Không Tin Tà

Chương 7: Chương 7: Hai đề thi (2)




Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc vừa đến chỗ mà Thời nói liền nhận ra không thích hợp.

Đâu chỉ mười thí sinh tới? Tính cả những phi nhân loại kia thế nào cũng phải hai ba mươi người.

“Đề thi hiện tại càng ngày càng ít, mà người chỉ thiếu một chút là đạt tiêu chuẩn lại rất nhiều.” Thời sờ tơ hồng trên tay, cười vô cùng hồn nhiên. Nếu không phải Ngô Bất Lạc một lòng muốn đen ăn đen, không chừng đã lại gần xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn này của Thời.

Những tinh quái biến hóa thành người này, căn bản không có ai xấu. Bọn nó biết rõ con người rất coi trọng bề ngoài, cho nên lúc hóa hình đa phần đều xinh đẹp tuấn tú, hoặc giống như Thời biến thành trẻ con. Dù sao, người lớn bình thường đều sẽ không có bao nhiêu đề phòng với trẻ con.

“Đúng vậy.” Ngô Bất Lạc thừa nhận, “Nhưng mà đa số quỷ đều tập chung ở gian phòng kia, chúng ta không rõ ai trong số đó có đề thi, chẳng lẽ cứ như vậy đánh qua sao?”

Bình thường muốn quỷ đưa đề thi ra, cần giúp con quỷ này đòi lại công đạo hoặc hoàn thành tâm nguyện cho nó. Nhưng hiện tại người hại chết chúng nó đã bị cảnh sát bắt được, bọn họ đến sau chẳng giúp ích được gì. Nếu dùng cứng rắn dùng vũ lực, ắt phải chống lại những thí sinh khác.

“Tốc độ của tôi cũng rất khá.” Thời bỗng nhiên nhìn Sở Nhạc nói, “Hai người chúng ta đều đã đạt chuẩn, không cần phải đoạt đề thi, vậy nên hai chúng ta giúp ngăn lại đối thủ kéo dài thời gian, để Tiểu Hồng và Ngô Bất Lạc đi đáp đề thi.”

Hôm qua cũng đã nói qua về kế hoạch này, chỉ là lúc đó không nghĩ tới sẽ có nhiều người như vậy.

Những kẻ buôn người kia trước đây đã giết rất nhiều người ngay trong căn phòng này, không biết bọn chúng dùng cách gì làm cho những oan hồn đó bị vây trong phòng không thể ra ngoài, chỉ đến lúc hoàng hôn mới có thể xuất hiện.

Vì vậy, các thí sinh gần như giẫm đạp lên nhau mà tới.

Dù vậy, Sở Nhạc vẫn gật đầu. Ngô Bất Lạc mặc áo chống đạn, tay cầm vũ khí, theo lí tự bảo vệ mình không thành vấn đề gì lớn.

“Vậy rất tốt.” Thời khẽ cười, cởi tơ hồng trên cổ tay ném lên không trung, tơ hồng nháy mắt hóa thành máu tươi rơi xuống đất, sau đó biến thành một nữ quỷ mặc váy dài màu đỏ dung nhan như vẽ.

Nữ quỷ đứng lên, hơi khom lưng với Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc xem như chào hỏi.

“Sở Nhạc, nữ quỷ này có lai lịch gì, nhìn còn rất đẹp.” Ngô Bất Lạc nói không sai, lệ quỷ đa phần lôi thôi lếch thếch, muốn thảm bao nhiêu có thảm bấy nhiêu. Nữ quỷ này tuy nhìn cũng không giống người, nhưng bề ngoài so với đám quỷ khác khá hơn nhiều.

So với Sở Nhạc cũng mạnh hơn nhiều.

Sở Nhạc tên này vì xác chỉ còn ba ngón tay, nên lúc biến thành quỷ cũng chỉ thấy rõ một bàn tay, phần còn lại cứ như được nhìn qua kính lọc ánh sáng cường độ cao, đều lờ mà lờ mờ.

“Thiến nữ U Hồn, cậu nghe nói qua chứ?” Sở Nhạc ha ha một tiếng, có chút khinh bỉ Ngô Bất Lạc không học vấn không nghề nghiệp, lại hơi kinh ngạc vì mình cư nhiên còn có thể gặp được loại quỷ này.

“Chuyện xưa kể rằng mỗ mỗ cần nuôi ma nữ Tiểu Thiến để hấp thu dương khí đàn ông sau đó độ cho mình, đây chính là hút khô dương khí của 999 đàn ông mà hóa thành diễm quỷ.” Sở Nhạc cười lạnh nói, “Dựa vào cái thân hình bé nhỏ này của cậu, tám phần bị hôn một cái liền xong đời.”

Ngô Bất Lạc run lên, không dám nhìn Tiểu Hồng nữa.

