Khối Lập Phương

Chương 2: Q.2 - Chương 2: Thính kình và công phu đi trên mặt nước




“Lại có cả chuyện như vậy?”

Nhận điện thoại từ phía Thongchai, tôi và thằng Mập đều kinh ngạc hết sức. Ít ra thì tôi còn biết kiềm chế xúc động, nhưng thằng Mập thì tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chạy tới chạy lui, hết đạp cửa rồi lại ném đồ. Vài tên phục vụ quầy còn bị hắn đánh cho tơi bời mặt mũi.

“Là ai? Là ai dám hớt tay trên của anh em tụi mình?”

“Tao không biết, nhưng tốt nhất là đừng để tao biết.”

Tôi cúp điện thoại, cố gằng từng chữ để phát tiết cơn giận trong lòng.

“Thongchai nó nói thế nào?”

Sau cùng thì thằng Mập cũng chịu bình tĩnh trở lại, tôi bắt đầu đem nguyên văn những gì Thongchai đã kể cho tôi qua điện thoại mà nói ra.

Một giờ trước, khi mà Shiki đánh chết Panom Charen thì cũng là lúc mà tôi nhận được tin chiếc tàu hàng của bang Đại Long đã tiến vào vùng hải vực cảng Bangkok.

Thế nhưng, đến khi cập bến thì bọn Thongchai liền phát giác ra rằng trên thuyền đều chẳng còn gì… ngoài những cái xác không đầu nằm bất động.

Ma túy đã biến mất.

Cổ vật cùng chục triệu Euro mang theo cũng vậy.

Là ai?

Là ai đã ra tay trước bọn tôi?

Thongchai cũng đã tìm ra xác của thằng Phùng ma cô.

Là ở dưới đáy thuyền.

Có lẽ ngay lúc ấy, khi nhận ra nguy hiểm thì nó đã nhảy xuống biển, nhưng vô tình lại bị cánh quạt động cơ quét trúng.

Thế là chết tan xác.

Tôi không thương xót chút nào cho hạng người như nó, nhưng cái làm tôi bực mình nhất chính là có kẻ dám giỡn mặt với tôi, giỡn mặt với ‘chó điên’ này.

Tôi quyết định đến đó xem xét một chút.

Quay sang nhìn Shiki đang ngồi trong góc, tôi nhẹ nhàng bảo.

“Cô về trước đi.”

Shiki gật đầu, chẳng thèm nói thêm một câu liền đứng dậy, xách theo cái vali tiền mà ban tổ chức đưa cho.

Trong đó là 1,000,000 dollars tiền thưởng từ trận đấu với Panom Charen.

Lần này Shiki rõ phát tài lớn, chỉ mới đánh một trận mà đã kiếm được mớ tiền không nhỏ rồi.

Giải quyền anh nhà nghề ở Las Vegas cũng chỉ đến thế là cùng.

Thế nhưng Shiki không phải là người duy nhất kiếm ra tiền trong đêm nay.

Tỉ lệ cược của cô bé là một ăn năm, tôi đặt năm triệu, thắng tổng cộng là 25 triệu dollars.

Một con số khổng lồ, và tất nhiên là sau chuyện này tôi sẽ đích thân đến gặp ông chủ của Double A để bàn bạc. Tuy nói 25 triệu rất lớn, nhưng số tiền mà Double A thu lại từ ván cược cũng không thấp chút nào, ít ra thì số người cược thắng cũng không nhiều và không phải ai cũng có gan đặt lớn như tôi.

“Mai tôi liên lạc sau.”

“Ừm.”

“Nhờ cậu chở cô ta về giùm.”

Tôi lại quay sang nhắn nhủ Khun Van.

Chờ cho bóng xe bọn họ đi khuất, tôi mới cùng thằng Mập rời khỏi đấy.

Đêm nay yên tĩnh đến lạ thường, có lẽ vì các băng đảng trong thành phố đều nghĩ rằng đêm nay là thời điểm mà Greendays cùng với Đại Long bang giải quyết ân oán sinh tử.

Kết thúc sớm hơn dự định.

Người thắng là chúng tôi, nhưng chúng tôi lại không phải là người kết thúc.

Dường như mọi việc đang vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

Tôi ghét cái cảm giác đấy.

Cái cảm giác mà mọi thứ đều không nằm trong lòng bàn tay.



Đây là chốn nào?

Sao lại tối tăm như vậy?

Bồng bềnh giữa hư không, tôi có cảm giác toàn thân đều không còn chút sức lực.

Tại sao?

Không một lời giải đáp.

Tại sao?

“Tại sao vậy sư phụ?”

Một giọng nói non nớt vang lên, nhẹ nhàng và trong trẻo như tiếng chim sơn ca.

“Tại sao con luyện Hổ Báo Lôi Âm đến mức có thể dịch chuyển cả cột sống mà quyền pháp vẫn không khác lúc trước bao nhiêu?”

“Hổ Báo Lôi Âm là dưỡng pháp để tự mình rung động cốt tủy, thay máu đổi xương, không phải đấu pháp. Vả lại con cũng mới chỉ chạm đến chút đạo hạnh bên ngoài mà thôi, nếu có thể khiến cho toàn thân phát ra tiếng kêu như sấm rền thì mới được gọi là viên mãn.”

Bất ngờ, một khung cảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt tôi.

Nơi đó là một đạo tràng (phòng luyện võ) cổ kính, mang phong cách Nhật Bản những năm tháng xa xưa.

Giữa sân chỉ có hai người.

Một người đàn ông và một cô bé.

“Lại đây.”

Nghe ông ta gọi, cô bé liền nhảy chồm lên, ôm sát lấy cổ ông ta, khẽ hôn vào má.

“Shiki ngoan, hôm là chủ nhật nên ta sẽ dạy con lý thuyết về Bát Quái Chưởng.”

“Nhưng người hứa là sẽ dẫn con đi vườn bách thú xem gấu.”

“Để lần sau, thời gian của sư phụ không còn nhiều nữa rồi.”

“Dạ.”

Nhìn gương mặt trơ cứng nhưng đôi mắt vẫn toát lên những nét buồn rười rượi của cô bé, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra đây chính là tôi lúc nhỏ.

Một Shiki của quá khứ.

Và người đàn ông đang bế tôi chính là sư phụ.

Người thầy duy nhất xứng với hai chữ ‘vĩ đại’ trong đời mà tôi đã từng nhận định.

Phương Thiên Hạo.

Ông nội của người chính là huyền thoại thời Trung Hoa dân quốc, Tiểu Võ Thần - Phương Thế Ngọc.

Khung cảnh một lần nữa biến chuyển, lúc này hiện ra trước mắt tôi là cảnh tượng những giây phút cuối cùng của sư phụ trên giường bệnh.

Sư phụ của tôi năm ấy 72 tuổi nhưng tóc vẫn đen, da dẻ vẫn hồng hào như người trung niên, ấy thế mà khi bệnh tật kéo đến ông lại già nhanh thấy rõ.

Nhìn cảnh tượng ‘tôi’ đang đứng sát bên giường, nghe sư phụ thều thào những lời sau chót mà lòng chợt đau đớn khôn xiết.

Tuy nhiên lúc người mất tôi vẫn không thể nhỏ lấy một giọt nước mắt.

Cũng chỉ tại gương mặt tang tóc này.

Những lời người nói tôi đã không thể nhớ nổi.

Không biết là tại tôi lúc này hay do tôi lúc trước đã nghe không rõ ràng.

Trút hơi thở cuối cùng, sư phụ khẽ nhắm mắt trong khi bàn tay vẫn đặt trên má tôi như đang vuốt ve âu yếm từng đường nét một.

“Không.”

Choàng tỉnh khỏi cơn mê, tôi nhận ra mình đang nằm trên giường.

Thì ra cũng chỉ là một giấc mơ.

Hiếm khi tôi mộng mị lắm, bởi quyền thuật càng luyện lên cao, máu có thể dồn về não khiến cho tinh thần sáng láng. Theo cách định nghĩa của người thời xưa thì những kẻ hay nằm mộng thường do bởi hồn phách yếu ớt, tinh thần bạc nhược dễ dẫn đến tình trạng tiếp xúc với thế giới tâm linh. Án theo khoa học thì chính là do ý chí cùng thể chất của tôi mạnh mẽ nên đầu óc luôn bảo trì trạng thái tỉnh táo, ngay cả trong giấc ngủ, nên việc nằm mơ là điều hiếm khi xảy ra.

Nguyên nhân của giấc mơ vừa nãy có lẽ là vì trận đấu lúc trước đã tiêu hao một lượng lớn thể lực của tôi.

