Không Ô Nhiễm, Không Gây Hại

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Editor: Mông Nhỏ

Lúc này Cam Khanh vốn là ở Tinh Chi Mộng, nhưng hôm nay vừa vặn là ngày nhập hàng, bà Trương Mỹ Trân cảm thấy hứng thú với đồ trang sức nhỏ nên yêu cầu cô mang về tận nhà cho mình chọn trước. Cô vừa mang vài món trang sức nhỏ lên lầu liền bị vài quả táo lăn đến chặn đường.

Cô nhìn về phía trước, chỉ thấy Dụ tiên sinh mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, khuy tay áo đính ngọc trai, mắt kính phiếm ánh sáng xanh biếc, dáng vẻ như chuẩn bị tham dự diễn đàn bác học...... Tay trái anh xách một túi gà xông khói, tay phải cầm một túi điểm tâm vụn, dưới chân là một cái bọc nhỏ đựng vại dưa chua.

“......” Cam Khanh bị hình ảnh siêu cấp lộn xộn này chấn động, “Nhưng là sinh kế mới?”

Dụ Lan Xuyên làm bộ không phát hiện ra, bận rộn giúp bà Trương nhặt đồ.

Bà Trương hiển nhiên không muốn mang cái oan này, bĩu môi đứng đối diện với cái gương to trên hành lang quét lại son: “Sớm đã nghe nói hôm trước có một bà già độc thân đến tìm Dương Thanh, hoá ra là bà ta nha.”

“Dương Thanh” chính là tên ông Dương, Dụ Lan Xuyên trước đã thấy qua trên câu đối phúng điếu của ông.

Dụ Lan Xuyên nhạy bén nghe ra chút gì đó từ vài tiếng “Bà già độc thân””, không thể tin ngẩng đầu lên.

Cam Khanh quay lưng lại, chỉ tay xuống dưới lầu, lại lé mắt ý bảo Trương Mỹ Trân, làm một cái khẩu hình ——”Lốp xe dự phòng“.

Dụ Lan Xuyên vừa định cầm quả táo đứng lên, chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa lại quỳ trở về.

Cam Khanh quay đầu lại hỏi: “Mỹ Trân tỷ tỷ, bà ta là ai vậy?”

Dụ Lan Xuyên không thể tin nhìn về phía cô —— bây giờ vì nịnh bợ chủ cho thuê nhà đều có thể không biết xấu hổ như vậy sao?

Trương Mỹ Trân vui vẻ ngây ngất búi lại tóc, rất có kiên nhẫn nói: “Bà ta gọi là Tiền Tiểu Oánh, lúc trẻ tính tình nóng nảy, có người gọi bà ta là ‘Phi Cước Tiểu Hạt Tiêu’, sau lớn lên lập gia đình, ‘Tiểu Hạt Tiêu’ nghe không quá tôn trọng, mọi người liền đổi thành ‘Mãn Sơn Hồng’, cũng là một mỹ nữ, năm đó có mấy kẻ nhàm chán sắp xếp bảng mỹ nữ, bà nhớ được bà ta xếp thứ năm sáu gì đó.”

Cam Khanh rất bình tĩnh nói: “Biết ạ.”

Trương Mỹ Trân kỳ quái hỏi: “Tiểu nha đầu con biết cái gì?”

Cam khanh tìm được một cái kim to, xuyên vào năm sợi chỉ, lưu loát khâu cái túi da rắn bị xé rách lại, tới lui hai lần khâu, đầu cô cũng không ngẩng lên nói: “Đứng đầu bảng đó chắc chắn là bà rồi.”

Dụ Lan Xuyên: “......”

Liêm sỉ ở đâu?

Trương Mỹ Trân sửng sốt rồi cười đến xán lạn, cũng không phủ nhận, ghé đầu hỏi Dụ Lan Xuyên: “Bà ta làm sao vậy?”

Dụ Lan Xuyên hai ba câu liền đem chuyện nói rõ.

“Chậc, thật thê thảm.” Trương Mỹ Trân lui về phía sau hai bước, quan sát tạo hình toàn thân của mình, không thèm để ý nói, “Thế là phải đổi thành bà già quả phụ rồi hả?”

Dụ Lan Xuyên không muốn lấy cái khó của người khác làm thú tiêu khiển, vì vậy không có tiếp lời.

“Cái này cũng chẳng có gì, “ Trương Mỹ Trân nhẹ nhàng nhả ra một ngụm khói thuốc, “Có ai không phải là bà già quả phụ đây?”

Cam Khanh và Dụ Lan Xuyên đồng thời sững sờ, Trương Mỹ Trân đã xách túi lên, chậm rãi bước đi.

Chờ đến khi làm xong việc, Dụ Lan Xuyên liền thuê mấy người, đem túi xách da rắn đến phòng trọ của bà Tiền, sau đó tự mình mang tiền đến bệnh viện, hơn nữa còn nhìn kỹ thêm một lúc nhưng không thể từ trên gương mặt kia tìm được chút dấu vết của “Mãn Sơn Hồng” ngày trước.

