Không Phải Là Bởi Vì Tình Yêu

Chương 6: Chương 6




Lần đó La Chính Quân nhìn quần lót của Hoa Lê mà đạt cao trào, chuyện này đối với thiếu thiên bất lương 16 tuổi biết tình yêu nam nữ, quả thật là sỉ nhục. Vì vậy, từ lần đó hắn trốn học càng thêm nhiều, cố ý muốn trốn cô.

Theo thời gian trôi qua, cảm giác xấu hổ trong lòng càng phai nhạt, hắn bắt đầu đi học lại, kết quả phát hiện khuôn mặt nhỏ trắng của Hoa Lê hiện ra vẻ âu sầu ngồi trong phòng học, gần giống như cây quýt héo khô.

Tâm tư hắn chú ý cô, nhưng trong trường học cũng không trêu chọc cô. Chờ tan học, hắn chặn cô ở hẻm nhỏ.

Nhìn thấy La Chính Quân, Hoa Lê lại nhớ tới sự việc lần đó, nhất thời mặt đỏ lên, ôm cặp lùi về phía sau.

“Cậu…. Cậu muốn làm cái gì?”

Lui lui rồi đụng trúng người, quay đầu nhìn lại, thấy Trần Thiệu Dương.

Nhìn thấy Trần Thiệu Dương xuất hiện trong ngõ hẻm, La Chính Quân cũng sửng sốt một chút. Trần Thiệu Dương kiêu ngạo nhúng vai, hời hợt phun ra một câu.

“Tôi đi ngang qua!”

La Chính Quân không tin, những con đường này đều đến La Mã, sao hắn có thể đi ngang qua nơi đây. Nhưng mà hắn cũng lười quản chuyện của Trần Thiệu Dương, trước mắt vẫn là nhỏ nghèo túng hấp dẫn hắn.

Nếu Trần Thiệu Dương cản đường lui của Hoa Lê, hắn liền nhanh chân bước tới, cúi đầu nhìn Hoa Lê, lưu manh hỏi.

“Này, nhỏ nghèo túng, cô chạy cái gì? Khuôn mặt La đại gia tôi đáng ghét như vậy sao?”

Hoa Lê nghĩ thầm cậu còn biết gương mặt của mình đáng ghét sao. Chỉ dám nghĩ, không dám nói, nên cứ ôm cặp sách mím môi, không nói tiếng nào, giả bộ làm đà điểu Châu Phi.

Cô không nói, La Chính Quân nói.

“Tôi nói này nhỏ nghèo túng, lâu ngày không gặp, sao nếp nhăn trên trán hiện dài ra hết rồi vậy? Có phải là nghĩ đến tiền nên phát sầu?” La Chính Quân đưa tay ra, dùng ngón tay chỉ chỉ trán cô.

Hoa Lê chau mày, quay đầu sang chỗ khác.

La Chính Quân lại hô to gọi nhỏ.

“Ơ, nếp nhăn hiện ra hết rồi kìa.”

Nói xong, đầu ngón tay kia lại lướt qua khóe mắt cô, thuận tiện còn di chuyển một vòng trên mặt cô.

Cử chỉ này có thể nói là không nghiêm túc, tưởng như là thiếu gia ác bá bắt nạt cô gái trên đường. Mặt Hoa Lê đỏ lên, căm giận trừng một chút.

“Chuyện của tôi không cần cậu lo! Cậu tránh ra! Xấu xa!”

Nói xong, cô lấy dũng khí, nắm chặt cặp sách quất hắn.

Cặp sách đập trúng người La Chính Quân, đừng nói là đập chết hắn, ngay cả đập lung lay cũng không được. Ngược lại La Chính Quân đưa tay chụp một cái, đã giành được cặp sách.

“Trả lại cho tôi!” Nhất thời Hoa Lê nhảy dựng lên, vồ tới muốn đoạt lại.

Kết quả là một tay La Chính Quân túm được, ôm cô vào người.

“Thả tôi ra.” Cô cố tránh thoát, lôi tay kêu lên.

Trong mắt La Chính Quân cô dãy dụa giống như mèo con dùng móng cào, thỏ con duỗi chân vậy, một chút thương tích cũng không có, đúng là làm cho người thích trêu ghẹo.