Sư phụ của tôi là hình mẫu chuẩn mực cho một người đàn ông.

Không rượu bia, thuốc lá, trai gái.

Một cuộc sống lành mạnh đến không thể hoàn mỹ hơn được.

Cả đời người chỉ dành ra mục tiêu duy nhất cho việc theo đuổi cảnh giới chí cao của võ đạo.

Sư phụ là người Trung Quốc nhưng không hề cừu thị dân tộc Nhật Bản của tôi, hẳn có lẽ vì người đã chịu ảnh hưởng khá sâu sắc từ văn hóa phương tây. Bản thân sư phụ cũng từng có thời gian viễn dương du học, đạt được thành tựu tiến sĩ nhân thể học khi còn rất trẻ.

Nói chung thì đã có lúc tôi từng thần tượng người một cách mù quáng, và nguyện rằng chồng tương lai của tôi nhất định phải giống như sư phụ vậy.

Thế nhưng oái ăm thay, có đốt đuốc tìm khắp thiên hạ cũng chẳng thể tìm ra một Phương Thiên Hạo thứ hai như thế được.

À không, vẫn có đấy chứ.

Lý Dương.

Giờ tôi mới dần nhận ra, Lý Dương có gương mặt và vóc dáng hao hao như sư phụ tôi vậy.

Thế nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.

Nếu ví sư phụ tôi là một bậc học sĩ nho nhã thì Lý Dương chính là một tên côn đồ thật sự, rất lưu manh và vô cùng xấu xa.

Càng nhìn anh ta tôi càng có cảm giác như đây là sư phụ của mình lúc trẻ, nếu trừ bỏ phần tính cách thì rất khó mà phân biệt được.

Đứng dậy đóng cửa sổ, tôi liền nhận ra mình đang khỏa thân, chỉ mặc độc mỗi cái quần lót.

Thời tiết ở Thái Lan oi bức quá, thói quen này cũng chỉ mới chớm hình thành mà thôi.

Kim đồng hồ điểm lúc ba giờ sáng, vẫn còn khá sớm, nhưng tôi lại không có tâm trạng để tiếp tục giấc ngủ.

Khoác lên mình một bộ quần áo thể thao thoáng mát.

Tôi bắt đầu một ngày mới thông qua phương pháp luyện tập.

Võ thuật cũng như việc chèo thuyền ngược dòng nước xiết vậy, chỉ cần dừng tay thì sẽ thụt lùi lại ngay.

Đặc biệt là đối với người sắp tiến vào hóa kình như tôi, nếu không có ý chí to lớn và lòng kiên trì vững chắc thì đừng mong đánh vỡ rào cản mà tiến vào chân trời mới.



Năm giờ sáng, tại Tokyo, Nhật Bản.

“Đã xem rõ chưa?”

Người đàn ông trung niên vận võ phục Karate, thắt đai đen bát đẳng quát thẳng vào mặt bảy võ sinh đang ngồi quỳ bằng động tác Seiza trước mặt sau khi đoạn video clip trên màn hình kết thúc.

Nơi này chính là đạo tràng chính của võ đường Bắc Thần Nhất Đao tại Tokyo, một lưu phái trong Karate chuyên sử dụng thủ đao như những thanh kiếm katana sắt bén.

Truyền rằng tổ sư khai tông lập phái của Bắc Thần Nhất Đao tên là Hideyoshi Koihei, một kí danh đệ tử (không phải đệ tử chân truyền) của Miyamoto Musashi đã không được kể lại trong lịch sử đương đại.

Miyamoto Musashi, thiên hạ đệ nhất kiếm khách của Nhật Bản thời chiến quốc.

Lại nói về chuyện Hideyoshi Koihei không được Musashi truyền cho Nhị Thiên Đao Pháp nhưng lại có thể lĩnh hội ra kiếm ý sâu xa từ sư phụ của mình, sau đó ông ta dần dung hợp nó vào võ thuật và hình thành ra võ phái Bắc Thần Nhất Đao như ngày nay.

Thân thể cũng chính là kiếm.

Nhưng âu đó cũng là từ truyền thuyết kể lại, không ai có thể xác thực nó một cách rõ ràng.

Chỉ biết rằng Bắc Thần Nhất Đao ở Nhật có hơn vạn đệ tử, lại có riêng cả một tập đoàn lớn, sức ảnh hưởng cùng quyền lực thì phủ rộng vô cùng.

Có thể nói Bắc Thần Nhất Đao chính là một trong những tông phái võ thuật hùng mạnh bậc nhất Nhật Bản.

“Đã xem rõ.”

Bảy võ sinh đều đồng loạt hô to, âm thanh vang vọng đầy lực lan tỏa chứng tỏ cổ họng cùng phổi đều mạnh mẽ vượt xa người bình thường.

“Đại sư huynh, mấy ngày trước tôi nghe nói Kinoshita Shiki đã chết, nhưng người trong đoạn clip này lại giống cô ta vô cùng, thực lực cũng không hề kém cạnh. Tôi hoài nghi chuyện này có vấn đề.”

Một trong số bảy võ sinh đứng dậy, nói năng rõ ràng rành mạch.

Người này vai hùm, eo gấu, mặt mũi cương nghị sáng sủa, sau lưng thấp thoáng còn mọc lên hai múi cơ như một đôi cánh chứng tỏ nội gia công phu đã luyện đến mức có thể tụ khí vào hai lá phổi khiến nó nở rộng, làm căng lớp cơ sau lưng và gù cả ra ngoài.

“Đã có tin tức từ Kyoto vừa truyền về, trong mộ phần của Kinoshita Shiki là một người khác đã được hóa trang. Điều đó chứng tỏ rằng cô ta vẫn còn sống, và cũng chính là người trong clip mà chúng ta vừa xem.”

Hít sâu một hơi, vị đại sư huynh đang đứng lại tiếp tục nói.

“Công phu của Kinoshita Shiki đã gần tiến nhập vào hóa kình rồi, ngay cả ta nếu muốn giết cô ả cũng chỉ nắm chắc bảy phần, nếu trường hợp xấu nhất diễn ra thì phải chịu phế đi ít nhất một cánh tay mới có thể thành công. Nếu đơn đả độc đấu thì bất cứ ai trong các cậu cũng sẽ bị giết chết. Lần này sư phụ cho triệu tập tám người chúng ta lại đây chính là muốn chúng ta đến Thái Lan, dùng mọi cách để tìm cho ra bí mật mà Phương Thiên Hạo đã truyền lại cho Kinoshita Shiki.”

“Cả tám người chúng ta?”

“Vây công cũng được, đánh lén cũng được. Chỉ cần cô ta không chết, cho dù tàn phế cũng không sao, cứ đem về đây thì mọi việc sẽ rõ ràng.”

Sau đó bảy người đều đồng loạt đứng dậy, đối diện với vị đại sư huynh, dõng dạc hô lớn.

“Osu! (Cách chào chung trong các môn võ thuật ở Nhật)”



“Christ có nhà không?”

Chiếc Porsche mui trần dừng phía trước biệt thự, Sem Bhumol tiến lên gọi Shiki vì nhà không có chuông cửa. Nơi này nằm ở vùng ngoại thành, sát với con lộ cái nên xung quanh đều là hoang cảnh đồi cây trùng điệp. Thoạt nhìn thì rất nên thơ hữu tình, nhưng nếu sống ở đây về lâu về dài thì sợ rằng dạng người sôi động như cô bé Sem sẽ chết vì buồn chán mất.

Nhận ra cánh cửa sắt bên ngoài không hề được khóa, Sem Bhumol mới mạnh dạn mở cửa, leo lên xe chạy thẳng vào sân. Chiếc BMW sang trọng phía sau cũng nối gót tiến vào.

Đêm qua sau khi chở Shiki về đây thì Sem đã hẹn là sáng hôm sau sẽ sang dẫn cô nàng đi ăn sáng.

Xe dừng lăn bánh, Sem mới quay sang hỏi anh trai mình.

“Chỗ này trông đẹp quá nhỉ?”

“Ngôi biệt thự này thoạt nhìn trông cũng không tệ, nhưng có vẻ đã bị bỏ trống lâu ngày nên mới xuống cấp như vậy.”

Khẽ vân vê cằm, Sam Bhumol cố làm ra vẻ am tường hiểu biết, đây cũng đơn thuần chỉ là thói quen lảm nhảm lâu ngày hình thành nên mà thôi.

“Anh đừng có nhàm chán vậy được không, xuống cấp nhưng mang theo nét cổ kính đấy. Nói chung là đẹp mà.”

