chúng có thể nhờ đó mà biến thân hay không.

Tuy rằng tất cả chỉ là mê tín, nhưng đã cùng đường, họ chỉ có thể nắm bắt cơ hội này.

Vận khí của các vị khách nhân vì tiểu Griffin mà đến thực sự không tồi.

Tiểu Griffin hình người bị ôm ra, Tổ Vũ bên cạnh cũng đồng dạng như thế.

Cho nên xuất hiện trước mắt mọi người chính là hai cái tiểu oa nhi một béo một gầy.

Tất cả khách được mời có mặt tại đây đều cho rằng nhà Melved chỉ có một vị thiếu gia hóa hình, không nghĩ tới hiện giờ nhìn đến lại là cả hai.

Hơn nữa hai vị thiếu gia nếu đều chưa đến một tuổi.

Nếu con non nhà mình có thể cùng bọn họ tiếp xúc, nói không chừng sẽ dính được một phần may mắn này.

Tức khắc, những ánh mắt đặt trên người bọn họ liền trở lên càng thêm nóng bỏng.

Ánh mắt của Tổ Vũ đảo qua một lượt, cố ý lưu ý hình hài của đám con non lớn lên thiên kỳ bách quái kia.

Cuối cùng cũng chuẩn xác không lầm tìm được hai cái tiểu thân ảnh.

Là tiểu Vũ Giao cùng tiểu Phi Mã đã lớn hơn rất nhiều.

Đáng tiếc trí nhớ của con non đều không tốt lắm, mấy tháng không gặp, chúng nó đã sớm quên Tổ Vũ cùng tiểu Griffin, chỉ giống như các con non khác hiếu kì mà xa lạ nhìn bọn họ.

Nói là mất mát cũng không phải, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.

Tiểu Griffin không có biện pháp chống đỡ hình người quá lâu, sau khi lên sàn liền biến trở về bộ dáng con non, Tổ Vũ thấy thế cũng theo sát biến hình.

Sau đó hai cái con non đã bị quản gia ôm đến đại sảnh yến tiệc dành riêng cho tụi nó, theo cùng còn có đám con non do khách nhân mang đến.

Sảnh đường yến hội bên này là của người lớn, bên kia mới là thiên đường của con non.

Nơi này không chỉ có các loại đồ ăn dinh dưỡng lại mỹ vị, còn có một khu vui chơi nho nhỏ, con non có thể chơi nhà nhảy, cầu treo, cầu trượt nước, cầu trượt soắn ốc, khe trượt khổng lồ vân vân các loại trò chơi.

Chỉ nhìn đến khu vui chơi này, các con non đã như ong vỡ tổ mà vọt vào bên trong, ngay cả tiểu Griffin cũng chạy theo vào.

Tổ Vũ cũng không có chạy theo, hắn cũng không phải con non thật sự, lúc này đối với hắn mà nói thì mỹ thực có sức hấp dẫn lớn hơn.

Mà khiến hắn ngạc nhiên chính là, có một số con non cũng không chạy theo, mà an tĩnh ngốc trong một góc, dùng ánh mắt hâm mộ mà nhìn khu vui chơi.

Con non các tân khách mang đến lần này cơ bản đều là từ ba tuổi trở lên, lớn nhất đều không đến mười tuổi, mỗi người đều đang ở độ tuổi nghịch ngợm, trong đó còn có một bộ phận là có thể biến thành hình người, hiện giờ đều lấy hình dáng trẻ con xen lẫn bên trong một đám con non, mấy con non không có tham gia vui chơi là đang nhìn bọn họ.

Tổ Vũ đang thừa dịp quản gia đang bận trông nom tiểu Griffin cùng đám con non đang vui chơi kia mà không rời nổi thân, tránh ở sau bàn ăn vụng cũng là đối tượng hâm mộ của tụi nó.

Tổ Vũ đang ăn vụng vốn dĩ rất lo lắng bị quản gia phát hiện, cho nên khi cảm giác được có người nhìn mình liền lập tức nhìn qua.

Vừa lúc đối mắt với mấy đôi mắt hàm chứa hâm mộ.

Nói là con non, kỳ thật chúng cũng khá lớn rồi, Tổ Vũ đoán chúng có lẽ chính là đám lớn tuổi nhất trong số con non được mang theo kia.

Nghĩ đến quản gia lúc trước nhìn đến số lượng khách nhân lớn hơn nhiều so với dự đoán, còn cảm thán một câu “Đáng tiếc, đều là hài tử số khổ.”, hắn liền hiểu được sao lại thế này.

Sắp đến mười tuổi, lại không thể hóa hình, rất có thể về sau chúng cũng chỉ có thể bảo trì bộ dáng hiện tại.

Bởi vì trước đó từng có ý nghĩ dứt khoát không hóa hình, vậy nên Tổ Vũ đặc biệt chú ý đám con non này.

