Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 15: Chương 15: Các ngươi có biết cảnh giới của sư huynh là gì không?




Hồng phong.

Lục Trường Sinh mười phần nghiêm túc tiếp tục nghiên cứu đan phương.

Mà Thanh Phong tiểu sư đệ, thì lấy ra một quyển sách, nói cho Lục Trường Sinh biết ngày mai cần phải làm gì.

“Đại sư huynh, giờ Tý ngày mai, ngươi phải bắt đầu tắm rửa thay quần áo.”

“Giờ Sửu phải đốt hương cầu nguyện.”

“Giờ Dần cùng giờ Mão thì phải tĩnh tâm trong Đại La Cung.”

“Đến giờ Thìn, Đại sư huynh phải rời khỏi Đại La Tiên Cung, tiến tới Tế Thiên Điện để tế bái thiên địa.”

“Giờ Tỵ, chưởng giáo sẽ ở trước mặt mọi người trong tông môn, lập sư huynh làm sư huynh đầu tiên của Đại La Thánh Địa.”

“Cuối cùng chính là buổi trưa, sau khi sư huynh nhận được các loại ban thưởng, sẽ đàm luận đạo tâm với các đệ tử, cuối cùng đại điển kết thúc.”

Thanh Phong nói hết mọi chuyện ngày mai cho Lục Trường Sinh nghe.

Tất cả an bài đều không có vấn đề gì, chỉ là chuyện cuối cùng đã làm Lục Trường Sinh dừng nghiên cứu đan phương.

“Đàm luận đạo tâm?”

Lục Trường Sinh đưa ánh mắt nhìn về phía tiểu sư đệ.

Thanh Phong lập tức giải đáp: “Chính là đàm luận về cách nhìn của sư huynh với đạo pháp, nói cách khác là tâm đắc tu đạo, hoặc là khích lệ các đệ tử tiến lên.”

Tâm đắc tu luyện? Đàm luận đạo pháp?

Rất không khéo, cái này đã chạm đến điểm mù tri thức của Lục Trường Sinh.

Dù sao chuyện phải hao phí ba năm mới đột phá Luyện Khí cảnh đã khiến lòng tin của Lục Trường Sinh bị đả kích, đàm luận đạo pháp hiển nhiên là tự tìm mất mặt.

“Thanh Phong, ngươi bây giờ là cảnh giới gì?”

Lục Trường Sinh không trả lời thẳng vấn đề này, miễn cho người tiểu sư đệ này nổi lên lòng nghi ngờ, mà hiếu kì hỏi một câu.

“Hồi bẩm sư huynh, sư đệ bất tài, vài ngày trước mới vừa vặn Kết Đan.”

Thanh Phong lộ vẻ mặt xấu hổ nói.

Nhưng trong tai Lục Trường Sinh đây lại như sấm sét giữa trời quang.

“Kết Đan cảnh? Mấy tuổi ngươi bắt đầu tu luyện?”

Lục Trường Sinh tiếp tục hỏi.

“Bảy tuổi, năm nay mười bảy, cũng đã mười năm rồi, tốc độ tu luyện bậc này, vừa so sánh với sư huynh ta liền cảm thấy xấu hổ.”

Thanh Phong tiểu sư đệ càng thêm hổ thẹn.

Giờ khắc này, Lục Trường Sinh không khỏi cảm thấy vô cùng phiền muộn.

“Sư huynh không bằng ngươi a.”

Lục Trường Sinh nhịn không được thở dài.

Nhưng mà Thanh Phong sư đệ lập tức lắc đầu nói: “Đại sư huynh nói quá lời, Đại sư huynh mới gia nhập Đại La Thánh Địa ba năm, tu vi đã cao thâm mạt trắc như thế, sư đệ cố gắng thế nào cũng không nhìn thấu cảnh giới sư huynh, chỉ sợ huynh đã là Kim Đan cảnh rồi, sư đệ quả thực không bằng.”

Thanh Phong sư đệ nói như vậy làm cho Lục Trường Sinh kinh ngạc.

“Ngươi không cách nào nhìn trộm cảnh giới của ta?”

Lục Trường Sinh quả thực rất kinh ngạc, trên lý luận mà nói, tu sĩ cảnh giới cao rất dễ dàng có thể phát giác tu vi của tu sĩ cảnh giới thấp, nhưng Thanh Phong sư đệ vậy mà không nhìn ra cảnh giới của mình?

“Đúng vậy a, cảnh giới của sư huynh thật cao thâm, cũng không sợ sư huynh giễu cợt, hôm nay vừa mới gặp ta đã quan sát sư huynh một hồi lâu, lại phát hiện vô luận như thế nào cũng không thể thấy rõ ràng, sư đệ đã từng học Vọng khí thuật, chỉ cảm thấy đầu huynh có hiện tượng tam hoa tụ đỉnh, được khí vận gia trì, cho dù sư huynh đã đến Kết Anh cảnh, sư đệ cũng không cảm thấy kinh ngạc.”