“Anh nói không lại em, mới làm bạn có một ngày thôi mà chân ngoài đã dài hơn chân trong rồi. Nếu Christ mà là con trai thì chắc em sẽ gây chiến với anh mất thôi.”

“Hừ, tiếc thật, đẹp trai như vậy mà lại là con gái. Nhưng anh cũng đừng có mà giở cái giọng huynh trưởng thuyết giáo ra đây, tưởng em không rõ tâm tư anh sao? Người ta là con gái mà thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn trộm, anh có biết vậy là bất lịch sự lắm không.”

Sam Bhumol đỏ mặt, vội vàng dùng tay bịt mồm nhỏ em gái lắm chuyện lại.

“Be bé cái mồm thôi, ai bảo em là anh thích cô ta?”

“Em nói anh thích Christ từ khi nào chứ, là anh tự nhận đấy nhé.”

Thở dài một hơi, Sam tự nghĩ đôi khi làm anh cũng là một gánh nặng đầy thách thức.

“Ầm, ầm…”

Âm thanh chấn động vang lên khiến cho cả chiếc xe phải chao đảo một hồi, Sem và Sam đều bất ngờ, cả hai liền nhanh chóng lao ra ngoài ngóng thử xem chuyện gì đang xảy ra.

Vì sân của biệt thự không trồng trọt bất kì loại cây cảnh nào, cũng chẳng hề có chướng ngại vật chắn đi tầm nhìn nên từ ngoài vào trong chỉ thấy mỗi căn nhà to đùng và một khoảng sân rộng gần hai trăm mét vuông mà thôi.

Lúc này đập vào mắt hai người bọn họ là một cảnh tượng dị thường đến khó tin.

Shiki đứng giữa sân, thân vận đồ thể thao, liên tục đánh quyền. Mỗi bước chân đạp mạnh lên nền đất đều tạo ra lực chấn động khiến cho bề mặt phải liên tục run rẩy.

Đúng ra thì chấn cước của Shiki không hề mạnh đến mức có thể tạo ra động đất như vậy được, nhưng vì mặt sân được lót bằng gạch đá nên chấn động sinh ra chính là do nền gạch bị lực tác động lên mà tạo thành, chứ không phải là do mặt đất.

Anh em nhà Bhumol đều bị công phu của Shiki làm cho mê mẩn tâm thần.

Thành thật mà nói, Shiki đánh quyền có cảm giác như đang múa vậy. Rất chậm rãi, từ tốn và vô cùng đẹp mắt, thế nhưng tiếng xé gió phát ra cùng những cơn địa chấn nhỏ sau mỗi bước chân đều có thể khiến cho người ta dễ dàng cảm thụ được sự khủng khiếp trong đó.

Kinoshita Shiki bắt đầu luyện quyền từ khi lên sáu, năm mười một tuổi đột phá đến đỉnh của ‘phát kình’ nhờ vào sự chỉ dạy đúng đắn của Phương Thiên Hạo cùng với phương pháp huấn luyện cấp tốc. Một năm sau tinh thần lại tiến vào cảnh giới ‘tâm ý cảnh – luyện tinh hóa khí’, thân thể một lần nữa phát triển vượt bậc, mật độ cơ bắp của cô bé rất dày đặc dù vẫn chưa hề trải qua giai đoạn dậy thì, sức lực thì có thể sánh với một con trâu.

Thân thể ở mức độ phát kình hòa cùng với tinh thần ở giai đoạn luyện tinh hóa khí thì có hơn bảy phần nắm chắc tiến vào cảnh giới mà biết bao võ sư trên thế giới đều thèm khát.

Thấu kình.

Lúc này quyền cước tấn công có thể sản sinh ra lực thẩm thấu, xâm nhập vào bên trong thân thể, phá hủy từ trong ra ngoài. Gọi nôm na là ‘khí công’ cũng không sai.

Phát kình nói đơn giản chỉ là lực từ ngoài tác động lên thân thể đối thủ, lực sát thương chỉ mang tính bố cục, nhanh và gọn. Nhưng thấu kình thì lại có thể lợi dụng khí, khiến cho thương tổn lan ra ở diện rộng nằm tại khu vực bên trong.

Hai võ sư cảnh giới phát kình đánh nhau rất dễ dẫn đến kết quả hòa hay tiêu hao thể lực quá độ, nhưng một khi đã đạt đến thấu kình thì hầu hết kết cục cũng chỉ có chết hoặc tật nguyền mà thôi, ngay cả kẻ chiến thắng nếu trúng đòn nặng sợ rằng cũng khó mà sống sót.

Tuy nhiên thấu kình lại hoàn toàn khác biệt mọi mặt về chất và lượng so với phát kình nguyên thủy. Phát kình dùng lực của cơ bắp, gân, xương để tấn công, còn thấu kình thuần túy là dùng khí thông qua lỗ chân lông mà xuất ra ngoài.

Nếu một võ sư bình thường liên tục sử dụng thấu kình thì sẽ khiến cho tim và nội tạng bị ảnh hưởng, về lâu về dài nhất định sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ, nhẹ thì võ công giảm mạnh, nặng thì mang bệnh vào thân.

Đó cũng là lý do tại sao Shiki dù ở đỉnh của thấu kình nhưng vẫn hiếm khi sử dụng nó, ngay cả trong lúc sinh tử cũng phải vô cùng đắn đo.

Hai năm sau, Shiki đã có khả năng phát khí ra kình lần lượt từ mọi ngóc ngách trên thân thể, ngoại trừ phần đầu và hạ âm ra thì chỗ nào bị đánh trúng đều có thể tự động bắn ra khí để bảo vệ.

Mười bốn tuổi đạt đến đỉnh cao của thấu kình, trong lịch sử võ thuật thế giới không phải không có, nhưng tuyệt đối là hiếm hoi.

Và hiện bây giờ công phu của Shiki đã gần chạm đến cảnh giới phía sau rồi, chỉ chờ khi tinh thần viên mãn, đạt đến tâm trạng ‘luyện thần phản hư – phản phác quy chân’ nữa thì sẽ lặp tức trở thành cao thủ ‘hóa kình’ trong truyền thuyết.

Hóa kình.

Chính là cảnh giới của nhất đẳng cao thủ trong truyền thuyết.

Thật khó có thể diễn tả được, nhưng có thể hiểu đơn giản rằng hóa kình chính là giới hạn cao nhất của nhân loại. Lấy thân thể là trụ cột, khí cùng tinh thần giao hòa sẽ khiến cho 100% tiềm năng được bộc phát ra ngoài.

Lúc này thì quyền sư đã có thể tùy ý sử dụng thấu kình bất cứ lúc nào mà không sợ ảnh hưởng đến thân thể.

Cảnh giới của siêu cấp tông sư.

“Phù!”

Nhẹ nhàng nhắm mắt dưỡng thần, Shiki thu thế lại, phun ra một ngụm khói trắng. Cảnh tượng khó tin như vậy lại có thể xuất hiện giữa cái không khí hè oi bức trên đất Thái Lan này khiến cho anh em nhà Bhumol phải trợn trừng cả hai mắt.

Luồng khí màu trắng đó là do khí nén trong phổi bị đẩy ra, xung đột với nhiệt độ ‘thấp – 38C’ mà tạo thành.

“Christ!”

Sem chạy lại, hồ hởi gọi.

Shiki đột nhiên mở mắt, tinh thần đã sớm hồi phục ở trạng thái tốt nhất. Cô nàng nhẹ nhàng đáp trả.

“Chào buổi sáng.”

“Chà, cậu siêng dữ, ngày nào cũng tập sao?”

“Một ngày không tập quên nửa phần, hai ngày không tập chậm tay chân, ba ngày bỏ tập thành ngoại đạo, bốn ngày không tập trố nhãn thần (giương mắt nhìn).”

Shiki đột nhiên lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, bật thốt ra câu thơ kinh điển vốn được lưu truyền rộng rãi trong giới võ thuật.

“Thơ hay, quyền ý cũng hay.”

Đột nhiên, một giọng nói lạ lẫm vang lên.

Lúc này anh em nhà Khun Van cùng Laudra cũng đang từ ngoài tiến vào, đi cùng với họ là một thanh niên trẻ tuổi. Chàng thanh niên này tướng mạo tuấn tú, mặt mũi đẹp trai sáng sủa, mắt kiếm mày ngài, thân hình cao to vạm vỡ, vận tây trang trông ra dáng một nam diễn viên hết sức.

“Bát Quái Chưởng? Huynh đệ đây là người của Bát Quái Môn?”

Shiki nhìn vào dáng đi của người thanh niên lạ mặt liền có thể đoán ra thân phận. Người tập Bát Quái Chưởng chú trọng cân bằng, thế nên xương sống luôn trong trạng thái linh động. Chàng thanh niên này mỗi bước chân đều vô cùng nho nhã, nhẹ nhàng, thân hình và tinh thần như đang vận động theo một quỹ tích đặc biệt vậy.