Nhìn kỹ chúng nó, liền thấy đám con non này thoạt nhìn được người nhà chăm sóc rất tốt, da lông sáng bóng, một bộ dáng vô cùng khỏe mạnh.

Nhưng biểu tình của chúng nó cùng những con non thiên chân vô tà khác không giống nhau, từng đôi mắt đã hiểu thế sự không còn chứa quang mang lấp lóe, có sự ảm đạm không nói nên lời, hơi thở quanh thân cũng tạo cho người khác một cảm giác co rúm, chúng nó đứng thu mình trong một góc, theo bản năng mà ẩn giấu thân thể của chính mình, cũng vô cùng sợ hãi ánh mắt của người khác.

Sau khi phát hiện Tổ Vũ đang nhìn bọn nó, đám con non này liền trốn đến càng kỹ.

Này đó thực ra lại khiến Tổ Vũ động lòng trắc ẩn.

Hắn thực sự thích con non,nếu không bởi vậy thì trước kia hắn cũng sẽ không mang theo đám tiểu Griffin bên người mình, còn chiếu cố đến thập phần thỏa đáng, thậm chí trước kia tại thời điểm đi săn, danh sách con mồi của hắn cũng không có thú mẹ mang thai hay đang chăm sóc con nhỏ.

Mà mấy con non này vừa lúc có duyên hợp mắt hắn.

Cũng không biết chúng nó thuộc chủng tộc gì, từng con một thế nhưng đều mang trên mình “đặc sắc nơi địa cầu“.

Một con non lông mao màu hồng, lớn lên giống thỏ, lại cao tới hai thước; một con non lông trắng trông rất giống hồ ly, thế nhưng cái đuôi lại ngắn ngủn; một con non da trắng vừa giống bò tót vừa giống hà mã, cái đầu lại rất nhỏ gọn, so với con thỏ hồng kia còn nhỏ hơn; còn có một con non toàn thân là một lớp lông chim màu xám, cũng không biết là loại chim gì.

Diện mạo thật khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Tổ Vũ nghĩ nghĩ, lấy một chút điểm tâm trên bàn, ra lệnh cho người máy bảo mẫu (gần nhất mới được đặc xá đưa ra khỏi nhà kho) đang theo bên người hắn bưng lên, chính mình lại nhảy khỏi ghế dựa, hướng về mấy con non kia đi đến.

Bởi vì nó đến gần, mấy con non đang thu mình kia lại càng hướng về phía trong góc mà co đầu rụt cổ, thậm chí còn muốn chạy đi, cố tình ngay từ đầu chúng nó đã ngốc tại trong góc, hai bên đều là bồn hoa trang trí, liền thành ra không có nơi nào để chạy.

Giống như hắn là hồng thủy mãnh thú vậy.

Tổ Vũ bĩu môi, lại một lần nữa tiếp cận.

Người máy bảo mẫu dựa theo ý tứ của tiểu chủ nhân, đem điểm tâm đặt trước mặt mấy vị khách nhỏ này.

Tổ Vũ một bộ phong phạm chủ nhân, vẫy vẫy móng vuốt nhỏ:“ Pi pi“. Nhìn bộ dáng của các ngươi hẳn là đang đói bụng, nhanh ăn đi.

Mỗi một con non cho dù thuộc chủng tộc khác nhau cũng đều có phương pháp giao lưu với nhau, tựa như tiểu Griffin cùng tiểu Vũ Giao chúng nó lúc chơi đùa hay giao lưu đều không xuất hiện chướng ngại, mà loại năng lực thần kỳ này sẽ theo chúng nó lớn lên học xong những ngôn ngữ khác mà dần dần mất đi.

Con non mười tuổi vẫn chưa đến mức quên đi loại năng lực này, cho nên chúng nó có thể nghe hiểu ý tứ của Tổ Vũ.

Chúng nó nhìn về phía Tổ Vũ, lại chuyển mắt nhìn về phía điểm tâm trước mặt.

Đặt trước mắt chúng nó đều là các loại điểm tâm mà Tổ Vũ ăn qua cảm thấy không tồi, vẻ ngoài cũng là hạng nhất, lá con xanh biếc ở mặt trên thoạt nhìn tựa như mới vừa được hai xuống.

Không có con non nào là không yêu ăn vặt cả.

Bốn con non xác thực là có chút đói bụng, nhìn nhìn điểm tâm trước mặt không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Trước đó chúng nó cứ nhìn Tổ Vũ như vậy, ngoài việc hắn là một trong hai con non hóa hình sớm nhất, còn bởi vì bộ dáng hắn ăn uống thực sự quá mức ngon lành.

Nếu không phải hắn ở đằng đó, đám con non này đã sớm dời trận địa đến mặt sau bàn ăn ăn chút gì đó.

