Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 92: Chương 92: Phiên ngoại 7: Ứng Tiểu Hoan x Kính Vương [ Đêm tân hôn ]




Edit: Qing Yun

Sau khi trở về, Từ Kính Dư đi Mỹ, Ứng Hoan đi làm ở viện nghiên cứ gần đại học A. Khá gần chung cư, rất thuận tiện cho việc đi lại. Cuối tuần, Từ Kính Dư còn chưa trở về, Ứng Hoan thu dọn hành lý, muốn về nhà hai ngày.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ còn chưa biết việc Từ Kính Dư đã cầu hôn, Ứng Trì cũng chưa nói qua. Cho nên, ở trên bàn cơm, Lục Mỹ bỗng nhiên thấy nhẫn trên tay cô thì hơi kinh ngạc: “Con gái, cái nhẫn này của con......”

Ứng Hoan nhìn nhẫn trên tay, nhấp môi cười: “A...Từ Kính Dư cầu hôn con rồi.” Cô dừng một chút, “Ba mẹ, hôm nào con dẫn anh ấy trở về ăn cơm, hai người xem ngày nào thích hợp?”

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ sửng sốt, Lục Mỹ cười, “Đều được, khi nào cậu ấy có thời gian thì tới”

Ứng Hải Sinh nhìn Ứng Hoan, nhịn không được nói nhỏ: “Vừa mới về nước liền kết hôn? Có phải quá sớm hay không?”

Ứng Hoan: “......”

Ý này là không muốn cô sớm gả chồng sao?

Lục Mỹ nhíu mày, trợn mắt với Ưng Hải Sinh, không vui nói: “Ông biết cái gì! Tiểu Hoan đều đã 25 tuổi, năm nay làm hôn lễ có chút vội, kia phải chờ tới sang năm, 26 tuổi vừa lúc, không sớm không muộn. Tôi có người đồng nghiệp, hai cô con gái của cô ấy đã gần 30 rồi còn không tìm được bạn trai, nhìn bọn họ gấp đến không chịu được. Vẫn là Tiểu Hoan bớt lo, nên yêu đương thì yêu đương, việc học cũng không chậm trễ, đến tuổi liền kết hôn, kết hôn xong thì sinh con, thật tốt!”

Hơn nữa, bà rất vừa lòng Từ Kính Dư, lớn lên đẹp trai không nói, Ứng Hoan xuất ngoại trở về mà tình cảm hai người còn tốt như vậy, đủ thấy tình cảm của anh dành cho Ứng Hoan như thế nào. Nếu hai người đều thích nhau, cũng có điều kiện, sớm kết hôn một chút không có gì không tốt. Ứng Hải Sinh nghẹn, nói không ra lời, ông chính là có chút luyến tiếc con gái.

Ứng Hoan: “......”

Hôn cũng chưa kết, nói sinh con có chút sớm đi?

Lục Mỹ nhìn về phía Ứng Hoan, cười tủm tỉm mà nói: “Nói với mẹ trước một tiếng để mẹ chuẩn bị.”

Ứng Hoan cười cười: “Vâng.”

Hai tuần sau, Từ Kính Dư đã trở lại.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Từ Kính Dư nhớ kỹ tuần sau phải về nhà cung cô nên không làm quá mức, vẫn giữ lại nửa cái mạnh cho Ứng Hoan.

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Từ Kính Dư lái xe về nhà cùng Ứng Hoan, xe tiến vào tiểu khu, tiểu khu tương đối cũ, rất khó dừng xe. Hai người vòng một vòng mới tìm được vị trí đỗ xe, Từ Kính Dư mở cốp xe lấy mấy hộp quà, Ứng Hoan nhìn hai tay anh đầy đồ, nhịn không được nói: “Là cái gì? Nhiều như vậy?”

Từ Kính Dư cười: “Mẹ anh chuẩn bị.” Trước khi đi Mỹ anh đã nói qua với Đỗ Nhã Hân, từ sáng sớm bà đã chuẩn bị tốt.

Ứng Hoan: “Được rồi.”

Từ Kính Dư nâng cằm chỉ chỉ phía trước: “Dẫn đường đi.”

Từ Kính Dư biết cô ở nơi này nhưng đây là lần đầu tiên tới, Ứng Hoan cười một cái, xoay người đi phía trước, cô quay đầu nhìn anh: “Anh có khẩn trương không?”