“Nhãn lực cũng tốt nữa, cô tập Bát Cực Quyền à?”

“Đúng, công phu hít thở của anh cũng rất cao minh, với thính lực của tôi mà cũng không thể nghe rõ được, phải chăng khí đã nhập tạng?”

Người thanh niên cười mỉm, khẽ cởi mũ ra, dùng cặp mắt sáng ngời nhìn Shiki, chắp hai tay chào nhạt nhẽo.

“Trình Huyền Trang, hậu duệ của Bát Quái - Trình Đình Hoa ở hải ngoại.”

Trình Huyền Trang bất ngờ dùng tiếng Trung để nói chuyện.

“Kinoshita Shiki, đệ tử của Thất Bộ Phong Thần - Phương Thiên Hạo.”

“Cô là người Nhật sao? Tôi biết sư phụ cô, ông ta từng có giao tình với ông nội của tôi. Tiếng Trung của cô cũng khá thật.”

“Quá khen rồi.”

Nghe hai người khách sáo nói chuyện, ngoại trừ Khun Van vốn biết tiếng Trung ra thì còn lại đều mờ mịt cả.

“Đừng nói nữa, vào thay đồ đi, chúng ta đi ăn.”

Sem Bhumol dường như không thể chịu nổi bầu không khí nghiêm túc của Shiki và Trình Huyền Trang tạo ra nên vội vàng chen ngang phá rối.

Shiki không nói gì liền quay vào trong.

Tiến vào biệt thự, họ liền ngồi xuống đợi còn Shiki thì lên lầu thay đồ.

Độ chừng mười lăm phút sau, cuối cùng thì cô nàng cũng chịu đi xuống.

Shiki lúc này đã thay ra một bộ thường phục kiểu dáng hết sức bình thường, áo sơ mi, quần jean xanh. Phối cùng nét đẹp trung tính hoàn mỹ, hẳn chỉ có thể dùng hai từ ‘đẹp trai’ để diễn tả cô bé thôi.

“Anh đến đây làm gì?”

“Tôi tới Thái Lan ngoài việc làm ăn ra cũng hay dành chút thời gian đến Double A xã giao, đêm qua vô tình chứng kiến trận đấu của cô nên cố ý hôm nay đến đây bái phỏng. Hi vọng đã không làm phiền.”

Shiki phất tay, cố làm ra vẻ mặt tươi cười nói.

“Không phiền, không phiền. Công phu của anh ngang ngửa với tôi, chỉ còn cách hóa kình nửa bước, rất thích hợp để luận đàm giao lưu.”

“Rất sẵn lòng nếu có dịp.”

“Tính đi ăn gì đây?”

Shiki lại quay sang hỏi Sem, lúc này cô bé cũng đã thảo luận xong xuôi với đám bạn. Thế là cả đám quyết định đến một nhà hàng gần biển hòng tận hưởng những món ăn hải sản tươi mới. Tất nhiên là Shiki cũng không quên gọi cho Lý Dương một tiếng. Thế nhưng điều làm cô nàng bất ngờ nhất là anh ta nói rằng mình cũng sẽ đến.



Cua Thượng Hải, tôi không nghĩ là lại được ăn nó một lần nữa trong đời.

Nơi này là một nhà hàng lớn gần bến cảng, kiểu dáng không quá cầu kỳ, chỉ đơn giản là một căn gác nhỏ bằng gỗ dựng lên ngay cạnh bờ đá mà thôi. Thực khách có thể vừa ăn vừa ngắm biển một cách rõ ràng. Tuy nhiên giá tiền của nơi này thì tuyệt đối trên trời, chỉ dành cho dân du lịch dày túi mà thôi.

Khi còn bé, tôi đã từng có dịp nếm qua cua Thượng Hải, và tất nhiên là mê mẩn đến độ ngay cả về nhà tôi còn không màn, chỉ muốn ăn cho đã thèm mà thôi.

Ăn cua Thượng Hải phải ăn theo mùa, thời điểm thích hợp nhất là mùa thu, dao động từ cuối tháng năm cho đến đầu tháng mười, có lẽ cũng tương tự như cá hồi Nhật Bản vậy.

Bây giờ là tháng ba, ăn cũng chỉ có cảm giác bình thường như bao loại cua khác, nhưng tôi ăn nó chủ yếu là để nhớ về chút ký ức thời thơ ấu.

“Nhìn gì?”

Tôi bất ngờ quay sang nhìn Sem Bhumol đang trợn trừng cặp mắt tròn, không hẳn, ngay cả anh trai cô ta cùng đám người Khun Van cũng thế. Chẳng lẽ mặt tôi dính gì sao?

“Sức ăn của cậu khiếp quá.”

Ra thế.

“Tôi mới mười sáu tuổi thôi, đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút có gì lạ.”

“Nhưng vậy là quá nhiều, tớ nghĩ bao tử của cậu chắc phải lớn cỡ con ngựa.”

Sem Bhumol vừa cười ngặt nghẽo vừa chỉ thẳng vào chồng chén bát cao quá đầu người đang xếp bên cạnh.

“Bao tử của người luyện võ rất mạnh, cơ hàm cũng khỏe nữa, sức ăn ít nhất phải gấp mấy lần người thường. Ngay cả tôi khi đói cũng ăn không ít đâu.”

Trình Huyền Trang đang uống bia cùng Khun Van cũng chợt chen vào nói như kiểu đang giải thích bằng cái giọng pha trò.

“Thế nhưng em hầu như chỉ ăn toàn là thịt và rau mà không đụng đến chút cơm nào, sợ rằng dinh dưỡng sẽ không cân bằng được đâu.”

Lần này thì Sam đã lên tiếng, vẫn cái kiểu trí thức rởm ấy, là thói quen hay lảm nhảm chăng?

“Không sao cả, thịt bò bổ sung máu huyết, rau thì bài trừ độc tố tương hỗ lẫn nhau. Tôi hai ba ngày mới ăn cơm một lần, tinh bột nhiều không tốt cho cơ thể”

Nghe tôi nói vậy, Sam liền chỉnh mắt kính để che đi sự xấu hổ. Hóa ra gã này cũng có vài lĩnh vực không chuyên đấy chứ.

“Cô luyện võ từ khi nào thế?”

Trần Huyền Trang bật hỏi.

Mọi người cũng chợt im lặng như đang lắng nghe.

“Gần mười năm, còn anh?”

“Tôi năm nay ba mươi mốt, tập võ hơn hai mươi năm.”

Trình Huyền Trang lại nói.

“Mười sáu tuổi còn cách nửa bước hóa kình, cô là thiên tài hay yêu nghiệt chuyển thế vậy.”

“Đừng có lậm truyện võ hiệp quá như vậy, còn chưa đến hóa kình thì nói gì cũng vô dụng. Thiên tài nếu không có thực lực thì cũng chỉ là một học sinh giỏi chưa có bằng cấp mà thôi. Ở cái thời đại trọng dụng thực lực như hiện nay thì người ta chỉ nhìn vào giá trị thực tiễn hiện tại của bản thân. Tôi không cần biết anh thiên tài ra sao, nếu bây giờ anh có thực lực thì tôi sẽ đầu tư cho anh.”

“Cô nói vậy là sai rồi, thiên tài cũng như một mỏ dầu vậy, người biết kinh doanh nếu chịu đầu tư từ trước thì lợi nhuận trong tương lai sẽ ước tính bằng một con số khổng lồ.”

“Có lẽ anh hiểu lầm ý tôi, hay căn bản tư tưởng của chúng ta khác nhau. Tôi không cho rằng thiên tài là giỏi, bản thân tôi cũng từng thấy qua vài đứa như vậy rồi. Nếu cho phép tôi chọn giữa thiên phú và kinh nghiệm có lẽ tôi sẽ chọn cái thứ hai.”

Thật vậy, trước đây tôi cũng từng cải trang để dạo qua một vài đạo quán võ thuật ở Nhật, gặp qua không ít thiên tài, nhưng tất cả đều chỉ được cái vẻ ngoài mà thôi. Ừ thì họ giỏi đấy, thần kinh phản xạ rất tốt, thân thể cũng siêu việt người bình thường, nhưng nếu không có kinh nghiệm đối chiến thì vẫn chỉ là những hòn ngọc thô mà thôi.

Bản thân tôi khi còn bé tuy không hay cùng người khác luận võ nhưng lại rất hay đánh nhau với dã thú trên rừng, và lối suy nghĩ chú trọng vào thực chiến hơn là kỹ thuật đã sớm ăn sâu trong đầu tôi rồi.