Trong đám con non, con nhìn giống chim kia liền dẫn đầu tiến lên, sau khi nói cảm ơn liền cúi đầu ăn xong điểm tâm trước mắt.

Ba con non còn lại nhìn nhìn nhau, cuối cùng không kháng cự nổi sức mê hoặc của mĩ thực, nói lời cảm tạ rồi bắt đầu hưởng dụng.

Tổ Vũ ngồi một bên nhìn bọn nó đem điểm tâm ăn xong, sau đó liền không hẹn mà cùng ngáp một cái, quỳ rạp trên mặt đất ngã đầu liền ngủ.

Thật tốt, xem ra lá thôi miên hắn ngoài ý muốn phát hiện trên địa cầu thật sự cấp lực, chỉ một mảnh lá cây nho nhỏ liền có thể làm người khác đi vào giấc ngủ, còn không mang theo tác dụng phụ.

Trên sàn nhà tại sảnh yến hội đều trải một lớp thảm lông thật dày, liền tính ngủ ở trên mặt đất đi chăng nữa cũng không lo chúng bị cảm lạnh, cho nên người máy bảo mẫu chỉ là lấy một chiếc thảm lông, săn sóc mà đắp tốt cho bốn con non đang dựa vào nhau mà ngủ.

Tổ Vũ cũng theo chui vào bên trong, bồi chúng nó ngủ một giấc.

Đương nhiên, trong lúc hắn “ngủ” linh khí nơi nơi chạy loạn sẽ đi nơi nào, đây cũng không phải việc hắn có thể kiểm soát được ╮(╯∀╰)╭.

Một giấc này liền kéo dài hơn một giờ.

Chơi nửa này mới phát hiện mình để quên ca ca, tiểu Griffin liền lần tìm theo khí vị mà tới, sau khi phát hiện Tổ Vũ đang ngủ liền không chút do dự chui theo vào.

Mà quản gia từ đầu đến cuối đều chú ý Tổ Vũ, sau khi phát hiện tiểu Griffin cũng rất nhanh sẽ ngủ liền cười cười phân phó người máy bảo mẫu trông nom chúng nó, chính mình lại đi chiếu cố các con non khác.

Dù sao thì đây vẫn đều là các vị khách nhí, không thể có bất cứ sơ xuất nào.

Chờ sau khi thành phần lá thôi miên trong cơ thể bốn con non bị linh khí của Tổ Vũ tiêu hủy, một đám chúng nó liền cùng nhau tỉnh lại.

Thế nhưng không có con nào muốn động, một đám lười biếng ghé vào chỗ đó, dựa vào thân thể ấm áp dễ chịu bên người mà nhắm mắt lại ngủ gật.

Chưa từng được ngủ một giấc thoải mái như vậy bao giờ, trong thân thể có cảm giác ấm dào dạt, so với tắm nắng còn thoải mái hơn.

Chờ đến khi yến hội kết thúc, chúng nó mới lưu luyến không rời mà bị gia trưởng của từng người mang đi.

Thân là chủ nhân, không thể không bị quản gia ôm đến cửa tiễn khách Tổ Vũ lười biếng huơ móng vuốt nhỏ, mí mắt đều không mở ra được.

Cảm giác vừa rồi, “ngủ “ đến mức hắn càng thêm mệt nhọc.

Vài ngày sau khi yến tiệc chúc mừng trôi qua, bốn con non nghe nói sẽ không thể hóa thành hình người lại từng đứa từng đứa một trước sau hóa hình, làm cho bầu không khí tại Chủ tinh cũng náo nhiệt hẳn lên.

Các vị gia trưởng của chúng hoan thiên hỉ địa mà đưa đống lớn các loại lễ vật đến nhà Melved, đều là cho hai vị tiểu thiếu gia.

Từ đây, hai cái con non nhà Melved liền nhiều thêm một cái danh hiệu “phúc oa”, nghe nói con non theo bọn họ tiếp xúc qua đều sẽ lây dính phúc khí mà thuận lợi hóa hình.

Loại xưng hô này tại tầng lớp thượng lưu nhanh chóng lan rộng.

Đủ loại tư mời tựa như bông tuyết bay đến nhà Melved, mặc kệ trước kia có quan hệ hay không, tất cả mọi người đều nỗ lực mời Cecil đến tham gia yến hội nhà bọn họ.

Tốt nhất là có thể mang theo hai cái con non trong nhà cùng đến, bọn họ nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi.

Đống lớn thư mời được đưa đến trước mặt Cecil, những cái không thể không nhận y liền lấy, phần lớn đều bị y ném ở một bên, nhìn cũng không nhìn một cái.

Nhưng mặc kệ y có tham gia yến hội hay không, cũng sẽ không mang con non theo.

Còn nhỏ như vậy, vẫn là lưu lại trong nhà thì an toàn hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ Vũ: Linh khí dùng có chút nhiều, buồn ngủ quá (~﹃~)~zZ

...................

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.