Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con

Chương 6: Chương 6




Vốn Trần An chờ mong Tống Thanh Hàn cũng chỉ đừng quá mức mất mặt khi casting, chỉ cần hồ lộng qua, cho dù vì mặt mũi nhà mình, cũng sẽ cho Tống Thanh Hàn một vai diễn trong phim. Nhưng theo biểu hiện vừa nãy của Tống Thanh Hàn xem, nói không chừng dựa vào chính cậu là có thể làm cho lão lư cứng kia vừa lòng.

Lúc này chút băn khoăn trong lòng Trần An cuối cùng cũng tan, ánh mắt nhìn Tống Thanh Hàn cũng ít vài phần có lệ, cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Tống Thanh Hàn gật đầu.

Cậu đương nhiên chú ý tới thái độ của Trần An biến hóa, đây cũng là nguyên nhân cậu lựa chọn thời điểm Trần An gõ cửa nhập vai. Mặc kệ Sở Minh vì sao đột nhiên giúp cậu, đối với Trần An mà nói, Tống Thanh Hàn cậu chỉ là một kẻ có quan hệ được nhét vào. Anh ta còn phải dẫn dắt vài tiểu sinh hoa đang hot, lại phải phân tâm đến người mới tuyến tám mươi mốt này, cậu không xuất lực, Trần An sợ là sẽ không thoải mái.

Trần An cũng không nói gì nữa, nhìn thấy Tống Thanh Hàn đóng cửa kí túc xá, lái xe đưa Tống Thanh Hàn đi tới nơi casting《 Người thứ bảy 》.

Địa điểm casting không tính là quá hẻo lánh, ở tầng mười lăm của một cao ốc. Tống Thanh Hàn đi theo sau Trần An đến hội trường casting, dọc theo đường đi còn gặp vài nghệ sĩ rõ ràng cũng đến casting, có mấy người cũng tới cùng người đại diện như cậu.

Mặt Tống Thanh Hàn đối với đám nghệ sĩ này đó và người đại diện mà nói quá xa lạ, nhưng mặt Trần An bọn họ cũng không lạ. Anh đưa Tống Thanh Hàn lại đây, trong mắt họ đều mang suy nghĩ sâu xa.

Trần An đã nhiều năm không dẫn dắt người mới, lúc này đột nhiên đưa một gương mặt mới lại đây, chẳng lẽ đây là người mới anh ta muốn dẫn dắt?

Vẻ ngoài...... coi như là không tồi, nhưng đây là giới giải trí lý, không thiếu nhất là người mới có vẻ ngoài đẹp.

Bọn họ đánh giá vài lần, không dấu vết thu hồi ánh mắt, thần sắc không có một chút biến hóa.

Trần An cũng không để ý tới ánh mắt của những người này, trực tiếp dẫn Tống Thanh Hàn vào bàn đăng ký một chút, nhận số thứ tự, trực tiếp vào phòng.

Thời điểm sắp bắt đầu casting, trong phòng hội trường không quá lớn đã có không dưới mười mấy nghệ sĩ, một đám trên mặt mang theo tươi cười hiền lành, nhìn thấy khiến cho lòng người sinh hảo cảm.

Tống Thanh Hàn mặt mang mỉm cười ngồi một bên, Trần An ngồi bên cạnh hai tay ôm cánh tay, thật không có người đi lên chào hỏi.

“Rè rè --” di động trong túi Trần An rung một chút, anh lấy ra xem xem, biến sắc.

“Thanh Hàn, tôi có việc. Chuyện kế tiếp, mình cậu được không?” sắc mặt Trần An có chút không tốt, tuy rằng hỏi Tống Thanh Hàn, nhưng cũng đã thu dọn đồ đứng lên, thoạt nhìn tựa hồ là có chuyện lớn xảy ra.

Trong lòng Tống Thanh Hàn vừa động, mỉm cười gật gật đầu với Trần An: “Được ạ anh Trần, đi đường cẩn thận.”

Trần An lên tiếng có lệ, mặt giống nghiên mực, cau mày vội vàng rời đi.

Trần An vừa đi, ánh mắt đánh giá Tống Thanh Hàn lại dồn lại, cao thấp tảo động, tựa hồ đang suy nghĩ cậu dựa vào cái gì leo lên người đại diện nổi danh như Trần An.

“Anh bạn này nhìn hơi lạ mặt nhỉ.” Một người đại diện diện mạo hòa nhã đi tới, tựa hồ là lơ đãng nói.