“Nhưng nếu không có thiên phú thì cho dù có đem thân ra lăn lộn thì cũng sẽ chết sớm mà thôi. Đôi khi tài năng cũng là một cái phao cứu mạng khi chúng ta còn non trẻ đấy chứ.”

Trình Huyền Trang dường như rất hứng thú với chuyện này.

“Thiên tài hay người bình thường cũng chỉ khác nhau ở mức khởi điểm, họ xuất phát cùng lúc, nhưng để đến đích thì phải xem ai có đại trí tuệ, đại nghị lực. Thiên tài dù giỏi nhưng lòng tự ngạo cũng rất cao, không biết kiềm chế rất dễ chết yểu. Người thường tập võ tuy tâm tình thay đổi, dần trở nên can đảm nhưng nhuệ khí cũng không bằng người có sức lực trời sinh. Nói chung thì luyện võ còn đòi hỏi cơ duyên, dù là thiên tài hay không phải thiên tài, chỉ cần sống sót qua những trận chiến sinh tử thì tất công phu đại thành.”

“Hay cho hai chữ ‘cơ duyên’, cái này thì tôi tán đồng với cô. Nhưng nói cho cùng thì cô cũng chỉ muốn tôi thừa nhận thực lực của mình thôi chứ gì.”

“Đúng vậy, tôi không thích người khác khen tôi là thiên tài, nhưng nếu anh dùng lễ ngang hàng của một võ sư để đãi tôi thì hẳn tôi sẽ rất vui.”

“Có vẻ như cô rất háo danh thì phải.”

Bầu không khí dần trở nên nghiêm trọng.

Nhưng tôi quyết không chịu thua.

“Tôi có hám danh hay không không quan trọng, vấn đề ở chỗ danh tiếng vốn được xây dựng từ thực lực và chiến tích của bản thân. Anh nghĩ mình thanh cao, thích ẩn cư luyện võ, cả đời không cùng người khác tranh đấu? Thế thì chia buồn vậy, có luyện đến già cũng không thành đâu.”

“Không cần phải căng thẳng như vậy, tôi chỉ là tùy tiện nói thế thôi.”

Trình Huyền Trang nhíu mày, sắc mặt dần trở nên khó coi.

“Để tôi kể anh nghe một điển tích xưa của đất nước tôi nhé. Vào thời chiến quốc, Miyamoto Musashi trong lúc lịch lãm giang hồ thì gặp một người đến thách đấu. Người này võ công cũng rất cao cường, là một ẩn cư tu sĩ, đúng lúc xuất thế thì nghe danh Musashi nên đến tìm ông ta để chứng thực võ công. Hai người gần như ngang nhau, nhưng lúc ấy Miyamoto Musashi đã nổi danh khắp thiên hạ, tiếng tăm đồn xa, hình thành nên cho ông một cỗ khí thế to lớn bễ nghễ thiên hạ. Vị ẩn sĩ kia tuy thực lực không kém nhưng rất nhanh đã bị khí thế của Musashi đè bẹp khiến cho tinh thần suy nhược mà không thể phát huy được toàn bộ sức lực của mình, cuối cùng thì cũng bị Musashi chém chết.”

“Ý cô là gì?”

Trình Huyền Trang đứng bật dậy, mặt mũi đỏ bừng như bị ai đó chọc giận vậy.

Hẳn là tôi rồi.

“Anh tự nghĩ mình là rồng ẩn mình trong truyền thuyết, chỉ chờ cơ hội liền vút bay lên chín tầng trời, xưng bá thiên hạ hay sao? Trình gia của anh ở hải ngoại cũng là một thế gia có tiếng, thế nhưng lại đóng cửa luyện công, cả chục năm nay không xuất hiện nổi một cao thủ hóa kình. Cái loại suốt ngày tỏ vẻ thanh cao, không màng danh lợi, dù thực lực có mạnh mẽ thì cũng chỉ là một con rắn lớn mà thôi, không phải là rồng. Muốn trở thành cao thủ thực sự phải như loài cá chép, hi sinh cả đời mình cũng chỉ để vượt qua vũ môn, nhận lấy hư danh được người đời ca tụng, trải qua tẩy rửa mới có thể trở thành rồng ngao du thiên địa.”

“Giỏi cho miệng lưỡi sắt bén.”

“Quá khen rồi, tôi nể anh là hậu nhân của Trình Đình Hoa nên không so đo, chỉ muốn giảng cho anh thông vài chỗ mà thôi. Hư danh tuy chỉ là thứ hão huyền nhưng đó lại là đại thế mà những võ sư phải trải qua sinh tử chiến mới có thể súc tích thành được. Võ công của anh cũng chỉ tầm cỡ tôi nhưng lại là loại vô danh tiểu tốt, thế nên khí thế của anh còn thua xa tôi, nếu chính thức đánh nhau thì kẻ chết nhất định sẽ là anh.”

Trình Huyền Trang tức giận vô cùng, dặm chân một cái liền chấn vỡ cả sàn nhà. Thế nhưng tôi cũng tỏ ra không kém, da lông trên thân bịt chặt, tóc tai dựng đứng, khí thế lan tỏa toàn thân chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến trước mắt.

Panom Charen tuy mạnh nhưng trình độ cũng chỉ đến phát kình mà thôi, đánh với hắn tôi chỉ cần dùng lực cơ bắp cũng đủ thắng.

Thế nhưng Trình Huyền Trang lại là cao thủ thấu kình hàng thật giá thật, mức độ nguy hiểm so với Lý Dương lại không kém chút nào.

Về phần Judas và cô bé xác ướp kia thì lại ở một đẳng cấp khác rồi.

“Này…”

“Không phải chuyện của anh.”

Ngăn lời khuyên giải của Khun Van lại, tôi bắt đầu xắn tay áo lên, chuẩn bị cho một trận quyết đấu sinh tử. Quả như những gì tôi đã nghĩ, thế giới bên ngoài thật tuyệt vời, động chút xung đột liền đánh nhau ngay, thật là kích thích làm sao.

“Cô thật sự muốn đánh?”

“Nhiều lời, hèn gì võ công của anh tuy mạnh nhưng khí thế chẳng khác chi lũ võ sư phát kình cả. Nóng giận thì có ích gì? Cao thủ thấu kình muốn giết người căn bản không cần phải thông báo.”

Trình Huyền Trang như bị tôi chọc giận quá nên nổi điên, gã tức thì nhảy bật dậy thi triển Triền Nê Bộ trong khoảng không gian chật hẹp, nhanh chóng lướt lại gần tôi. Bát Quái Chưởng nổi danh với bộ pháp chữ ‘triền’ chuyên lướt đi trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, ở khoảng cách gần giết người chưa đầy một cái chớp mắt.

Tôi không tránh, cũng chẳng lùi lại, lựa chọn phương pháp trực tiếp ngạnh kháng chống cự.

Trình Huyền Trang vung chưởng đánh vào cổ tôi, lòng bàn tay để hở, không khép chặt chứng tỏ muốn sử dụng đả pháp dạng vỗ. Nếu bị vỗ trúng thì coi như xong, thấu kình xuyên qua cổ, thấm vào cột sống thì từ này về sau đừng hòng cử động mạnh được nữa, không nằm trên giường bệnh cả quãng đời còn lại đã là may mắn lắm rồi.

Quả nhiên là cao thủ thấu kình, tâm tư ngoan độc, rất thích hợp để làm đá mài cho tôi luyện công.

Khi chưởng của Trình Huyền Trang gần chạm đến thì tôi liền đột ngột vận khí, bả vai lắc nhẹ về phía trước, tay cũng thuận tiện đấm ra một quyền chấn mạnh vào ngực đối phương.

Trình Huyền Trang tất nhiên không dễ trúng đòn như vậy, hắn cũng khẽ vận dụng thấu kình chống đỡ.

Mắc bẫy rồi.

Quyền này của tôi không dùng thấu kình, mà đơn thuần chỉ dùng sức mạnh cơ bắp, còn khí thì toàn bộ đều đang tụ ở chân.

Nắm tay của tôi đánh trúng ngực Trình Huyền Trang liền bị thấu kình của gã chấn bay khiến cho cả khủy tay đều cảm thấy tê dại, nhưng chân của tôi thì lại tụ kình từ sớm và dứt khoát nắm bắt cơ hội hiếm có này.

Một võ sư thấu kình thì khí cũng chỉ có thể lần lượt bắn ra từ các bộ phận chứ không thể lan tỏa cùng lúc như các hóa kình cao thủ được.