Cô càng như vậy, hắn càng muốn trêu cô, bắt nạt cô.

Đưa tay ném cặp sách cho Trần Thiệu Dương chụp. La Chính Quân đưa tay xoay người Hoa Lê lại, đối diện trước mặt, cúi đầu nhìn chung quanh.

Trần Thiệu Dương ở đằng sau cầm lấy cặp sách của Hoa Lê, đầu tiên là dùng tay xách, sau đó ung dung kéo khóa cặp ra, đưa tay lục lọi, lấy ra được một đống tiền lẻ.

Có 5 tệ, có 10 tệ, còn có rất nhiều đề cương. Đề cương to để ở dưới, đề cương nhỏ xếp bằng phẳng ở trên, còn dùng kẹp giấy kẹp ngay ngắn lại. Trên kẹp giấy có trang trí một cặp kẹo cưới bằng vải bông, miệng kẹo được buộc một sợi dây hình nơ con bướm.

Đây là thành quả ba ngày làm việc của Hoa Lê, mỗi một sợi mỗi một mảnh cô đều thu thập cận thận.

Thấy Trần Thiệu Dương móc ra cái này, La Chính Quân cười hì hì.

“Ơ, nhỏ nghèo túng này, bên trong tiểu kim khố cũng không ít tiền nha.”

Hoa Lê quay đầu lại, nhảy dựng lên.

“Đừng động vào đồ của tôi, cậu buông tay! Buông tay!”

Cô không ngờ tới đường đường là lớp trưởng lại đi lục cặp của người khác, cái này thật không giống với Trần Thiệu Dương ở trong trường học. Nhưng mà cô đã từng thấy Trần Thiệu Dương ở trong trường với ở ngoài trường hoàn toàn như hai người khác nhau rồi.

Hoa Lê buông tay, nhưng La Chính Quân lại không tha. Hai cánh tay nhỏ bị hắn nắm chặt, như nắm móng mèo con, chân thỏ con vậy, mềm mại, tinh tế, làm tâm hắn ngứa ngáy.

Cảm giác ngứa ngáy này làm lòng hắn rất thoải mái, đặc biệt nhớ đến lúc trêu cô, lừa gạt cô, nuông chiều cô, thường bắt nạt cô.

“Nhỏ nghèo túng, nghe nói dạo này cô thường siêng năng bán sức trong trường học. Làm sao? Thiếu tiền đến như vậy?” Hắn xoa xoa bàn tay nhỏ nắm ở trong tay, giọng điệu ôn nhu nói.

Hoa Lê nghe xong cảm thấy hắn giả tạo, trừng mắt quát lên.

“Không cần cậu lo! Thả tôi ra!”

“Cô thiếu tiền có thể nói với tôi. Tôi cho cô, cô đỡ đi khắp nơi bán sức. Nói đi, cô muốn bao nhiêu?” La Chính Quân thật lòng muốn cho cô tiền, cũng không có ý nhục nhã cô. Dù sao cô yêu tiền, thiếu tiền, nhưng hắn lại không thiếu tiền. Chỉ coi như là dùng tiền nuôi thỏ con, chó con, mèo con, La đại gia hắn tình nguyện.

Nhưng lọt qua tai Hoa Lê, đó chính là dùng tiền nhục nhã cô. Dù sao bản thân cô cũng không chịu thua kém, nếu cầm lấy tiền của hắn, cô sẽ hít thở không thông.

“Tôi không thể! Tôi… Tôi không muốn tiền của cậu!”

“Không muốn? Tại sao không muốn? Lần trước… Không phải cô đã cầm 5000 tệ rồi sao! Nhỏ nghèo túng, không lẽ cô đã quên!”

Không mở bình thì ai biết trong bình có gì, hắn trừng mắt nói chuyện này, Hoa Lê mắc cỡ hận không thể đập đầu chết đi. Dáng vẻ đỏ mặt của Hoa Lê làm cho La Chính Quân vô cùng yêu thích, khiến hắn ngây ngốc.

Trần Thiệu Dương nhìn ra La Chính Quân đang ngây ngốc, hắn bất thình lình mở miệng bổ xung.