“Không lợi hại như vậy, có thể nuôi nữ quỷ để hút dương khí con người thế nào cũng phải là diễm quỷ đại thành, Tiểu Hồng nhà tôi ngay cả tiểu thành còn chưa đạt đến.” Thời khiêm tốn nói, “Cậu yên tâm, người có thể tham gia Âm quan khảo thí bản thân ắt lây dính quỷ khí, Tiểu Hồng nhà tôi không ăn thí sinh.”

Nghe được lời này, Ngô Bất lạc cuối cùng cũng an tâm.

Sở Nhạc nhìn bộ dạng này của Ngô Bất Lạc, lòng thầm mắng một câu ngu xuẩn. Người ta chỉ nói không ăn, không có nghĩa là không giết. Đầu năm nay có thể nuôi diễm quỷ, có kẻ nào hiền lành?

“Đến.” Thời bỗng nhiên nhìn về hướng tây, “Hai chúng tôi đi trước ngăn cản những thí sinh khác, Tiểu Hồng, cô trước tiên mang Ngô Bất Lạc đến căn phòng kia.”

Tiểu Hồng gật đầu, đảo mắt đã đứng bên cạnh Ngô Bất Lạc, ôm eo hắn bay đến chỗ những oan hồn kia.

“Đừng lo, tôi bay rất ổn.” Thanh âm của Tiểu Hồng rất dễ nghe, trên thân còn có hương thơm thoang thoảng như có như không, mắt như làn thu thủy, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong mắt tràn đầy thân ảnh Ngô Bất Lạc, cứ như tình căn sâu đậm ấy.

Có thể làm diễm quỷ, quả thực không giống bình thường.

Cô ấy thích tôi!

Cô ấy vô cùng thích tôi!!!

Ngô Bất Lạc trong lòng sợ hãi, càng không dám nhìn nhiều.

Thời thấy Tiểu Hồng đã mang Ngô Bất Lạc bay đi, mừng thầm. Nhìn dáng vẻ kia của Ngô Bất Lạc liền biết không phải người có định lực, Tiểu Hồng am hiểu mị thuật, có thể lừa Ngô Bất Lạc ngoan ngoãn chịu chết.

Tiểu Hồng là diễm quỷ mà gia tộc bọn họ nuôi dưỡng nhiều năm, nếu không thể đạt tiêu chuẩn thì không thể cùng hắn thi tiếp vòng sau, khả năng hắn đậu Âm quan sẽ thấp đi nhiều.

“Tôi đối phó bên trái, anh đối phó bên phải.” Thời dù không để Ngô Bất Lạc trong mắt, nhưng hắn vẫn có chút kiêng kị quỷ cương thi Sở Nhạc này.

Tuy không biết trước đây Sở Nhạc là cương thi cấp bậc nào nhưng cương thi đặc biệt ở chỗ hồn phách và thân thể cùng dung hợp với nhau, cho dù là Hắc Bạch Vô Thường cũng không có cách nào câu được hồn phách cương thi. Vì vậy, có thể dưới tình huống thể xác bị hủy đem hồn phách thoát ly, hóa thân thành quỷ cương thi, cũng không phải loại lương thiện gì.

“Được.” Sở Nhạc cũng không nhiều lời, nhanh chóng bay về bên phải

Trên mặt Thời mọc lên một lớp lông tơ, chỗ xương cụt mọc ra một cái đuôi nhỏ dài, cái đuôi vừa nhẹ chấm đất, cả người liền nhảy lên không, đảo mắt đã vọt tới giữa đám thí sinh đang mai phục.

“Là hầu yêu!”

Những thí sinh đó cũng không phải không đáp trả, sau khi phát hiện kẻ đến là tinh quái chứ không phải quỷ, lập tức thay đổi pháp khí. Trong số đó có vài thí sinh có cộng sự là tinh quái, nên không thể không đánh.

“A, phế vật.” Lạc Bành Thanh thoáng nhìn Thời có tốc độ nhanh đến mức còn lưu lại tàn ảnh, trong tay nắm chặt lục lạc, “Lý tiên sinh, đợi lát nữa tôi dọn sạch đám này, cậu tranh thủ thời gian đi vào. Chỉ là một con hầu yêu, tôi còn không để vào mắt.”

“Cảm ơn Lạc đại sư.” Lý Chính vui mừng trong lòng, hầu yêu đến tập kích có tốc độ quá nhanh, mắt thường khó có thể nhìn rõ, thật sự khó đối phó. Nếu không có lạc Bành Thanh ở đây, hắn muốn xông qua phòng tuyến này chỉ sợ rất khó khăn.

“Ừm.” Lạc Bành Thanh phất tay đuổi Lý Chính đi, trong lòng cũng có tính toán của mình.

“Khỉ đã thành tinh, não của nó nhất định là đại bổ.”

Đinh linh___________

Lạc Bành Thanh đung đưa lục lạc trên tay.