Hình Ý tông sư Tôn Lộc Đường năm xưa từng cho phép đệ tử ám sát trong lúc ngủ, nhưng khi gậy gộc vừa đánh vào đầu và thân dưới thì khí liền tự động bắn ra từ hai phía để chống đỡ. Cao thủ hóa kình không chỉ có thể tỏa khí toàn thân mà ngay cả trong giấc ngủ thì tiềm thức cũng có khả năng tự động hóa.

Trình Huyền Trang tụ khí trước ngực, trong khi tôi chỉ lại đánh ra hư chiêu. Đến khi hắn nhận ra kịp thì đòn gối của tôi đã đá đến cạnh sườn rồi.

“Chết tiệt!”

Trình Huyền Trang trong lúc cấp bách đã bộc lộ khả năng ứng biến kinh người, gã đá chân ra phía sau để kéo phần cạnh hông dịch đi một chút khiến cho đòn đánh tôi chỉ sợt nhẹ qua, tay còn lại liền nhanh chóng hạ xuống chặn đầu gối tôi ngay lúc ấy.

“Đi chết đi.”

Tôi hét lớn, lặp tức dặm mạnh chân trước, lại xoay một vòng dùng đòn đá sau đạp thẳng vào ngực của đối phương.

Lần này thì tôi đã đánh trúng.

Trình Huyền Trang trúng cước bị đẩy ra xa nhưng chỉ bấp bênh một tí liền đứng vững lại ngay, cảm giác thăng bằng thật tốt. Cho dù là quyền sư cảnh giới phát kình đỉnh cao như Panom Charen nếu trúng đòn này của tôi sợ rằng cũng phải vỡ cả lồng ngực ra rồi, ấy thế mà Trình Huyền Trang chỉ hơi xây xẩm một tí mà thôi, thật không hổ danh cao thủ thấu kình.

“Nếu cước vừa rồi ẩn dấu khí kình thì sợ rằng tôi đã chết.”

“Cũng thật đáng tiếc, nếu tôi biết anh có thể đỡ được đòn lên gối lúc trước thì cước vừa rồi nhất định sẽ chứa khí trong đấy.”

“Thù đã kết, có nói gì cũng vô ích. Hôm nay một trong hai người chúng ta nhất định phải có kẻ ngã xuống.”

“Chắc chắn sẽ là anh rồi.”

“Vậy sao?”

Một lần nữa ý chí chiến đấu của tôi lại tuôn trào, máu huyết đang chảy trong thân thể như bị kích thích khiến cho chúng sôi lên ùng ục.

“Thình thịch, thình thịch.”

Nghe rõ tim đang đập từng nhịp, lòng dạ của tôi như muốn nhảy cả ra ngoài. Thật giống với những gì mà các câu chuyện tình cảm trên truyền hình vẫn hay miêu tả, cái cảm giác khi yêu đó khiến cho tinh thần thăng hoa đến tột độ.

Cái cảm giác này thật quá tuyệt vời.

Khi con người đối diện với sinh tử, toàn bộ tiềm năng đều sẽ bị cưỡng ép mà bộc phát ra ngoài.

Nhớ năm xưa khi bước đầu luyện tập ý cảnh, tôi đã phải leo lên núi cao, nhìn xuống vực thẳm để đối diện với nỗi sợ hải sâu thẳm trong thâm tâm. Hay thậm chí là bay nhảy qua các tòa nhà cao tầng ở Shibuya mà đánh quyền.

Sợ hãi.

Cũng như khi lái xe ở tốc độ cao, da lông dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ra, cột sống phát ra âm thanh lách cách. Đó chính là bởi bản năng ngủ sâu trong tiềm thức đang được kích thích để bảo vệ tính mạng.

Con người là loài động vật yếu ớt.

Nhưng lòng can đảm của chúng lại có thể bao trùm vạn vật.

Tinh thần của tôi lúc này đã được nâng cao lên hết mức, bởi đối diện với một cao thủ ngang tài ngang sức, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể trổ ra hết tài năng của mình.

Một trận đấu võ thuật thật sự.

Một cuộc luận võ sinh tử đúng kiểu mà nó phải nên như thế, chứ không như giây phút chết chóc khi phải đối mặt với Lý Dương.

Lòng hươu dạ vượn.

Dùng câu này đó để diễn tả cảm giác của tôi lúc này rất là đúng.

Trong Đại Thánh Trang Công đã nói, luyện quyền nếu có thể nhập thần thì tự nhiên sẽ vui vẻ, càng đánh càng nghiện, đến nỗi mà không dứt ra được. Đầu óc lúc nào cũng bảo trì trạng thái phấn chấn, quyền pháp tự nhiên sẽ mượt mà đến nỗi có thể thu phát tùy ý.

Thế nhưng chân chính luyện đến cảnh giới nhập thần vui vẻ rất hiếm, đa phần các võ sư đều trong giây phút sinh tử mà ngộ ra, hoặc giả gặp được kì ngộ gì đó trong cuộc sống mà khiến cho quyền pháp tăng triển.

Đánh người phải cười thật to.

Càng vui thì tâm trạng càng phấn chấn, mà hễ như vậy thì tất sẽ không bại.

Toàn thân tôi một lần nữa chấn động, lúc này tôi đột nhiên lại có thể nghe rõ ‘lực’ của không khí đang dao động xung quanh.

Thính kình (nghe lực).

Không ngờ, thật quả không ngờ.

Chỉ trong phút chốc lĩnh hội cảm giác vui vẻ mà tôi đã ngộ ra thính kình.

Không khí dao động xung quanh, có cảm giác như mình đang bơi lội giữa hồ nước lớn vậy.

“Vụt.”

Nắm đấm của Trình Huyền Trang đánh tới, tôi không cần nhìn cũng biết nó đi hướng nào. Ngộ ra thính kình không phải dùng hai lỗ tai để nghe lực như trong các bộ phim kiếm hiệp vẫn hay chiếu, mà là dùng da lông.

Lực phát ra, không khí xung quanh chuyển động, từng tấc da thịt nhạy cảm liền có thể phát hiện rõ ràng. Trừ khi là đánh nhau trong môi trường vô trọng lực.

Tôi nhẹ nhàng tránh sang một bên, kế đó liền nhận ra bả vai của đối thủ đang mãnh liệt húc đến.

Sơn Hà Chấn Trụ.

Vững chải và chắc chắn vô cùng.

Truyền thuyết xưa có truyện Ngu Công dời núi. Để dịch chuyển được núi thì lực phải mạnh đến cỡ nào? Và nếu Ngu Công nâng núi trên vai rồi ném về phía kẻ địch thì liệu ai có thể chống đỡ? Sợ rằng ngay cả Thần Tiên cũng phải bị đè chết.

Sơn Hà Chấn Trụ chính là núi của Ngu Công.

Tất nhiên tôi lại càng không phải là Thần Tiên rồi.

Dùng sức bật mạnh về phía sau, đòn vai của Trình Huyền Trang đánh hụt vào không khí vang lên âm thanh phành phạch.

Nắm tay đấm thẳng kêu lên tiếng gió đó là do quần áo phát ra.

Luyện đến cảnh giới cao thâm thì âm thanh chính là do xương cốt cùng gân thịt va đập vào nhau mà tạo thành.

Đòn vai này rõ ràng đã luyện đến lô hỏa thuần thanh (quen tay), xương khớp vai và hai khúc xương đòn gánh tùy thời đều có thể tách ra độc lập khỏi lồng ngực.

Thân thể nếu luyện đến mức kiểm soát được toàn bộ xương trong thân thể thì chắc chắn đã không còn cách hóa kình quá xa.

“Đến tôi.”

Ngộ ra thính kình, tôi không chỉ nghe được lực từ bên ngoài mà còn có thể thấu hiểu rõ ràng lực của bản thân mình. Thậm chí là cả ‘mạch lực cân bằng’.

Tung ra một cú đấm, không quá mạnh, cũng chẳng dùng hết sức.

Móc thẳng vào giữa ngực của Trình Huyền Trang, khiến cho gã dễ dàng bị đánh bay ra xa.

Bật dậy, hắn dùng cặp mắt sững sờ nhìn tôi.

“Sao cô có thể nhìn ra trọng tâm của tôi?”

“Thính kình.”

“Ra là vậy, vừa ngộ được sao?”

“Ừ, thành thật mà nói tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”

Trình Huyền Trang khẽ phủi bụi, rồi thanh lịch cài lại cúc áo. Thoạt nhìn như không hề bị thương chút nào, cũng bởi đòn vừa nãy tôi không hề dùng sức mạnh. Nhưng sở dĩ tôi có thể đánh bay đối phương chính là vì khi sử dụng thính kình tôi đã nhìn ra mạch lực cân bằng của hắn.