Dụ Lan Xuyên không muốn nhiều lời, để đồ xuống rồi đi luôn. Anh để lại bọc giấy quá lớn, lúc đầu bà Tiền còn tưởng là đồ ăn, xé miệng túi ra nhìn liền giật mình, nhanh chân đuổi theo thì đã không còn bóng dáng của Dụ Lan Xuyên.

Xe hơi ngày nay dù sao cũng tân tiến hơn nhiều so với xe lửa chạy bằng than đá của vài chục năm trước, Phi Cước Tiểu Hạt Tiêu cũng không thể đuổi theo được.

Bà Tiền đứng ở đầu đường một lúc, phát hiện miệng túi giấy có một hàng chữ nhỏ.

Viết: hai mươi vạn chẵn, “Dập đầu hai lần” huynh đưa, Dụ Lan Xuyên chuyển giao.

Đưa xong tiền trở về, Dụ Lan Xuyên chỉnh lý xong tài liệu cho hội nghị thường kì vào thứ hai liền rảnh rỗi. Buổi chiều trời xanh mây trắng, là một ngày thời tiết tốt hiếm có. Bình thường ngày nghỉ thế này, anh cũng có hẹn vài người bạn tốt đi đánh golf, giống như qua ải trong game, rất có lợi cho xã giao.

Hôm nay, Dụ Lan Xuyên đột nhiên không thấy hứng thú. Hồi tưởng lại, anh vốn không hứng thú với bất kì loại vận động nào, ngay cả trận đấu đều lười xem, thuần túy đều là bồi người khác chơi, cùng mấy người bạn kia nói về cái gọi là “Xu hướng chính sách trong thời đại phát triển’’, nghe qua rất cao siêu, thật ra thì chẳng có gì khác biệt với các nữ sinh trung học tán gẫu về minh tinh điện ảnh—— đều là chém gió linh tinh cả. Về phần chơi golf cùng với bữa tiệc phát triển “Quan hệ”, đừng nói đến thời điểm cần dùng có dùng được hay không, ngay cả trong số đó có người bệnh nặng, cũng chẳng có ai đến liếc mắt một cái, chỉ tùy tiện tặng ít tiền uống cà phê, đủ thấy được quan hệ nhạt nhoà đến mức nào.

Dụ Lan Xuyên đang bâng quơ lướt web, hai tay đột nhiên tự chủ trương tìm kiếm “Đảng trộm tàu hoả”, không ra kết quả gì, anh liền dựa theo sự tích về “Nhị Tiền” mà ông Dương kể, lật lại chuyện xưa ở nơi đó, tìm được một chút dấu vết, liền lưu lại, sau đó viết bài ngay tại diễn đàn ấy.

Lúc đầu không ai để ý đến anh, Dụ Lan Xuyên cũng để việc này sang một bên. Qua vài ngày, trong lúc vô tình nhớ tới, mở lại nhìn thoáng qua thì phát hiện một bài viết được đưa lên đầu. Có người viết một bài hơn mấy ngàn chữ thao thao bất tuyệt, kể lại chuyện mắt thấy tai nghe của ông mình từng là nhân viên trên tàu.

Tiếp đó, đại khái như vậy mà viết nhiều hơn, có một ít là sự thật, còn phần lớn là tham gia náo nhiệt, dựa vào truyền thuyết mà bịa đặt.

“”Vài người bọn họ chia nhau ra ngồi trong các toa xe khác nhau, khi sắp đến ga thì đứng dậy đi bộ trong toa, nháy mắt với nhau. Mãn Sơn Hồng liền cố tình ngồi ở một góc sáng sủa, đội khăn trùm đầu, để trên bàn một cái bọc nhỏ, mở cửa sổ ra một chút. Vài ánh mắt gian xảo liền hướng đến, thấy rõ là một người đàn bà lẻ loi lại không chút phòng bị, liền nhìn chòng chọc vào. Tốc độ xe vừa giảm, chúng liền nhào đến níu vào cửa sổ xe, luồn tay vào cướp lấy cái bọc. Mãn Sơn Hồng cũng không nương tay, vừa thấy có kẻ trộm mắc câu, liền nắm lấy cổ tay hắn, kéo cửa số xuống. Kẻ đó thấy mình bị lừa, chó cùng rứt giậu liền lấy dao găm từ trong ngực ra đâm đến. Bà ấy liền một cước đá bay cái dao ra ngoài, vài huynh đệ mai phục trên xe ngay lập tức nhảy qua bắt đồng bọn của kẻ đó.

Về sau hình như cảnh sát cũng đến tìm hiểu về võ công của bà ấy.

“”Ông ngoại tôi nói, Mãn Sơn Hồng bắt lấy tên trộm bám lên xe, đè trên mặt đất lấy đầu gối áp phía sau lưng hắn. Sau đó bà ấy nở nụ cười với nhân viên bảo vệ, khăn trùm đầu liền rơi xuống, lộ ra một mái tóc đen dài, môi hồng răng trắng....””

“”Bà ấy ngồi qua vài trạm nữa, thấy trong xe bình an vô sự liền đi xuống, chồng bà ấy đã chờ sẵn ở sân ga rồi. Nghe nói ông Tiền luôn để cho các huynh đệ khác áp giải mấy tên trộm, còn mình chạy theo đường gần nhất, vượt qua tàu hoả đến trước đón vợ mình. Không biết truyền thuyết có đúng vậy không....””