“Mấy ngày trước tôi thấy cô ấy đi khắp nơi thu thập tài liệu trường luyện thi, có lẽ là muốn báo danh nhưng không đủ tiền.”

Hoa Lê hoảng hốt, không ngờ tới nhất cử nhất động của mình lại rơi hết vào mắt người khác.

Vẻ mặt La Chính Quân bỗng tỉnh ngộ.

“Trường luyện thi? Vậy cần bao nhiêu tiền? Cô thiếu bao nhiêu? 1000? 2000? Không đủ thì có thể nhờ tôi.”

“Tôi không cần!”

“Không cần? Vậy cô bán tôi mua.”

“Tôi không cần! Tôi… Tôi sẽ không làm loại chuyện đó nữa!”

“Loại chuyện nào?” La Chính Quân híp híp mắt.

Biết hắn nói cái gì, Hoa Lê nói không nên lời, mặt đỏ như máu, bị La Chính Quân nhìn chằm chằm không chịu nổi, toàn bộ đầu nhịn không được cúi xuống, lộ ra một đoạn phấn hồng phần hồng sau cổ.

La Chính Quân kìm lòng không được nuốt một ngụm nước miếng, làm hầu kết chuyển động.

“Nhỏ nghèo túng, đừng dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử của La đại gia đây. Tôi thật sự muốn thuê cô. Chủ nhật tuần này là sinh nhật tôi, tôi sẽ mời bạn bè đến nhà tụ tập, đang cần một người tiếp đãi. Thế nào? Cô có thể giúp tôi tiếp đãi họ được không, tôi cho cô 200 tệ, có đủ hay không?”

Đột nhiên Hoa Lê ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tiếp đãi một buổi tối, 200 tệ, làm gì có chuyện tốt như vậy! Không phải cô không động lòng.

Nhưng đến nhà La Chính Quân…. Cô luôn cảm thấy không ổn.

Người này làm nhiều chuyện xấu, bạn bè của hắn chắc cũng không phải là người lương thiện gì, cô rơi vào trong tay đám người này, rất có khả năng?

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, trong nhà La Chính Quân ngoài La Chính Quân ra chắc chắn còn có trưởng bối. Có trưởng bối, cô chắc chắn sẽ an toàn.

Một tiệc sinh nhật có thể có thời gian bao lâu, cùng lắm là bốn, năm tiếng, bốn, năm tiếng nhận 200 tệ, tính ra cũng đáng. Có 200 tệ này, số tiền còn lại cô sẽ nổ lực nổ lực thì không thành vấn đề.

Cô thật lòng dao động.

La Chính Quân nói tiệc sinh nhật, Trần Thiệu Dương ở phía sau nhíu mày. Cho tới bây giờ hắn vẫn không biết chủ nhật tuần này chính là sinh nhật của La Chính Quân, nhưng mặc kệ thật giả, dù sao đây cũng chính là một cái lồng. La Chính Quân chính là muốn trêu chọc Hoa Lê, thuận tiện cho cô chút tiền.

Chuyện này không liên quan gì đến hắn, nhưng không biết tại sao, hắn vừa mở miệng lại muốn đem mình dính vào.

“Không ngờ cuối tuần là sinh nhật cậu, vậy không thể quên lão bằng hữu ta được đâu nhé.”

La Chính Quân nhếch mày.

“Đó là dĩ nhiên, chắc chắn sẽ mời cậu.”

Hoa Lê nghe thấy Trần Thiệu Dương cũng đi, đột nhiên trong lòng cảm thấy an tâm. Tuy rằng cô từng thấy mặt khác của Trần Thiệu Dương, nhưng vẫn cảm thấy hắn đứng đắn hơn La Chính Quân một chút. Có hắn, sẽ không có chuyện gì.

“Thế nào? Nhỏ nghèo túng, cô có làm hay không? Qua việc này, sẽ không có việc nào tốt hơn đâu.” La Chính Quân thúc giục.

Hoa Lê mím mím miệng, nhìn hắn, yếu ớt hỏi.

“Cậu… Nói thật?”

“Đương nhiên là thật. La đại gia tôi chưa bao giờ lừa người.”