“Có chút.” Từ Kính Dư cười một cái, “Tiểu tổ tông cũng ở nhà đi? Anh sợ cậu ấy ngáng chân anh.”

“...”

Ứng Hoan không biết nên nói gì, nhiều năm như vậy qua đi, hai người này cũng đã lớn hơn mấy tuổi, nhưng vẫn cứ gặp nhau liền xụ mặt.

Từ Kính Dư ngày càng biết dỗi người nhưng cũng chưa bao giờ so đo với Ứng Trì.

Hai người vừa đến dưới lầu, liền thấy Ứng Trì đứng ở đó, cậu gầy hơn khi còn ở câu lạc bộ một chút, rút đi khí chất vận động viên, cao gầy, bộ dáng thiếu niên vẫn như cũ.

Cậu gọi to: “Chị.”

Sau đó liếc nhìn Từ Kính Dư một cái, Từ Kính Dư cười nhẹ: “Gọi anh rể.”

Ứng Trì: “.....”

Cậu nhìn Từ Kính Dư, nhịn không được trợn mắt, hừ một tiếng: “Không gọi, còn chưa kết hôn đâu! Bớt lên mặt!”

Từ Kính Dư nhướng mày: “Chuyện này không phải sớm muộn sao?”

Ứng Hoan lười nghe bọn họ tranh cãi, nhìn về phía Ứng Trì: “Em đứng đây làm gì?”

Ứng Trì nói: “Mẹ kêu em xuống đón hai người.”

Lục Mỹ dặn Ứng Trì xuống lầu đón Từ Kính Dư, nói có cái gì thì thuận tiện giúp một chút, cậu nhìn cánh tay cơ bắp của Từ Kính Dư, thoáng do dự, vẫn đưa tay qua: “Tôi cầm giúp.”

Từ Kính Dư dịch tay một chút, liếc cậu: “Không cần, tôi tự cầm được.”

Ứng Trì vẫn luôn huấn luyện theo kế hoạch của Ứng Hoan, nhưng thiếu một quả thận, phương thức huấn luyện và tiến độ đều không giống những vận động viên khác, cũng không thể quá nóng vội, trong khoảng thời gian này vẫn luôn có người nói cậu chỉ có một quả thận sau lưng cậu, còn có người trực tiếp khuyên cậu từ bỏ.

Cậu nhìn Từ Kính Dư, không nhịn được lại xù lông: “Có phải anh cảm thấy tôi chỉ có một quả thận nên không mang được?”

Từ Kính Dư: “...”

Anh bật cười, nhét hết đồ vào tay cậu: “Được, đều đưa cho cậu, cầm lấy.”

Ứng Trì đột nhiên không kịp phòng ngừa, luống cuống tay chân ôm lấy.

Ứng Hoan: “...”

Từ Kính Dư đưa hết đồ cho Ứng Trì, đến bên người Ứng Hoan, nắm tay cô: “Đi thôi.”

Ứng Hoan có chút một lời khó nói hết mà nhìn anh, lại nhìn Ứng Trì, ôn nhu nói: “Nếu không, vẫn là đưa lại cho anh ấy đi.”

Ứng Trì cầm một đống đồ, có chút mạnh miệng: “Không cần, em cầm hết được.”

Từ Kính Dư liếc nhìn Ứng Trì, cười nhẹ: “Mấy thứ này đều không quá 20kg, mặc kệ thế nào thì trước kia cậu ấy cũng là quyền thur hạng cân 75 kg, đừng nghĩ cậu ấy yếu gà.”

Ứng Trì: “....”

Gà rừng, đừng mong cậu kêu anh rể, đời này cũng đừng nghĩ!

Ứng Hoan: “...”

Ứng Trì xách đồ đi ên phía trước bọn họ, tức giận nói: “Em đi trước, hai người đi nhanh lên.”

Anh mang đồ theo, bước một lần hai bậc thang, nhanh chóng bước lên lầu.

Từ Kính Dư nắm tay Ứng Hoan đi lên, gần đến lần sáu, gặp hàng xóm đối diện, là hai vợ chồng trung niên, họ mới vừa xuống lầu, thấy Ứng Hoan, lại nhìn Từ Kính Dư, cười hỏi: “Ai, Tiểu Hoan, mang bạn trai về nhà ăn cơm à? Bạn trai cháu thật đẹp trai!”