Thính giác tinh quái so với con người càng thêm nhanh nhạy, Thời nghe thấy âm thanh lục lạc, tốc độ không khỏi chậm đi vài phần.

Hắn che kín lỗ tai nhưng thanh âm lục lạc vẫn hết lần này đến lần khác rót vào tai hắn. Đạo sĩ có tu vi bậc này sao có thể chưa đạt chuẩn?

Xem ra gặp phải cao thủ đến xoát điểm.

Thời nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tuy thanh âm lục lạc đó thật phiền phức nhưng không đến mức khiến hắn không thể động đậy. Hơn nữa, vì đối phó loại tình huống này, hắn mới có ý đăng bài tìm đám người Ngô Bất Lạc đến.

Bên kia, Ngô Bất Lạc bị Tiểu Hồng ôm, nhanh chóng vọt vào trong phòng.

Nơi này âm khí bức người, mới vừa chạm chân xuống đất, Ngô Bất Lạc cảm thấy như mình đang ở trong băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo thâm nhập cốt tủy khiến Ngô Bất Lạc sắp không đứng thẳng nổi.

Bất đắc dĩ, Ngô Bất Lạc đành lấy tay thấm chút nước miếng, vẽ một cái định thần phù đơn giản vào lòng bàn tay, từ lòng bàn tay từ từ tràn ra ấm áp làm Ngô Bất Lạc cảm thấy tốt hơn một chút.

Chờ đến khi ổn hơn một tí, Ngô Bất Lạc mới để ý xung quanh, hắn chỉ thiếu không run chân.

Hắn và Tiểu Hồng đang bị mấy chục oan hồn lệ quỷ bao vây.

Đám quỷ này bề ngoài đều không được như Tiểu Hồng, cơ hồ đều là bộ dạng trước khi chết, là loại nhìn một lần đến mấy ngày sau vẫn còn gặp ác mộng.

“Những kẻ hại chết các người đều đã bị cảnh sát bắt, trong tay ai ở đây có đề thi?” Tiểu Hồng sau khi đặt Ngô Bất Lạc xuống không nhìn hắn lần nào, chỉ chuyên tâm tìm đề thi.

Những con quỷ đó không hề trả lời.

Quỷ và quỷ nếu tụ tập cùng nhau, quỷ khí lẫn nhau giữa chúng sẽ ảnh hưởng thần trí. Mỗi con quỷ đều oán khí ngập trời, một khi hợp lại rất khó phân ta ngươi.

Tiểu Hồng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi thăm vài câu, làm sao có thể bình ổn lửa giận của họ?

Những con quỷ đó làm thành một vòng tròn, chậm rãi ép sát Tiểu Hồng và Ngô Bất Lạc.

Nếu không phải Tiểu Hồng lợi hại, các cô ấy đã trực tiếp nhào lên cắn xé chứ làm sao phải chầm chậm xê dịch như vậy?

“Xem ra chúng ta không tìm được đề thi.” Ngô Bất Lạc yếu ớt nói, “Đám quỷ này đã bị nhốt lâu đến nỗi mất đi thần trí, chúng ta chỉ có thể chơi cứng.”

Muốn quỷ giao đề thi ra, ngoại trừ hoàn thành tâm nguyện, còn có thể đánh chúng hồn phi phách tán, đến lúc đó đề thi tự nhiên có thể hiện ra.

Chỉ là đa số thí sinh đều không muốn dùng cách này. Thi Âm quan là vì quản lí quỷ, còn chưa có thí sinh nào trắng trợn giết chóc, đây là lo tội nghiệt của mình chưa đủ nặng sao? Thi đậu đương nhiên có thể xóa bỏ toàn bộ tội nghiệt, nhưng nếu không đậu thì kiếp sau đừng mơ có cơ hội đầu thai.

“Nhiều quỷ như vậy, chúng ta làm sao đánh thắng được?” Tiểu Hồng thở dài, “Các cô ấy cũng là người đáng thương mà?”

“Các cô ấy rất đáng thương, nhưng thêm vài phút nữa, chúng ta cũng sẽ thành quỷ đáng thương luôn.” Ngô Bất Lạc đáp lại.

“Không sao, tôi còn một cách khác.” Cả người Tiểu Hồng đã vùi trong ngực Ngô Bất Lạc, nhìn thân mật như một đôi tình nhân.

Ngô Bất Lạc còn chưa kịp lùi lại, cả người đã bị Tiểu Hồng nhấc lên, móng tay cô ta rạch một đường trên da Ngô Bất Lạc. Mà hắn chỉ cảm thấy mình đột nhiên bay lên sau đó ngã mạnh vào giữa đám quỷ.

“Người này là một trong những kẻ buôn người đã giết hại các người, bị tôi bắt đến đây, các người có thể ăn hắn trước, sau đó lại cho tôi đề thi.” Tiểu Hồng liếm ngón tay mình, như đang cảm thụ hương vị của Ngô Bất Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.