Không Người Gặp Lại

Chương 16: Chương 16: Chương 15




Đào Nhiên không để ý đến hắn, dùng mu bàn tay chùi mắt, sau đó vừa đẩy Lý Trạch Khôn ra vừa cầm vở lại.

“Nhóc con…” Lý Trạch Khôn bật cười: “Cậu sợ hay không sợ tôi vậy? Sao còn không chịu thương lượng hả?”

Đào Nhiên cũng sững sờ. Chính cậu có thể cảm giác được mình không sợ Lý Trạch Khôn, cho dù hắn có nói những lời vô tình, có hù doạ cậu, nhưng rốt cuộc vẫn không gây thương tổn quá lớn cho cậu. Cậu cũng sợ, vẫn cẩn thận dè dặt, nhưng chỉ vì sợ phải quay lại chỗ đó lần nữa.

“Anh có để em trở lại không vậy?” Giọng Đào Nhiên hơi khó chịu, nhẹ nhàng nói một câu, lại như một ngọn gió kỳ quái chui vào tai Lý Trạch Khôn.

Mất một hồi thì Lý Trạch Khôn mới biết Đào Nhiên đang nói đến chỗ nào. Hắn vốn muốn nói không, từ ngày quyết định giữ Đào Nhiên lại thì đã không rồi. Nhưng hắn nghĩ một lát, cười cười bóp mặt Đào Nhiên: “Xem biểu hiện của cậu đã.”

Đào Nhiên vứt bút xuống, hơi buồn bực: “Không viết thì thôi! Anh ôm em đi ngủ!” Dáng vẻ kiêu căng của cậu nhóc thật sự rất sáng sủa đáng yêu, khẽ nhếch cằm, đôi mắt lấp lánh ươn ướt, giơ hai tay chờ người ôm.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lý Trạch Khôn vẫn bế cậu lên. Trước khi có Trình Hạ hắn cũng từng có tình nhân, nhưng đều vô cùng hiểu chuyện thức thời, làm gì có lá gan to dám bắt Thái tử gia ôm? Sau Trình Hạ… Cũng chỉ có mỗi mình Đào Nhiên.

Đào Nhiên cũng sợ hết hồn, theo phản xạ duỗi tay ôm lấy cổ Lý Trạch Khôn. Cậu ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn, nhanh nhẹn như một chú mèo lớn. Lòng Lý Trạch Khôn mềm đến mức giơ tay chạm vào là tan. Chính hắn cũng nghĩ, liệu có phải việc nảy ra tâm tư gần gũi trong cái ôm thân mật như thế này là bình thường không. Tổng cộng hắn đã ôm hai người, khi đó trái tim mềm vô cùng.

Căn nhà này được thu dọn sạch sẽ hơn so với lần đầu tiên Lý Trạch Khôn mang Đào Nhiên đến đây, hẳn là vẫn thuê người quét dọn định kỳ. Trong chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, Đào Nhiên được Lý Trạch Khôn ôm chặt vào ngực từ sau lưng. Cằm của người đàn ông ấy ghé lên cổ cậu, mỗi lần hít thở đều khiến hai má Đào Nhiên tê dại, hoàn toàn không có chút bài xích.

“Ngủ một mình luôn có cảm giác lạnh.” Trong bóng tối Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng than một câu, không biết là đang tự lẩm bẩm hay đang tán gẫu ban đêm với Đào Nhiên: “… Tăng độ điều hoà lên chút.”

Đào Nhiên nhẹ nhàng giãy dụa, trả lời một câu.

Lý Trạch Khôn khẽ cười: “Cậu chỉ là trẻ con, biết gì chứ?” Từ bốn năm trước Lý Trạch Khôn mới bắt đầu cảm thấy bản thân mình phát lạnh mỗi đêm. Có lẽ là do nguyên nhân tâm lý, nên ác mộng của hắn luôn là Trình Hạ ở dưới đó bị người ức hiếp, không có tiền, phải ăn đói mặc rách. Thời gian hoang đường nhất là tháng ngày hắn đốt rất nhiều tiền giấy ở căn nhà ở nước Anh kia, nửa đêm tỉnh dậy vừa hút thuốc vừa đốt tiền cho Trình Hạ. Có lúc hắn cũng bật khóc. Sau đó suýt chút nữa đốt luôn căn nhà kia, hắn mới yên tĩnh hơn.

Lý Trạch Khôn ôm chặt lấy Đào Nhiên, cắn chặt môi trong bóng tối. Trước đó hắn đã nghĩ rất lâu, hai người này giống nhau từ lời nói cử chỉ sở thích sở ghét như vậy, liệu ôm lấy có thể sẽ giống nhau không? Lý Trạch Khôn cười cay đắng, thật sự… Giống nhau.

Sáng hôm sau mới sáu giờ Đào Nhiên đã tỉnh dậy. Cậu rất khó hiểu, trước khi ngủ cậu còn nhớ mấy giờ phải dậy, vậy mà hôm sau không cần đồng hồ báo thức cũng không dậy trễ tí nào. Lúc cậu tỉnh lại thì Lý Trạch Khôn vẫn đang ngủ, hắn nhíu chặt mày, quầng mắt đen thui. Mấy hôm nay người ấy ở ngoài đã mệt hết sức rồi.

Sau khi Đào Nhiên rửa sạch mặt thì đồng hồ báo thức của Lý Trạch Khôn mới vang lên. Thói quen khi dậy từ nhỏ của Lý Trạch Khôn đã tốt hơn tám chín phần sau khi hắn đi làm.

“Sớm vậy à?” Lý Trạch Khôn dựa vào cửa phòng ngủ nhìn Đào Nhiên soạn vở.

“Đại thiếu gia, em muốn dậy sớm để tự học.”

Lý Trạch Khôn cười cười: “Tôi đã quên đâu, không phải dậy để đưa cậu đi đây sao?”

Đào Nhiên sững sờ: “Vinh hạnh cho em quá.”

Trên đường đi Lý Trạch Khôn mua bánh bao nhỏ và sữa đậu nành cho Đào Nhiên, để cậu ăn xong mới lên lớp. Đào Nhiên nhìn cách trang trí xa hoa bên trong chiếc S600 và ghế da bên dưới, cười nhạo: “Anh không sợ ăn sẽ khiến cho xe đầy mùi bánh bao hả?”

“Cậu ăn đi,” Vốn Lý Trạch Khôn định bật thốt lên rằng Trình Hạ còn ăn cả chao trên chiếc xe này, nhưng cuối cùng vẫn không nói: “Không chê cậu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.