Ứng Hoan cười cười: “Đúng vậy, mang bạn trai về nhà.”

Từ Kính Dư cong khóe miệng, gật đầu với bọn họ.

Dì hàng xóm đi đến bên cạnh Từ Kính Dư, bà ngẩng đầu nhìn vóc người Từ Kính Dư, nhịn không được nói: “Cũng thật cao, dáng người lại đẹp, ánh mắt Tiểu Hoan thật tốt.”

Chồng bà khịt mũi, “Lúc trước lão Ứng nói bạn trai con gái ông ấy là quyền thủ, còn đăng video thi đấu lên vòng bạn bè, bà không thấy sao?”

Dì hàng xóm ngượng ngùng cười, bà căn bản là không xem, quyền thủ thi đấu giống như đánh nhau, vừa hung vừa tàn nhẫn, bà cũng không dám xem.

Ứng Hoan cười cười: “Chúng cháu đi lên đây.”

Cửa nhà, Ứng Trì đang đứng chờ bọn họ, Ứng Hải Sinh nghe thấy thanh âm, đi đến cửa nhìn, thấy Từ Kính Dư và Ứng Hoan nắm tay, cười cười: “Tới? Mau lên đây.”

Hàng xóm nói với Ứng Hải Sinh hai câu, khen Từ Kính Dư, nói con trai ông thật tinh mắt, tìm con rể tốt, sau đó liền rời đi.

Ứng Hải Sinh nghe xong lời này này thì trên mặt đầy tươi cười, Từ Kính Dư và Ứng Hoan bước đến, cười nói: “Chú, nhìn chú béo hơn lúc trước một chút, thân thể thế nào rồi ạ?”

Ứng Hải Sinh cười: “Khá hơn nhiều, không có việc gì lớn, mau tiến vào, dì cháu đang nấu cơm, đợi một lát là có thể ăn.”

Phòng khách, Ứng Giai Khê, bác cả và bà nội đều ở đây, rất náo nhiệt.

Từ Kính Dư tố chất tâm lý mạnh, thấy gia trưởng cũng không khẩn trương nhiều, Ứng Hoan còn khẩn trương hơn anh, lôi kéo anh giới thiệu với người nhà, sắc mặt ửng đỏ, Từ Kính Dư cười, gọi từng người theo cô. “Bà nội.”

Ứng Hoan mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ thầm da mặt thật dày, kêu luôn bà nội là bác cả.

Ứng Giai Khê trước kia còn có ý kiến với Từ Kính Dư, nhiều năm như vậy, Ứng Hoan còn ở bên cạnh anh, một cô gái có hạnh phúc hay không, nhìn ánh mắt, nhìn sắc mặt là có thể nhìn ra. Sắc mặt Ứng Hoan ửng đỏ, ánh mắt nhìn Từ Kính Dư cũng mang theo quyến luyến và sùng bái.

Một người đàn ông có thể làm người phụ nữ của mình sùng bái, là phải thật sự có bản lĩnh.

Bà nội Ứng và bác cả đều rất vui vẻ.

Lục Mỹ đi ra từ phòng bếp, tay lau vào tạp dề, Ứng Trì đặt đồ vào sô pha. Bà nhịn không được oán trách: “Tới thì tới, mang nhiều đồ như vậy làm gì?”

Từ Kính Dư cười cười: “Lần đầu tiên tới, nên mang.”

Lục Mỹ tiếp đón anh: “Mau ngồi, đợi một chút là có thể ăn cơm.”

Ứng Hải Sinh vỗ vai anh: “Tới, ngồi ở đây.”

Từ Kính Dư cười cười, ngồi xuống.

Ứng Hoan đi phòng bếp hỗ trợ.

Mới vừa đi vào đã bị Lục Mỹ đuổi ra ngoài, “Mẹ và bác dâu của con làm là được rồi, phòng bếp nhỏ, con còn đi vào, mau đi ra ngoài đi.”

Ứng Hoan lại đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh Từ Kính Dư.

Trên bàn cơm, hòa thuận vui vẻ, Từ Kính Dư luôn bình tĩnh, kiến thức cũng rộng, hỏi gì đáp nấy.