Mạch lực cân bằng, hay còn gọi là điểm trọng tâm của cơ thể con người khi chuyển động. Mỗi người có mỗi thể trạng, chiều cao, cân nặng khác nhau nên trọng tâm cũng không hề giống nhau, đó là còn chưa tính đến chuyện khi di chuyển thì nó lại thay đổi liên tục.

Aikido chính là môn võ thuật dùng để nhận ra mạch lực của đối phương và lợi dụng nó để hạ đòn sát thủ.

“Dừng lại đi, có đánh nữa cũng vô ích. Công phu của cô ngộ ra thính kình thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị đánh chết thôi.”

“Cho dù anh có thắng tôi thì cũng không thoát khỏi cái chết.”

Nghe vậy, gã giật mình quay sang nhìn dáo dác xung quanh.

“Ra vậy, có hắn ta hỗ trợ thì cô tất thắng còn gì.”

Cuối cùng thì Trình Huyền Trang cũng đã phát hiện ra Lý Dương đang đứng trên cây cao bên ngoài, tay cầm một khẩu súng nhắm chỉa thẳng vào bên trong.

Câu chuyện tầm phào này cuối cùng cũng đã kết thúc như thế đấy.

Không có thương vong.

Căn bản chỉ là hai chúng tôi luận bàn giao hữu mà thôi.

Luận bàn giao hữu.

Có lẽ chỉ mình tôi nghĩ vậy.

“Quản đàn em của anh cho tốt, nếu cô ta đến Bắc Mỹ thì đừng hòng quay về.”

Trình Huyền Trang trước khi rời đi còn không quên quẳng cho tôi và Lý Dương một câu nói đe dọa đầy tính khiêu khích.

Thế nhưng tôi chẳng buồn giận làm gì, bởi lẽ hôm nay người thắng cũng là tôi.

“Cô may mắn đấy, nếu gã mà chết ở đây thì chúng ta mệt rồi. Trình gia ở Canada nhất định sẽ không buông tha cho đâu.”

“Tôi biết, chỉ là luận bàn giao hữu mà thôi.”

“Tôi lạy chị hai luôn đấy, phiền phức hôm qua còn chưa hết mà nay đã kết thù. Bộ cô là họa tinh của tôi hay sao vậy?”

Lý Dương thở dài ngao ngán nói, coi bộ anh ta nghĩ rằng giận dữ quát tháo với tôi đã không còn tác dụng nữa rồi. Mà đúng thật là vậy, anh ta càng mắng chửi, tôi càng có xúc động muốn phá cho anh ta phát điên.

Chẳng biết từ khi nào mà việc chọc ghẹo lẫn nhau đã trở thành một thú vui đơn thuần giữa hai con người thoạt nhìn chẳng hề có một điểm tương đồng nào về mặt tính cách cả.

Ngoài khơi, cách vịnh Thái Lan không xa, lúc này nhóm người Lý Dương đang cùng vui vẻ nướng thịt và tận hưởng không khí BBQ trên một chiếc du thuyền sang trọng.

Thuyền này là của Khun Van, tuy không to như của Lý Dương nhưng lại đẹp và sang trọng hơn nhiều.

“Lại đây ăn nào.”

Khun Van tự tay nướng thịt, sau đó liền gọi mọi người đến ăn.

“Mấy tháng gần đây bận bịu công chuyện nhiều quá, đôi lúc dành ra chút thời gian thư giãn thế này cũng tốt.”

Lý Dương vừa nói vừa nốc cạn lon bia, quay sang cắn nát cả cái đùi gà rồi nhai nuốt cả xương.

“Du thuyền này là cha vợ em tặng, chứ em cũng chẳng có đủ tiền mà mua.”

“Chú cứ khiêm tốn, đường đường là CEO của một tập đoàn phân phối gạo mà lại than thiếu tiền. Anh mà có một cái thì cũng thu xếp mà nghỉ hưu sớm cho rồi.”

“Đại ca đùa vui thật, anh giàu nứt vách như vậy, cái công ty bé con của em đã tính là gì.”

Lý Dương cười nhạt nhẽo rồi lại thầm nghĩ lung tung, liệu một khi có được sống cuộc sống ổn định thì bản thân sẽ thoải mái được chăng?

Lý Dương đúng là triệu phú thật đấy, tài sản lên đến cả chục triệu đô, đằng sau lại có Samanda, một tay tài phiệt chống lưng. Ấy thế mà gã lại chẳng hề tỏ ra vẻ tận hưởng chút nào. Bởi toàn bộ số tiền ấy đều là dựa vào mồ hôi xương máu cùng mạng sống của người khác mà kiếm ra.

Mục đích kiếm tiền thật sự của Lý Dương là để gầy dựng quyền lực và tìm ra người đàn bà đã từng đi qua đời hắn, chứ không phải như những gì mà hắn đã nói.

Thế nhưng khác với những cựu binh thành công trở về từ mặt trận, Lý Dương không chọn cách kinh doanh thông thường mà lại muốn tiếp tục quay về với con đường chém giết.

Quyền lực phải do chính tay mình gầy dựng mà thành.

Lý Dương suy nghĩ đơn giản như vậy đấy.

Dựa vào Samanda, hắn cũng có thể thành công, thế nhưng cả đời này hắn vẫn chỉ là một con cờ trong tay kẻ khác mà thôi.

Lý Dương, một con chó điên thấp kém nhưng lại sở hữu trong mình khí phách của một con sói hoang dã cô độc, kiêu ngạo và đầy dã tâm.

Tuy nhiên hắn lại là một kẻ thất học, thế nên ngoài việc đánh nhau ra hắn chả chuyên về bất cứ một lĩnh vực nào khác cả.

Bản thân hắn cũng muốn rằng, một ngày nào đó khi gặp lại cô ấy, hắn có thể dõng dạc ngẩng cao đầu vì lúc này Lý Dương nghèo đói năm xưa nay đã trở thành một con người đầy quyền lực và giàu có.

Tất cả đều đã được hắn tạo ra bằng chính đôi bàn tay trắng của mình ngay từ thuở bắt đầu.

Thế nhưng việc lăn lộn giữa rừng bom mưa đạn năm này qua tháng nọ đã khiến cho Lý Dương dần thay đổi, đôi lúc chính hắn cũng đã quên đi mục đích sống còn của mình.

Bất giác Lý Dương đã nhận ra, hình bóng về người con gái ấy đang dần mờ đi trong tâm trí mình từ khi nào không biết.

Cô ấy… trông như thế nào nhỉ?

Nếu không phải vì tấm ảnh cũ mèm mờ nhạt luôn nằm trong ví nhắc nhở thì sợ rằng Lý Dương đã sớm quên đi người con gái ấy rồi.

Mười lăm năm dài đằng đẳng, quãng thời gian đủ dài để sông nước xói mòn cả sỏi đá, huống hồ gì những ký ức thoáng qua như mơ như mộng chỉ kéo dài trong một năm ngắn ngủi.

Lý Dương nắm chặt tay lại, cố gắng tìm tòi chút ký ức xa xăm để nhắc nhở mình không được quên.

Không được quên một đoạn tình duyên đẹp đẽ, không được quên một người con gái đã phản bội lời thề.

Không được quên, cho dù có chết cũng không được quên.

Nghỉ hưu?

Chuyện đó còn quá xa vời.

Chừng nào còn chưa tìm được cô ấy, hắn nhất định sẽ không buông tha cho cái mạng rẻ tiền của mình.

“Lee!”

Giọng nói của Shiki bất ngờ lôi Lý Dương trở về với hiện thực.

“Chuyện gì?”

“Tới ăn này.”

“Tôi no rồi, các người cứ thoải mái đi.”

Nói rồi anh ta giật nón lá treo trên tường, đeo tai nghe bật nhạc rồi chìm vào giấc ngủ.

Shiki đứng gần đấy, dường như nhận ra tâm trạng của Lý Dương đang rất xấu. Nhờ vào thính kình, cô bé có thể dễ dàng nghe được mạch máu đang lưu thông, nếu tập trung thì thậm chí là có thể nghe được của người khác.

Máu của Lý Dương đang chạy hỗn loạn, sợ rằng đầu óc của anh ta lúc này cũng thế.

Làm phiền lúc này là không khôn ngoan chút nào.



Khi tôi tỉnh dậy thì trời đã xế bóng, boong thuyền cũng đã mở đèn, đám người Khun Van thì đang ngồi trên bàn đánh bài.

Tiến đến gần quan sát, thì ra là đánh poker.

“Anh dậy rồi à?”

