Không Thể Buông Tha

Chương 13: Chương 13: Đứa nhỏ này có phải người không?




Ngày tiếp theo, Công Tôn Sách bị tiếng gọi của Triển Chiêu làm bừng tỉnh, sau đó phát hiện mình đang cuộn lại trong lòng Bàng Thống, mà kẻ thối nát kia vẫn làm vẻ mắt điếc tai ngơ coi như không biết người bên ngoài đang gọi tìm họ cấp thiết thế nào – “Bàng Thống, trước đây ta cảm thấy ngươi nghe không hiểu tiếng người, nguyên lai là trách lầm ngươi, lại không biết Phi Tinh tướng quân anh minh hóa ra là một kẻ điếc, thật sự là trời đố kỵ anh tài…”

Thì ra sơn động họ ở lại đêm qua nằm ở vách đá lưng chừng núi. Triển Chiêu tìm kiếm kỹ lưỡng, rất nhanh tiến vào, cứu Công Tôn Sách khỏi cảnh nước lửa.

“Thật tốt quá, Công Tôn đại ca, thương thế của anh cũng không nghiêm trọng… Thì ra Bàng Thống vẫn có chỗ hữu dụng đó.” Triển Chiêu kiểm tra xong Công Tôn Sách mới nói, lại trước khi Bàng Thống nổi bão liền tiếp lời ngay: “Bất quá hay là phải cảm ơn hắn bảo hộ anh nha… Tốt lắm, chúng ta mau mau đi thôi, Bao đại ca vì bảo hộ Tiểu Man cô nương nên bị thương rồi, Tiêu Hách cũng bị thương. Em và Phiền Giáp phân công nhau đi tìm hai người, để một người Bạch Ngọc Đường ở lại che chở bọn họ, lại còn phải đề phòng Lí Nguyên Hạo, em lo lắm, chỉ sợ hắn đối phó không nổi…”

“Nguy thật, anh đi đây…”

“Hừ!” Bàng Thống hừ bằng giọng mũi, “Điều ngươi lo lắng chỉ sợ không phải là chuyện hắn đối phó không nổi, mà là sợ hắn kích động đánh với Lí Nguyên Hạo, phá hủy chuyện của các ngươi chứ gì?”

……

“Triển Chiêu, em nói thật cho anh xem, ” Công Tôn Sách trộm nói, “Anh ngủ có phải có nói mơ hay không?”

“Không có!”

“Vậy sao hắn đoán được? Sao có thể?!”

“Không có gì là không có khả năng, Bàng Thống là quái vật mà!”

“… Các ngươi đừng làm bộ như bổn vương không tồn tại!”

Ước chừng sau một canh giờ, rốt cuộc ba người về tới trên vách núi đen, tìm được những người khác đang tránh gió chờ đợi ở khe núi.

Bạch Ngọc Đường hiển nhiên đã nhẫn đến cực hạn, vừa thấy bọn họ đến, một lời cũng chưa nói liền nhảy tới, dắt Triển Chiêu thi triển khinh công biến mất không còn bóng dáng. Sắc mặt Lí Nguyên Hạo cũng xanh mét, nhưng miễn cưỡng có thể bảo trì phong độ, mỉm cười nói: “Vương gia quả nhiên hồng phúc tề thiên, bình an vô sự… Đến đây, Công Tôn công tử, ngồi bên này đi, bên này gió nhỏ…” Một cước đem Tiêu Hách đang nằm hổn hển đá sang một bên, ân cần mời Công Tôn Sách ngồi.

Công Tôn Sách không để ý đến hắn – y đã bị Bao Chửng và Tiểu Man mau kéo sang chỗ mình.

Bao Chửng: “Công Tôn Sách ngươi làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết làm ta sợ muốn chết…” Bao hắc thán, ngươi đang đem máu trên miệng vết thương cọ dính hết lên y phục của ta đó!

Tiểu man: “Công Tôn Sách trước hết ngươi phải nghe ta nói! Ngày hôm qua Đại Bao thật là uy phong, vì cứu ta đã đụng một sát thủ té ngã nhào!”… Tiểu Man, nàng mà cũng biết đỏ mặt sao…

Bàng Thống tùy tay thả tín hiệu liên lạc với Phiền Giáp, giũ giũ quần áo ngồi xuống đối diện Lí Nguyên Hạo. Ba người Công Tôn Sách vẫn nháo một đoàn, nhưng lỗ tai đều dựng hướng về phía đó.

Bàng Thống: “Những người đó vì sao xuất hiện trên núi?”