Bác dâu không nhịn được hỏi: “Nghe nói các cháu thi đấu, một trận được hơn một vạn tiền thưởng, thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”

Từ Kính Dư: “Cũng không phải mỗi trận đấu đều như vậy, xem tính chất trận đấu và nhà tài trợ nữa.”

Bác dâu còn muốn hỏi, bị Ứng Giai Khê đánh gãy, cô chậm rãi nói: “Mẹ đừng hỏi, con đã kết hôn, chồng là bác sĩ, mẹ hỏi cũng không có cơ hội đổi một người con rể kiếm được nhiều tiền đâu, hỏi nhiều lại đau tâm, hiểu không?”

Mọi người nhịn không được nở nụ cười.

Một bữa ăn cơm thật sự vui vẻ, sau khi ăn xong, gia đình bác cả đi về trước.

Một nhà năm miệng ngồi trên sô pha, Từ Kính Dư chủ động nhắc tới: “Không biết khi nào chú và dì có thời gian, ba mẹ cháu mới hai người ăn một bữa cơm, bàn việc kết hôn.”

Lục Mỹ trong lòng thoải mái, cười nói: “Thời gian của chúng ta rất thoải mái, ngược lại là ba mẹ cháu tương đối bận.”

Ứng Hải Sinh cũng cười: “Không bằng như vậy, các người chọn thời gian, chúng ta đều rảnh thì sẽ định ngày đó.”

“Được, cháu sẽ thương lượng với bọn họ.”

Ứng Hoan nhịn không được ngẩng đầu nhìn Từ Kính Dư, anh liếc xéo cô.

Ứng Trì dựa vào ghế sô pha đơn, nhớ tới tư liệu trên Baidu mà mình đã xem, linh hồn truy hỏi bắt đầu trỗi dậy: “Từ Kính Dư, hai người ở nhà có nấu cơm không?”

Ứng Hoan khiếp sợ mà nhìn cậu, không nghĩ tới thằng nhóc này thế mà còn quan tâm bọn họ có làm cơm hay không.

Lục Mỹ cũng nhìn Ứng Trì và Ứng Hoan, bà cũng rất quan tâm, lúc trước cũng từng hỏi Ứng Hoan, Ứng Hoan nói nếu không bận thì sẽ làm, Từ Kính Dư cũng biết nấu cơm, chỉ là cơm anh nấu nói như thế nào, rất dinh dưỡng, bởi vì phần lớn đều là thực đơn bảo trì thể hình.

Ứng Hoan thích ăn bò bít tết do Từ Kính Dư làm nhất, không kém với nhà hàng cơm Tây.

Từ Kính Dư nhướng mày, “Xem thời gian.”

Ứng Trì: “Anh sẽ làm sao?”

Từ Kính Dư: “Sẽ, không phải rất nhiều, nhưng lợi hại hơn cậu.”

Ứng Trì: “....”

Cậu dừng một chút: “Ở nhà ai rửa chén?”

Từ Kính Dư lười biếng đáp: “Tôi.”

Ứng Trì: “Ai lau nhà quét dọn vệ sinh!”

Từ Kính Dư: “Người dọn phòng mỗi cuối tuần tới hai lần, ngày thường cũng là chúng tôi tự dọn.”

Ứng Trì: “...”

Kẻ còn tiền! Thiếu chút nữa quên mất!

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ cười cười, cho là Ứng Trì luyến tiếc chị, sợ chị chịu khổ, cố ý hỏi chuyện này. Hai người cười cười, Lục Mỹ vào phòng bếp rửa trái cây, Ứng Hải Sinh ngồi nghe bọn họ nói chuyện, ấn điều khiển mở kênh thể thao, thỉnh thoảng nhìn Từ Kính Dư ở phía đối diện.

Ứng Trì nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nghĩ không ra vấn đề gì xảo quyệt hơn, cậu lấy di động, muốn tra baidu.

Từ Kính Dư rũ mắt nhìn di động, gửi một tin nhắn cho tiểu tổ tông.

Ứng TRì vừa mới gõ xong hàng chữ “Muốn khó xử anh rể tương lai thì phải làm thế nào?”, định tìm kiếm một chút thì thấy wechat nhảy ra một câu_____

[Về sau cậu cũng phải làm con rể người ta, thông cảm cho nhau một chút.]