“Ừ, Christ đâu?”

Tôi quay sang hỏi Khun Van.

“Cô ấy dẫn Sem và Laudra ra đằng sau rồi, hình như là dạy võ cho hai người bọn họ.”

Cậu nhóc Kenny đáp thay cho anh trai.

Nghe tiếng bước chân, Shiki và hai cô gái cũng vừa lên boong trước.

“Tỉnh rồi sao?”

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Gần năm tiếng rồi.”

“Dạy võ à, cô tính nhận họ làm đệ tử?”

“Đâu có, chỉ là dạy chút kỹ thuật đả pháp phòng thân mà thôi.”

“Nghe nói giới võ thuật khi nhận đệ tử thì rất phiền phức đúng không?”

“Ừ, hồi đó lúc tôi lạy sư phụ buộc phải có sự chứng kiến của cả gia đình và cha mẹ nữa. Giờ thì chỉ vậy thôi, chứ hồi xưa còn phức tạp và phiền phức hơn nhiều.”

Shiki nói đúng, bản thân tôi học võ chỉ được vẻ bề ngoài nhưng cũng biết chút nội tình bên trong. Thời cổ đại, sư phụ là cha, thậm chí còn thân thiết hơn cha mẹ.

Một người luyện võ muốn thành tài buộc phải có sư phụ cạnh bên, sẵn sàng ra tay chỉnh sửa tư thế, hay bóp thuốc bất cứ khi nào bị thương tổn. Dựa vào một quyển bí kíp mà luyện thành công thì chỉ có trong phim mà thôi, không có sư phụ mà muốn luyện thành công phu là điều không tưởng.

Khác với khái niệm phổ biến võ thuật như thời nay, một sư phụ có thể nhận vài trăm người, thậm chí là một đạo quán karate hay taekwondo có thể lên đến cả nghìn người, còn thời xưa thì chỉ nhận vài người là hết xí quách rồi.

Nghĩ thử xem, một vị sư phụ nếu lúc nào cũng kè kè bên cạnh mà chỉ dạy tận tình thì sợ rằng chỉ dạy vài chục người thôi cũng đủ mệt chết rồi chứ đừng nói gì đến việc duy trì võ thuật của bản thân.

Bởi thế đệ tử mới xứng với bốn chữ môn đồ chân truyền.

Ngụ ý khi sư phụ về già, có kẻ đến khiêu chiến lấy danh thì đệ tử phải đứng ra bảo vệ thanh danh cho sư phụ.

Còn đám đệ tử thời nay, bỏ tiền ra học võ thì chỉ có thể gọi là môn sinh mà thôi.

Do đó việc nhận đệ tử cũng hết sức phiền phức, đòi hỏi phải có sự chứng kiến của cha mẹ và mọi người. Chứ lỡ anh học võ xong phản thầy, lạy người khác làm sư phụ thì tôi biết kêu ai đây?

“Tôi nhìn cách anh đánh dường như mang hơi hướm của Karate.”

“Là Full Contact Karate, tôi cũng có học thêm Tán Đả, Kick-Boxing, chung quy thì sở học của tôi khá là tạp nham.”

“Công phu của anh là từ đánh nhau mà ra, nhưng nói thật, nếu không có Healing Potential thì sợ rằng anh đã chết từ đời tám hoành nào rồi. Võ thuật nếu không biết dưỡng sinh thì cũng chỉ như việc tự phá hoại bản thân mình mà thôi.”

“Gã Trình Huyền Trang lúc trưa dường như rất mạnh, so với tôi thì thế nào?”

“Anh có thể đánh chết hắn trong vòng ba mươi chiêu.”

“Tôi mạnh vậy à?”

“Tại vì anh quen dùng súng ống nên bản thân đã tự xem thường công phu của chính mình. Nếu đem ra đối chiếu với thực tế thì hẳn anh cũng phải vào hàng cao thủ hóa kình.”

“Hóa kình? Đó là cái gì?”

“Võ thuật nói chung, cho dù là boxing, karate, taekwondo hay võ cổ truyền, nếu dùng sức đánh người thì gọi là phát kình. Luyện đến đỉnh của phát kình thì thân thể sẽ sở hữu sức mạnh của ba con trâu, gân và xương có thể va đập vào nhau để phát ra lực đánh mạnh gấp bốn năm lần bình thường. Sau đó bắt đầu rèn luyện tâm cảnh, đột phá tinh thần, luyện tinh hóa khí thì sẽ tiến vào cảnh giới thấu kình. Năm xưa Lý Tiểu Long cũng đã luyện đến thấu kình, nhưng vì trong lúc đả tọa luyện thần hòng tiến vào cảnh giới hóa kình bị tẩu hỏa nhập ma nên dẫn đến tai biến mạch máu não mà chết.”

Ngừng một chút, Shiki lại tiếp tục nói.

Tôi không có ý ngăn lại, bởi đây cũng là một số thông tin hữu ích.

“Khi còn sống, Lý Tiểu Long từng nói rằng nếu đánh nhau với Muhammad Ali thì bản thân anh ta sẽ bị đánh cho đến chết. Để đánh chết một cao thủ thấu kình đạt đến đỉnh cao, trừ khi người đó là cao thủ hóa kình.”

“Nói vậy Ali là cao thủ hóa kình?”

“Ali thượng đài chưa từng bị người khác đánh trúng quá ba đòn trong một hiệp, thân pháp của ông ta nhanh như loài bướm vậy. Cú đấm nào cũng ẩn dấu lực thẩm thấu trong đó, nếu ông ta muốn giết người thì sợ rằng sẽ chẳng có ai sống sót được đâu.”

“Xem ra tôi ngang cơ với Ali nhỉ?”

“Anh mạnh hơn, Healing Potential khiến cho thể lực của anh không bao giờ cạn, Ali nếu không thể giết anh thì theo thời gian dài nhất định sẽ bị mệt chết.”

“Nói tóm lại thấu kình đơn giản chỉ là truyền khí vào thân thể đối phương, còn hóa kình là cấp bậc cao hơn nhỉ.”

“Ừm, hóa kình cao thủ có thể bắn khí ra ngoài từ khắp nơi trên thân thể cùng một lúc, sức lực chỉ có thể dùng một câu ‘chín trâu hai hổ’ để mà diễn tả thôi. Thế nhưng muốn trở thành cao thủ hóa kình ngoài việc đạt đến thấu kình ra thì tinh thần còn đòi hỏi phải đột phá cảnh giới luyện thần phản hư nữa.”

“Thế nào là luyện thần phản hư?”

“Luyện tâm ý có ba cảnh giới. Đầu tiên là luyện tinh hóa khí, đem sức khỏe biến thành ‘khí’ tồn trữ trong thân thể. Luyện khí hóa thần, tức là dùng khí để kiểm soát não, còn luyện thần phản hư tức có nghĩa là dùng tâm trí để khống chế từng bộ phận trong thân thể từ khớp xương, gân cho đến các cơ quan nội tạng bên trong.”

“Là thế này đúng không?”

Tôi khẽ cười, cùng lúc đem toàn bộ xương trong thân thể đánh vào nhau vang lên đủ loại âm thanh, bao tử thì co thắt lại, ép chặt ruột gan khiến cho hơi thở tỏa ra một cỗ mùi vị khó ngửi.

“Tẩy tủy?”

Shiki bất ngờ la lên.

“Gì mà tẩy tủy, tôi ăn uống rất không điều độ nên thường dùng cách này để ép bớt chất bẩn ra ngoài bằng hệ hô hấp.”

“Không phải tẩy tủy, nhưng gần giống vậy. Một khi quyền sư đột phá thấu kình thì sẽ được thay máu một lần. Thường thì lúc ấy chất độc sẽ bị ép ra ngoài bằng lỗ chân lông, khiến cho con người ta như được thoát thai hoán cốt vậy. Mặc dù cách của anh không bằng liệu pháp tẩy kinh dịch tủy nhưng hiệu quả hơn ở chỗ có thể dùng nhiều lần, từ từ bài trừ tạp chất. Còn tẩy tủy thì thì xảy ra một lần trong đời mà thôi.”

“Đừng nói làm thế này, thân thể con người là thứ tôi am hiểu nhất đấy.”

“Nói vậy thân thể của anh đạt chuẩn cao thủ hóa kình, còn tâm cảnh thì sợ rằng đã đột phá đến cảnh giới nhân thần hợp nhất rồi.”

Shiki khẽ nhắm mắt thở dài, dường như cô bé đã nhận ra sự chênh lệch giữa hai chúng tôi.

“Anh thử đem máu di chuyển nhanh xuống chân rồi lại kéo ngược về xem, nhớ là bịt lