Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 6: Chương 6: Trên thế giới này không thiếu thiên tài(2)




Hắn chăm chú suy nghĩ, qua một hồi thật lâu, lắc đầu nói: “Không thiếu.”

Nói tới chỗ này,

Thanh Vân đạo nhân đứng dậy, nhìn ra phương xa ngoài cửa, nói: “Đúng vậy a, thế giới này không thiếu thiên tài, chỉ ở Đại La Thánh Địa này, cho dù là đệ tử tạp dịch tầng dưới chót nhất, đều là tồn tại một trăm có một trong thế giới phàm tục, nhìn chung ngoại môn đệ tử, tùy tiện chọn ra một tên, có lẽ cũng là hoàng thân quốc thích của một vương triều nào đó, về phần những nội môn đệ tử kia, có ai không phải người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi? Có ai không phải thiên kiêu một nước?”

“Chớ nói chi là những hạch tâm đệ tử, tùy tiện chọn ra một người, ai không phải thiên tài một phương? Nếu như bọn họ nguyện ý, hoàn toàn có thể mở quốc thổ, sáng tạo thế gia trăm năm.”

“Về phần chân truyền đệ tử, mỗi một tên đều là thiên kiêu tuyệt thế có tiếng tăm lừng lẫy ở Tu Tiên Giới, trí tuệ vô song, bản lĩnh ngập trời.”

“Không chút khoe khoang mà nói, vi sư năm đó cũng là tuyệt thế thiên tài danh chấn Tu Tiên Giới, nếu không cũng không có khả năng trở thành chưởng giáo của Đại La, nhưng vô luận là vi sư, hay là sư tổ của ngươi, hoặc là sư tổ của sư tổ ngươi, đều gặp vô số thiên tài, nhưng tất cả mọi người lại chưa bao giờ gặp loại như ngươi.”

Một phen nói chuyện của Thanh Vân đạo nhân đã lật đổ thế giới quan của Lục Trường Sinh.

“Loại như ta?”

Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.

“Không sai, chính là loại như ngươi.”

“Ta thế nào?”

Lòng hiếu kỳ của Lục Trường Sinh càng tăng lên.

“Ngươi quá không giống bình thường, vi sư từng gặp tất cả thiên tài, cũng không viết hai chữ thiên tài lên mặt, mỗi một thiên tài, đều cần dựa vào bản thân chăm chỉ tu luyện, đột phá cảnh giới, tu luyện tâm pháp vô thượng, đánh vỡ ghi chép của cổ nhân mới có thể được công nhận là thiên tài, mà ngươi không giống như vậy.”

“Ngươi chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng làm người ta không tự chủ được cho rằng, ngươi chính là thiên tài, hơn nữa còn là tuyệt thế thiên tài.”

“Người khác cần cố gắng phấn đấu, mà ngươi không cần, đây chính là điểm không giống bình thường của ngươi, cho nên ngươi có phải thiên tài hay không không có bất kỳ vấn đề gì, chỉ cần người khác tin tưởng ngươi là thiên tài, vậy là đủ.”

“Đại La Thánh Địa mấy ngàn năm qua không có Đại sư huynh, không phải bởi vì không có nhân tuyển thích hợp, mà là vô luận tuyển ai, đều sẽ có người không phục, nhưng ngươi thì khác biệt, nếu như chọn ngươi làm Đại sư huynh, sẽ không có người nào chất vấn ngươi, cũng sẽ không có người nào hoài nghi ngươi, thậm chí dù là có người hoài nghi ngươi, ngươi cũng không cần tự mình giải thích, fan ủng hộ của ngươi sẽ trợ giúp ngươi vô điều kiện, thí dụ như là Tử Vân.”

“Từ sau khi nàng gặp ngươi, nàng đã nhận định ngươi là Chân Long Thiên Tử của nàng, phải biết rằng Tử Vân rất có thể là một vị tiên nhân chuyển thế, nàng tâm cao khí ngạo, xem thường tất cả kẻ khác, nhưng chỉ có ngươi, nàng mới sinh lòng ái mộ, đây chính là chỗ phi phàm của ngươi.”

“Cho nên, ngươi có phải thiên tài hay không cũng không trọng yếu. Người trong thiên hạ đều cho rằng ngươi là thiên tài, như vậy ngươi chính là thiên tài, đồ nhi, ngươi rõ chưa?”

Thanh Vân đạo nhân thao thao bất tuyệt, nói đạo lý rõ ràng rành mạch, từng câu đều là chân lý, nói đến mức Lục Trường Sinh thiếu chút nữa cũng tin là thật.

“Nhưng chỉ dựa vào bề ngoài, một ngày nào đó sẽ lộ tẩy a?”

Lục Trường Sinh không khỏi mở miệng nói.

Dù sao đây chính là thế giới tu tiên được làm vua thua làm cẩu a, thực lực mới là căn bản của hết thảy, không có thực lực, hết thảy đều là nói suông.

“Không phải vậy.” Thanh Vân đạo nhân lắc đầu nói: “Thế nhân sẽ chỉ tin tưởng con mắt của mình, sẽ bị giả tượng lừa gạt, nhìn không thấu, cũng không muốn xem thấu, người có thể xem thấu cũng sẽ không đi vạch trần, trọng yếu nhất chính là, sư tổ ngươi cũng chính là sư tôn ta đã từng nói với ta một câu chí lý, để cho ta được lợi cả đời, câu nói này ta sẽ nói lại cho ngươi nghe, ngươi hãy hảo hảo thể ngộ.”

“Đồ nhi xin rửa tai lắng nghe.”

Lục Trường Sinh nâng lên tinh thần, chăm chú lắng nghe.

Rất nhanh, chỉ thấy Thanh Vân đạo nhân đứng chắp tay, bộ dáng đầy vẻ cao thâm mạt trắc, đứng ở trước cửa đại môn, ấp ủ hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng nói.

“Khuôn mặt đẹp trai, vận khí tốt.”

Lục Trường Sinh: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.