Ứng Trì: “....”

Ứng Hoan nhìn thấy Từ Kính Dư đánh hàng chữ này, má cô ửng đỏ, lại cảm thấy muốn cười, thấy Ứng Trì bỗng nhiên dại ra, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

Lục Mỹ bưng trái cây ra, cúi đầu nhìn cô: “Cười cái gì?”

Ứng Trì nghĩ đến câu nói “về sau cậu cũng phải làm con rể người ta” của Từ Kính Dư kia, đột nhiên lâm vào trầm tư, an tĩnh như gà, ngược lại baidu lại nhảy ra gợi ý____ “Gặp ba mẹ bạn gái cần chuẩn bị những gì?”

....

Buổi tối chín giờ, Từ Kính Dư trở về một mình, anh về Từ gia, gặp mặt Đỗ Nhã Hân bàn chuyện kết hôn. Đỗ Nhã Hân xử lý những việc này rất ra dáng, mặt trong mặt ngoài đều làm được đầy đủ, Từ Kính Dư không có gì để lo lắng.

Tháng tám, hai nhà gặp nhau ở nhà hàng, về mặt lễ nghĩa, Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình đều làm rất tốt, gia cảnh nhà bọn họ cũng khá giả, mấy năm nay Từ Kính Dư cũng có chút tiền, cái máy bay tư nhân kia coi như có giá trị xa xỉ nhất.

Đỗ Nhã Hân nhìn Ứng Hoan, mỉm cười nói: “Ứng Hoan thật sự tốt, trước kia lúc tôi khám răng cho cô bé đã cảm thấy rất hợp nhau, không nghĩ tới...”

Từ Lộ Bình cười: “Duyên phận.”

Lục Mỹ cũng khen: “Tiểu Dư cũng vậy, phẩm hạnh thật không có gì chê trách.”

Đỗ Nhã Hân kể chuyện năm đó Ứng Trì đi bệnh viện tìm bà, còn có lần đầu tiên chị em hai người đến bệnh viện.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không nhịn được cười, Ứng Trì có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

Dưới bàn, Từ Kính Dư nắm tay Ứng Hoan đặt lên đùi, chơi đùa tay cô, anh không chút để ý mà liếc cô một cái, Ứng Hoan mím nhẹ môi.

Hai bên cha mẹ chính thức gặp nhau, bọn họ chân chính bàn chuyện cưới hỏi, không khí ấm áp hài hòa, không có bất luận vấn đề phiền não bất đồng quan điểm nào.

Gả cho người mình thích, ba mẹ đối phương cũng rất tốt, không còn có việc gì hạnh phúc hơn.

Ứng Hoan đặc biệt vui vẻ.

Từ Kính Dư nghe Đỗ Nhã Hân trả chăn một đoạn, cuối cùng cũng nói vào vấn đề chính.

Đỗ Nhã Hân cười nói: “Thế này, tôi đã xem ngày, để hai đứa lãnh chứng trước thì thế nào? Về phần hôn lễ, năm nay làm có chút vội, tôi muốn làm lớn một chút, rốt cuộc tôi cũng chỉ có một đứa con trai, chị cũng chỉ có một cô con gái, đúng không?” Bà tiếp tục nói, “Hôn lễ để sang tháng 3 năm sau, vào mùa xuân, vừa lúc, hai người cảm thấy thế nào?”

Sắp xếp như vậy, thực hợp lý.

Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ không có ý kiến gì, Lục Mỹ cười: “Năm nay Tiểu Hoan mới vừa về nước, công việc cũng vội, sang năm vừa lúc.”

“Vậy như vậy định rồi nha.” Đỗ Nhã Hân nhịn không được cười, “Hai đứa còn trẻ, sang năm kết hôn, không muốn có con sớm thì có thể chậm một hai năm, trải qua cuộc sống gia đình......”

Lục Mĩ gật đầu tán đồng: “Cũng đúng, chỉ là không nên quá muộn, trước 28 tuổi là tốt nhất.

Ứng Hoan đỏ mặt, như thế nào lại nói để sinh con rồi.

Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi quét qua má, đánh gãy trí tưởng tượng đang mặc sức bay cao của Đỗ Nhã Hân: “Mẹ, cái này để sau hãy nói.”