Lí Nguyên Hạo: “Không biết, nhưng ta đoán, bọn họ tìm được manh mối, biết mục đích của ta là Diêu Tử Sơn, cho nên trước tiên đến mai phục. Hừ, mấy lão già không chịu chết kia tự cho mình là trung quân chính trực, lại chỉ biết lập trường mà không biết lập hiền, dám đuổi tận giết tuyệt với ta, xem ta lên ngôi xong sẽ thu thập bọn họ thế nào!”

“Hanh hanh hanh, ngươi cũng xứng với chữ “hiền” sao?” Bàng Thống thiếu chút nữa vươn ánh mắt khinh thường lên đến tận trời, “Hãy bớt sàm ngôn đi. Ngươi hẳn đã thông tri người của ngươi? Xem ra phải liều mạng, ít nhất trước khi chúng ta tìm được bảo tàng kia, không thể lại để đám người phiền toán đó đuổi theo chúng ta.”

Tuy ngoài miệng tiếp tục nói hưu nói vượn, Công Tôn Sách và Bao Chửng đã muốn trao đổi ý kiến tới mười bảy mười tám ánh mắt. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rốt cuộc đã trở lại – Bạch thiếu hiệp thần thanh khí sảng, Triển thiếu hiệp bị nắm thì bĩu môi với bộ dáng rất không vui, hỏi không trả lời, cũng không biết bị chiếm tiện nghi gì. Lại qua một lát, Phiền Giáp cũng trở lại.

Công Tôn Sách kiểm tra thương tích của mọi người, băng bó vết thương một lần nữa; nhóm lửa làm nóng lương khô, ăn xong, mọi người tiếp tục đi.

Dọc đường không có sát thủ đến tìm phiền toái, nhưng thật ra thủ hạ của Bàng Thống và Lí Nguyên Hạo thỉnh thoảng lại “Xoạt” một tiếng xuất hiện hạ giọng báo cáo tình huống. Lí Nguyên Hạo mở bản đồ ra nghiên cứu tiếp, người thông minh nhất Đại Tống và đệ nhất tài tử hỗ trợ làm rõ vài ám ngữ, xác định lộ tuyến, hai thiếu hiệp mà thời gian lăn lộn trên giang hồ cùng với số tuổi của mình không cách biệt lắm cũng đưa ra vài đề nghị phi thường hữu ích.

Rốt cuộc, trong một địa cung rách nát ở Diêu Tử Sơn, mấy người lôi ra được một cái rương lớn. (Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đừng nói đơn giản như vậy được không? Dầu gì cũng là Ngũ gia ta sử xuất sư môn tuyệt kỹ phá vài cái cơ quan bí mật cộng thêm anh dũng cứu Triển tiểu miêu mới tìm ra được nó đó chứ!” )

Mọi người vây quanh thùng kia, mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn – thùng tuy rằng không nhỏ, nhưng nếu nói là tài bảo, trong mắt vài người ở đây thật đúng là không đủ xem. Như vậy, bên trong thật ra là thứ gì?

Bàng Thống miễn cưỡng mở miệng: “Lí Nguyên Hạo, chúng ta nói trắng ra đi, ở trong này rốt cuộc là cái gì?”

“… Nói thật, ta cũng không xác định.” Mắt thấy Bàng Thống và Phiền Giáp đều đặt tay trên chuôi kiếm, Lí Nguyên Hạo không hề do dự, ung dung cười, mở miệng nói: “Nghe nói là bảo vật cực kỳ bí mật, có thể giúp bang nhân thực hiện giấc mộng… Rốt cuộc là thứ đồ chơi gì, ai biết!”

Lí Nguyên Hạo lời này nghe thành thật, thực tế hiểm ác tới cực điểm: Bàng Thống là ai? Đã làm chuyện gì? Nhưng hắn vừa thốt ra những lời đó, ngược lại, Công Tôn Sách thấy yên lòng.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã muốn nổi khùng: “Hai kẻ gian tặc các ngươi ai cũng đừng nghĩ có được rương bảo vật này!” Song nhân song kiếm, chia ra hướng Lí Nguyên Hạo và Bàng Thống. Hai người đưa kiếm chắn, loạn thành hỗn chiến. Phiền Giáp nguyên muốn nghỉ ngơi trước rồi mới tương trợ tướng quân nhà mình, ai ngờ Tiêu Hách vẫn co rúm run rẩy đột nhiên nhảy dựng lên với động tác nhanh nhẹn, không biết từ nơi nào lấy ra thanh đao nhọn đâm thẳng tới Bàng Thống, Phiền Giáp đành phải bứt ra ngăn lại, sau đó phát hiện công phu của lão tiểu tử đó tốt đến kỳ cục! Làm khó lão trước đây bị sát thủ đánh tới chết khiếp vẫn còn phải che dấu, cũng khó trách Lí Nguyên Hạo lên núi chỉ dẫn theo mình lão.