Dụ Lan Xuyên suy nghĩ một chút, rồi liên hệ với thực tập sinh hè ở công ty. Tuy nhiên, thực tập sinh đã trở lại trường học, là sư đệ khoá sau của anh. Dụ Lan Xuyên nhờ sư đệ ở đại học tìm vài sinh viên viết tập san của trường, tập hợp lại mấy bài viết về truyền thuyết đô thị đó, rồi gửi qua cùng với chút thù lao để bọn họ viết một câu chuyện về truyền kì Mãn Sơn Hồng.

Sau đó anh cầm bài viết này liên hệ vài công ty văn hoá truyền thông mà bọn anh từng hợp tác và một số nhóm phóng viên, đóng gói lại gửi qua, hơn nữa còn đưa bài viết lên diễn đàn năm đó từng náo loạn về đảng trộm tàu hoả.

Nghe nói sau này Dương tổng ‘Tiêu tiền như nước’ nhìn thấy liền sáp vào một cước, cũng kiếm được một khoản lợi nhuận.

Đó là Dụ Lan Xuyên nghe người ta nói, cũng không được Dương tổng tự mình thừa nhận.

Cuối cùng, khi hai mươi vạn của “”Dập đầu hai lần”” huynh đã sắp hết thì câu chuyện về “”Mãn Sơn Hồng”” cũng đã nổi tiếng trong đống tin tức nhạt nhẽo về quyên tiền chữa bệnh. Tuy rằng lượng đọc không vượt quá hơn mười vạn, nhưng cũng đã đủ để mọi người nhớ rõ về bà ấy.

Ý vị mùa thu đã bắt đầu nồng đậm khắc nghiệt, vì từ đầu tới cuối ba huynh đệ Đao Ba Kiểm không tham gia bắt cóc, còn có ý ngăn cản nhau, liền được thả ra sau khi điều tra rõ. Tuy câu chuyện về “”Mãn Sơn Hồng”” bị những tin nóng khác bao phủ, nhưng tiền trị liệu cho con trai bà Tiền cũng đã đủ.

Nhưng mà........

Sinh lão bệnh tử dù sao cũng là ý trời, con người, dù có lực cũng không thể bì kịp.

Vừa mới thu đủ tiền, còn không kịp nộp cho bệnh viện, con trai bà Tiền đột nhiên chuyển biến xấu. Bà kí tờ thông báo bệnh tình nguy kịch không biết là lần thứ mấy, theo thói quen ngồi chờ ngoài phòng cấp cứu.

Ngoài cửa sổ bỗng nổi lên một cơn gió, cửa sổ đóng chặt ở hành lang bị gió mạnh lay động vài cái, cây ngô đồng trong sân xào xạc một tiếng, tâm bà Tiền liền nhảy loạn, đèn phòng cấp cứu tắt.

Vật lộn kéo dài hơi tàn vài tháng, bà Tiền thành bà lão mẹ goá con côi.

Khi Dụ Lan Xuyên nhận được điện thoại, đúng lúc có một trận mưa to, kẹt xe trên diện rộng, cần gạt nước không kịp lau. Dòng xe phía trước vẫn không nhúc nhích, chủ xe bên cạnh cũng không sợ ướt, kéo cửa kính xuống khoác tay lên hút thuốc.

Bà Tiền đợi anh ở viện 110 đến đêm khuya, hết mưa rồi Dụ Lan Xuyên mới đuổi tới. Bà Tiền để gã mặt sẹo dập đầu, bị Dụ Lan Xuyên hoảng sợ ngăn lại. Bà liền vịn gậy, run rẩy vái anh một cái.

Vì thời tiết xấu không thể đi chơi, Trương Mỹ Trân dựa vào khung cửa nhà mình, bỗng nhiên lên tiếng: “”Tiểu Hạt Tiêu.””

Bà Tiền đang xoay người định đi liền ngây ngẩn hồi lâu. Sau khi hồi phục lại, dùng ánh mắt khó nói nên lời nhìn Trương Mỹ Trân.

Trương Mỹ Trân há miệng thở dốc, chợt nhớ tới cái gì, cười: “”Không có gì, thực ra vừa nãy tôi định nói với bà “đều sẽ tốt”, nghĩ nghĩ vẫn là không nên nói, dù sao cũng không phải thật tâm. Thời tiết không tốt, đi thong thả.””

Mọi thứ đều sẽ tốt ư?

Sẽ không, tốt hay xấu, đều phụ thuộc vào số phận.

Cũng mặc kệ là cái dạng gì, không phải là còn sống sao?

Bà Tiền mang theo gã mặt sẹo xuống lầu, biến mất ở dưới bóng cây tiểu viện phía Đông.

Trương Mỹ Trân xoay đầu lại, gọi Dụ Lan Xuyên: “”Tiểu Dụ gia, vài lão già chúng ta đều muốn con chuyển đến đây ở, ông Dương nhờ bà hỏi con một câu có được hay không?””

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.