Ứng Hoan quay đầu nhìn anh.

Kỳ thật cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, cô muốn đến 27 hoặc 28 tuổi là tốt nhất.

Gia trưởng hai nhà gặp mặt ăn cơm, Từ Kính Dư đưa phong bì cho Lục Mỹ, nói là lễ hỏi.

Ngày hôm sau, Lục Mỹ tra xét một chút, bị số tiền bên trong làm hoảng sợ, bà vội vàng gọi điện cho Ứng Hoan, hỏi có phải đưa sai số tiền rồi không!

Ứng Hoan hơi dừng lại, nói: “Không sai đâu, mẹ nhận đi, cho rồi cũng không thể lấy về.”

Buổi tối, cô nói chuyện này với Từ Kính Dư, “Anh làm gì mà đưa nhiều tiền như vậy?”

Từ Kính Dư ngồi trên sô pha, kéo cô lên đùi, nhìn cô: “Cỡ nào? Không biết tiền thưởng mỗi lần anh thi đấu là bao nhiêu à?”

Ứng Hoan: “...”

Từ Kính Dư nghiêm túc: “Ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, anh có năng lực này, bọn họ có lẽ cũng biết, không cần suy nghĩ quá nhiều, hưởng thụ và tiếp thu là được.”

Ứng Hoan còn muốn nói cái gì.

Từ Kính Dư nhìn cô, tay nhéo eo cô, ngữ khí không nặng không nhẹ: “Ứng Tiểu Hoan, năm đó cho em em cự tuyệt. Hiện tại muốn kết hôn, nếu em còn muốn trả lại, được, ném trên mặt anh.”

Ứng Hoan cạn lời, chớp chớp mắt: “Sau đó?”

Khóe miệng Từ Kính Dư khẽ nhếch, dựa lại gần, nói nhỏ bên tai cô: “Ch*ch em đến khóc.”

Ứng Hoan: “...”

Mặt cô đỏ lên, người này quả thực là, càng ngày càng bậy.

Đỗ Nhã Hân và Từ Lộ Bình tặng cho Ứng Hoan một căn hộ chung cư, hơn 300 mét vuông, nói là cho bọn họ phòng tân hôn.

Ứng Hoan đã từ chối nhưng vô dụng.

Đỗ Nhã Hân ghét bỏ nói: “Căn hộ kia của Từ Kính Dư chẳng ra cái gì gì, ở một ngày cũng đã thiệt thòi cháu, sau này hai đứa kết hôn, liền dọn ra phòng tân hôn đi, chú của cháu còn bất động sản khác.”

Ứng Hoan: “....”

Đỗ Nhã Hân chọn ngày đi lãnh chứng cho bọn họ, ngày mười tháng mười, thập toàn thập mỹ.

Buổi sáng hôm đó, Từ Kính Dư đang đeo dây lưng, Ứng Hoan tỉnh lại, người còn chưa tỉnh ngủ, có chút mờ mịt mà nhìn người đang đứng ở mép giường. Màn kéo ra một góc, ánh nắng ấm áp chiếu vào qua cửa sổ, tạo ra một dải ánh sáng, anh đứng dưới dải ánh sáng kia, thân hình cao lớn, ngón tay thon dài đặt trên dây lưng, quay đầu nhìn cô, lười biếng hỏi: “Tỉnh?”

Cô gật đầu, ôm chăn nhìn anh.

Anh cài khuy tay áo, lại giơ tay cài khuy áo trên cùng của cổ áo, sau đó khẽ nhíu mày, tựa hồ không thích bị trói buộc như vậy, lại tháo hai khuy ra.

Ứng Hoan nhìn đến có chút si mê, không thể không thừa nhận, Từ Kính Dư như thế này cực kỳ mê người.

Gợi cảm lười biếng, cấm dục ư? Không, anh là Kính Vương đầy người hormone, sơ mi trắng cũng không dấu được.

Cô đứng lên, Từ Kính Dư nhướng mày.

Ứng Hoan duỗi tay, anh liền đi qua.

Cô nhảy xuống giường, anh ôm mông cô đỡ lên, vững vàng tiếp được.

Cả người Ứng Hoan treo trên người anh, cúi đầu hôn môi anh một cái: “Từ Kính Dư, anh thật đẹp trai.”