(tam hoa tụ đỉnh: một cảnh giới tu luyện trong Đạo giáo)

Khuôn mặt Thanh Phong tràn đầy nghiêm túc, Lục Trường Sinh nhìn kỹ lại, đối phương thật đúng là không có một chút bộ dáng a dua nịnh hót nào, tựa hồ thật sự không cách nào thấy rõ tu vi bản thân.

“Chẳng lẽ là thần hiệu của tâm pháp sư phụ dạy cho ta? Nhờ nó nên người khác không cách nào thấy rõ tu vi của ta?”

Cẩn thận suy nghĩ, Lục Trường Sinh không khỏi đại hỉ.

Nếu người khác không cách nào nhìn trộm cảnh giới của mình, vậy chẳng phải mình có thể giả heo ăn thịt hổ, a, không đúng, là đóng vai hổ ăn heo.

“Sư huynh, sư đệ cả gan hỏi một câu, bây giờ sư huynh đang ở cảnh giới gì?”

Rất nhanh, Thanh Phong không kìm được lòng hiếu kì, kiên trì hỏi một câu.

Nghe được câu hỏi này của tiểu sư đệ, Lục Trường Sinh lập tức ra vẻ thần bí nói: “Cảnh giới là chuyện nhạy cảm, bình thường ta sẽ không tiết lộ lung tung, nhưng hôm nay tâm tình của sư huynh rất thoải mái, cho nên sẽ cáo tri sư đệ, bất quá ngươi chớ có truyền loạn ra bên ngoài, biết không?”

Lục Trường Sinh lộ ra vẻ thần bí.

Thanh Phong lập tức gật gật đầu, khuôn mặt đầy nghiêm túc nói: “Sư huynh, Thanh Phong ta có tiếng kín miệng, đừng nói là người ngoài, dù là phụ thân hỏi ta, ta cũng sẽ không nói nửa chữ.”

“Tốt! Kỳ thật sư huynh đã đột phá Nguyên Anh cảnh rồi.”

Đã không thấy được cảnh giới của ta, vậy đừng trách ta chém gió bay nóc nhà.

Quả nhiên, nói vừa xong, Thanh Phong lập tức cảm thấy chấn kinh vạn phần.

“Nguyên... Nguyên... Nguyên Anh?” Thanh Phong triệt để ngây ngẩn cả người.

Tu tiên rất khó, còn khó hơn lên trời, hắn bảy tuổi bắt đầu tu luyện, tốn thời gian mười năm mới Kết Đan, nghe thì hời hợt, nhưng trên thực tế không biết đã phải trả giá lớn cỡ nào, từ khi sinh ra đã được ngâm trong ao linh dược, chỗ ngủ cũng bố trí Tụ Linh Trận, có thể nói từ bảy tuổi đã đặt xuống nền móng hùng hậu.

Cho nên chỉ trong thời gian mười năm, đã có thể hoàn thành Kết Đan, số lượng thiên tài địa bảo, linh đan diệu dược bị tiêu hao, đã đủ để khiến mười người ngưng tụ Kim Đan.

Thật không nghĩ tới, Lục Trường Sinh tu luyện ba năm đã đột phá đến Nguyên Anh cảnh.

Tốc độ này.... Cũng không khỏi quá nhanh rồi.

Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tiểu sư đệ, Lục Trường Sinh cảm thấy rất thoải mái, đồng thời tiện tay xoa đầu Thanh Phong, mỉm cười nói: “Tiểu sư đệ cũng đừng nản chí, trên đời này thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn, ba năm đột phá Nguyên Anh nghe có vẻ thần tốc, nhưng phóng tầm mắt khắp thế gian, từ xưa đến nay có rất nhiều tuyệt thế thiên kiêu mạnh hơn sư huynh, cho nên chúng ta luôn luôn phải có một trái tim khiêm tốn, như vậy mới có thể càng chạy càng xa trên đại đạo tu tiên, biết không?”

“Đa tạ sư huynh dạy bảo.”

Thanh Phong chăm chú vô cùng nói, chỉ là không biết vì sao, Lục Trường Sinh mỉm cười sờ đầu lại mang đến cho hắn một loại cảm giác không nói nên lời.

Chỉ là bởi vì gặp đả kích, Thanh Phong không suy nghĩ nhiều.

Bất quá vẻ thất lạc trong mắt Thanh Phong không cách nào che lấp, hiển nhiên đã bị đả kích rất nặng.

Lục Trường Sinh thì lại rất vui vẻ.

Đả kích thiên tài, đích thật là một chuyện làm cho người ta vui sướng.

“Sư huynh, ta còn có một ít chuyện muốn xử lý, sư đệ đi trước, chờ xử lý xong sẽ đến tìm sư huynh sau.”

Xem ra Thanh Phong quả thật gặp phải đả kích rất nặng.

“Đi đi.”

Lục Trường Sinh nhẹ nhàng gật đầu, tâm tình của hắn rất vui sướng, không, là cực kỳ vui sướng.

Rất nhanh sau đó.

Lưu Thanh Phong rời khỏi Hồng phong.

Hắn một thân một mình xuống sơn phong, khuôn mặt có vẻ ưu sầu không cách nào che giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.