Vài người đánh thành một đoàn, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Tiểu Man nâng thùng lên bỏ chạy. Trên đường thùng bị Lí Nguyên Hạo đụng đến một lần, Bàng Thống cướp được một lần, bị Triển Chiêu đá lên trời một lần, mất vào bụi cỏ một lần, suýt nữa rớt xuống vách núi đen một lần; mà Bao Chửng vấp ngã hai lần, còn bị Phiền Giáp không cẩn thận đá trúng một cước; Tiểu Man cũng chẳng kém, rách cả váy, đụng phải thân cây u cả đầu; nhưng tình huống của Công Tôn Sách lại cực kỳ tốt đẹp: tuy rằng chạy trốn đến hổn hển nhưng không bị thương tích gì, y chỉ là đang buồn bực Bàng Thống chiến đấu kịch liệt như vậy, sao vẫn còn rảnh rỗi đến mức ở giữa đao quang kiếm ảnh sờ mặt y cơ chứ…

Lao xuống núi, ai ngờ gặp phải bọn sát thủ Tây Hạ còn chưa chết tâm — Công Tôn Sách trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mấy kẻ vừa rồi còn đánh nhau túi bụi bắt đầu liên thủ đối phó sát thủ, ăn ý giống như anh em tám đời vậy, thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Đây đều là dạng người nào chứ!”

Sát thủ bị giết hết, phi vân kỵ và hộ vệ của Lí Nguyên Hạo đều tự tụ lại ở bên người chủ tử, nhất thời không xông vào đánh trước, đều nhìn nhau chằm chằm. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường che trước đám người Công Tôn Sách và cái thùng, cảnh giác đứng ở vị trí trung gian.

“Lí Nguyên Hạo, thế nào, tính toán qua sông đoạn cầu sao?” Bàng Thống nhướn mày hỏi.

“Không dám, chỉ sợ bị ngài hủy cầu mà thôi.”

“Nếu như thế, sao chúng ta không đem rương bảo vật này mở ra, biết rõ ràng trong đó là gì rồi mới phân cũng chưa muộn?”

“Cũng tốt.”

… Uy uy uy, hai kẻ xấu xa các ngươi định không để chúng ta vào mắt sao? Công Tôn Sách nghĩ. Bất quá không đem y, Bao Chửng và Tiểu Man để vào mắt cũng không sao, nhưng hai người kia thì…

“Đừng có nằm mộng!” Quả nhiên Bạch thiếu hiệp bắt đầu nổi bão, cười tuyệt đẹp mà cũng cực lạnh, “Có gia ở đây, các ngươi ai cũng đừng nghĩ nuốt riêng được bảo vật này!”

“Hử? Bạch thiếu hiệp, ngươi và Triển Chiêu chẳng lẽ đánh thắng được nhiều người như vậy sao? Bổn vương có lẽ sẽ cùng Lí Nguyên Hạo liên thủ đó!” Bàng Thống tự tiếu phi tiếu, miệng thì cùng Bạch Ngọc Đường nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Công Tôn Sách. Công Tôn Sách hung hăng trừng mắt với hắn một cái, hắn liền ngượng ngùng sờ sờ mũi, dời ánh mắt.

“Vị tất sẽ phải đánh…” Triển Chiêu mỉm cười – nụ cười kia làm cho mọi người căng thẳng trong lòng, Công Tôn Sách trực giác vừa nảy sinh ý nghĩ “hỏng rồi”, lập tức liền không tự chủ được bay lên trời.

“Đoành”… Một tiếng vang thật lớn, một mảnh khói thuốc súng mù mịt. Công Tôn Sách đỡ ù tai, hồi phục tinh thần, chợt nghe bên cạnh mình hỗn loạn.

“Đau chết mất, Triển Chiêu, em cư nhiên dám đem anh đá bay!”

“Em phải mang Công Tôn đại ca, Chuột bạch phải mang Tiểu Man cô nương, không có biện pháp nha, Bao đại ca, anh có cần phải yếu ớt như thế không…”

“Đồ mèo dốt nát đồ mèo thối nát! Lôi hỏa đản kia không phải dùng như vậy, nói bao nhiêu lần rồi mà sao ngươi vẫn không hiểu…”

Triển Chiêu làm nổ rương bảo vật? Công Tôn Sách vẫn còn hoa mắt, nhưng trong lòng đã hiểu. Lúc này, y cảm thấy hơi thở quen thuộc ghé sát vào bên tai y, răng cắn nhẹ, nói: “Công Tôn, mấy đứa nhỏ nhà các ngươi có phải là người hay không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.