Từ Kính Dư cười nhẹ, cúi đầu muốn hôn cô.

Ứng Hoan vội đẩy anh ra, quay đầu đi: “Em chưa đánh răng...”

“Lại không phải chưa từng hôn như vậy.”

“....”

Dù sao cũng không cho hôn.

Ứng Hoan đẩy anh ra: “Em muốn đi rửa mặt thay đồ.”

Không thể chỉ mình anh mặc đẹp được, cô cũng muốn trang điểm, mặc váy xinh đẹp.

Sau khi lên xe, Ứng Hoan ở nhạc, cô rất cao hứng, quay đầu nhìn anh, có chút không đâu vào đâu hỏi: “Ai, Từ Kính Dư, chúng ta đi chỗ nào nha?”

Từ Kính Dư đảo một vòng, lái xe ra ngoài, quay đầu nhìn cô, không chút để ý mà nói: “Đi một nơi làm em có thể danh chính ngôn thuận gọi anh là chồng.”

Ứng Hoan nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha ha

Khóe miệng Từ Kính Dư cong cong, lái xe đi.

Bọn họ đi sớm, người ở Cục dân chính chưa quá đông, Từ Kính Dư cầm số thứ tự, phía trước có bốn đôi.

Hai người ngồi xuống ghế, Ứng Hoan phát hiện có người đang nhìn bọn họ, cô nhìn Từ Kính Dư, sau đó đè đầu anh, nói nhỏ: “Anh cúi đầu xuống đi.”

Từ Kính Dư nắm lấy tay cô, liếc cô một cái, “Đừng nháo.”

Anh không cảm thấy kết hôn có gì phải che dấu, có người nhận ra cũng không có vấn đề gì, anh lại không phải là minh tinh giới giải trí, cũng không ăn cơm nhờ vào lưu lượng.

Qủa nhiên, cô gái ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ, nhịn không được hỏi: “Hai người là Từ Kính Dư và Ứng Hoan phải không?”

Cô có chút hưng phấn: “Khẳng định đúng rồi, tôi nhớ rõ hai người mà.”

Quán quân thế giới đó!

Ứng Hoan cười một chút: “Đúng vậy.”

Cô gái hỏi: “Hai người cũng đi lãnh chứng sao?”

Từ Kính Dư khẽ cười: “Đúng thế.”

Cô gái nhìn số phiếu trên tay anh, cười nói: “Hai người ở sau bọn tôi.”

Ứng Hoan và Từ Kính Dư đã mời người chụp ảnh, cho nên thủ tục xử lý rất nhanh, cô cúi đầu ký tên, không có chút do dự, Từ Kính Dư còn nhanh hơn cô, nhai kẹo bạc hà, không chút để ý mà nhìn cô đặt nét bút cuối cùng, khóe miệng khẽ cong.

Nhận được giấy đăng ký, Ứng Hoan nhìn một lúc.

Từ Kính Dư đi đến, lấy xem, “Đi chụp ảnh?”

Người khác lãnh chứng xong đều chụp ảnh, bọn họ cũng nên đi.

“Được.”

Ứng Hoan cười tủm tỉm gật đầu.

Lúc đi chụp ảnh, lại đụng phải cô gái vừa rồi và chồng của cô ấy, “Tôi chụp giúp hai người?”

Ứng Hoan cười, đưa điện thoại cho cô ấy: “Làm phiền cô rồi.”

Ứng Hoan và Từ Kính Dư đều đẹp, hôm nay còn cố ý đi giày cao gót, đứng bên cười Từ Kính Dư, vô cùng xứng đôi hài hòa. Cô gái điều chỉnh góc độ, chụp hơn mười hình, đều rất đẹp.

Từ Kính Dư xem qua, nói với cô ấy: “Cảm ơn.”

Cô gái mắt lấp lánh hỏi: “Có thể chụp ảnh chung không?”

Từ Kính Dư cười: “Có thể.”

Đi ra khỏi Cục dân chính, ánh mặt trời vẫn sáng ngời như cũ, hai người nhìn nhau cười, Từ Kính Dư xoa xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Đi thôi, Tiểu Kim Ngư.”

Nửa giờ sau, Từ Kính Dư đăng lên weibo___

Đã kết hôn [Hình ảnh]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.