“Vậy… Cậu cũng không được bắt nạt tôi!”

“Tôi bắt nạt cô làm gì? Tôi đây là có lòng tốt giúp cô, vậy mà cô không nhìn thấy lòng tốt.” Nói xong, hắn đưa tay đẩy đầu cô một cái.

Hoa Lê bị hắn đẩy nghiêng đầu, nghiêng mặt suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói.

“Cậu tính là người tốt gì!”

“Nhỏ nghèo túng, cô nói cái gì?”

“Tôi nói… Tôi cứ quyết định như vậy đi!”

Lòng La Chính Quân vui vẻ.

“Quyết định xong. Đúng rồi, cô có biết nhà tôi ở đâu không? Nếu không biết, tôi lái xe đến đón cô.”

“Không, không cần. Cậu nói cho tôi biết địa chỉ, tôi ngồi xe qua là được.” Hoa Lê nhanh chóng từ chối.

Theo phong cách hung hăng của La Chính Quân, nếu hắn đến đón cô, đảm bảo ngày hôm sau cả trường đều biết. Cô không muốn để cho người khác nghĩ rằng cô và thiếu niên xấu xa này là bạn bè.

Đừng thấy La Chính Quân tùy tiện, thật ra hắn cũng có chỗ thận trọng, liếc mắt là có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô. Có điều cứ tùy cô, không thể bức động vật nhỏ quá nhanh, nếu không, thỏ bị dồn ép quá mức cũng có thể cắn người đấy.

“Vậy được.” Nói xong, La Chính Quân hất cằm nhìn Trần Thiệu Dương. Người sau tâm ý tương thông, lấy sổ ghi chép và hộp bút chì trong cặp Hoa Lê ra rồi đưa cho La Chính Quân.

Cuối cùng lúc này La Chính Quân cũng buông tay thả Hoa Lê ra, nhận lấy giấy bút xoạt xoạt xoạt viết một hàng chữ.

Hoa Lê cúi đầu nghiêng người xoa xoa cổ tay mình, không nói tiếng nào.

“Nè.” La Chính Quân mang địa chỉ vừa mới viết xong đưa cho cô.

Cô đưa tay nhận lấy, bất ngờ phát hiện chữ viết của La Chính Quân rất đẹp nên ngẩng đầu nhìn hắn một chút.

La Chính Quân cũng không để ý, nhìn Trần Thiệu Dương vẫy tay. Trần Thiệu Dương nhanh chóng mang cặp sách ném qua, hắn một cái đã tiếp được, vênh váo, nhìn Hoa Lê bĩu môi.

“Nhỏ nghèo túng, cặp của cô nè.”

Tay Hoa Lê cầm sổ ghi chép và hộp bút chì, đứng bất động.

La Chính Quân nhíu mày, không nói thêm lời nào tiến đến kéo cánh tay cô, đeo cặp lên vai giúp cô.

Cánh tay nhỏ của cô, nhấc lên rất mềm mại, quả thật giống như đùa giỡn với động vật nhỏ.

Đeo cặp lên lưng cô rồi, sau đó đưa tay lấy bút chì và sổ ghi chép trong tay cô nhét vào cặp. Trần Thiệu Dương cũng nhanh chân bước đến, đem tiền lẻ trong tay nhét vào cặp sách.

Hoa Lê cúi đầu, đeo cặp sách, mặc cho hai người kia ở sau lưng nhét rồi lại nhét.

Mọi thứ đều nhét vào rồi, La Chính Quân đưa tay vỗ lưng cô một cái.

“Đi đi, nhỏ nghèo túng, cuối tuần sẽ chờ cô đến. Đừng sai hẹn, nếu không La đại gia sẽ không tha cho cô.”

Hoa Lê bị đập lảo đảo lên phía trước một chút, sau đó như một làn khói trắng liền nhảy lên đi ra ngoài, nhanh chân bỏ chạy.

La Chính Quân đứng tại chỗ nhìn cô chạy xa, nghĩ đến cuối tuần là có thể thấy cô ở trong nhà, trên mặt không kìm được niềm vui.

Trần Thiệu Dương đứng bên cạnh, nhìn hắn, nhìn Hoa Lê, không nói tiếng nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.