Tống Thanh Hàn cười cười, mặt mày tinh xảo sơ lãnh nháy mắt nhu hòa xuống, thoạt nhìn có chút câu nệ: “Vâng, tôi...... lúc trước đóng toàn vai tôm tép.”

Cậu tựa hồ là ngượng ngùng, cúi thấp đầu, khéo léo lộ ra cái tai hơi hồng.

Người đại diện kia lại lôi kéo Tống Thanh Hàn nói vài câu, tinh tế nhìn biểu hiện của Tống Thanh Hàn, biết cậu nhiều nhất là một vai diễn hi sinh ngay cả mặt cũng không lộ, ánh mắt lộ ra một chút vừa lòng, cười chào Tống Thanh Hàn, về nói nhỏ gì đó với nghệ sĩ mình đưa tới.

Trên mặt Tống Thanh Hàn mang theo tươi cười có chút câu nệ, tựa hồ có chút đứng ngồi không yên. Cậu biểu hiện như vậy xem ở trong mắt những người đó, lại làm cho cảm giác có chút hèn mọn. Một kẻ như vậy, Trần An coi trọng cậu ta cái gì? Còn cùng cậu ta lại đây casting?! Hay là công tử bột nhà ai đột nhiên muốn vào giới giải trí chơi?

Trầm Trạm nghe tin tức người đại diện hỏi thăm trở về, có chút kiêu căng gật đầu, ngồi trên ghế, liếc mắt một nghệ nhân đang ngồi, khóe miệng lộ ra một tia ý cười châm chọc.

Hắn trong đám người này xem như một người kinh nghiệm nhất, đóng phim cũng là nhiều nhất, trừ cái kẻ Trần An đưa tới hắn không biết rõ chi tiết lắm, mặt khác những người này, ai có thể diễn tốt hơn hắn? Mà cái người Trần An mang tới, nghe giống như trước kia cũng chỉ là tôm tép, quả thực là không chịu nổi một kích.

Một đám người ở trong phòng hội nghị đợi trong chốc lát, đợi đến khi Trầm Trạm có chút không kiên nhẫn, một cô gái trẻ tuổi mặc âu phục gõ gõ cửa, cầm trong tay một xấp văn kiện, tươi cười nói: “Để mọi người đợi lâu.”

Cô xem xem danh sách trong tay, cười gọi: “Số 1 chuẩn bị casting.”

Người số 1 là một người thoạt nhìn văn nhược, trên mặt có chút sợ hãi, nện bước có chút lảo đảo theo sát phía sau cô, đi đến hội trường casting.

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn nhìn dãy số của mình, số tám, không trước cũng không sau, xem như tốt, cũng xem như không tốt. Tốt là mấy số trước đạo diễn và nhân viên đoàn phim khẳng định sẽ yêu cầu cao một chút, như vậy điểm có thể sẽ thấp một chút, số cậu ở sau, sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Không tốt là, số cậu ở giữa, có chút không quá rõ ràng, nếu sau có người diễn tương đương với cậu, như vậy tỉ lệ đạo diễn lựa chọn người sau cậu cũng lớn.

...... Xem như cũng công bằng.

Lần này casting cũng không biết là quá trình như thế nào, lúc trước mấy nghệ sĩ đi vào không đến ba phút đã đi ra, trên mặt vẫn như cũ tươi cười, nhìn không ra cảm xúc gì khác.

Theo nhân số dần giảm bớt, không khí trong phòng hội nghị cũng dần ngưng trọng, rất nhanh đã đến người trước Tống Thanh Hàn.

Trầm Trạm nhìn số trong tay, trực tiếp đứng lên, sải bước vào hội trường.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút...... Ước chừng qua mười phút, Trầm Trạm lại vẫn chưa đi ra. Một ít nghệ sĩ đằng sau không khỏi đổi sắc mặt, trong lòng lại nản vài phần.

Đợi cho mười lăm phút qua, Trầm Trạm rốt cục đi ra hội trường. Trên mặt hắn có ý cười rõ ràng, thần thái sáng láng làm cho người ta liếc mắt một cái có thể nhìn ra hắn tràn đầy tự tin.

Tống Thanh Hàn thản nhiên liếc mắt một cái, nghe nhân viên công tác gọi số của mình, đứng lên vào hội trường, lướt qua Trầm Trạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.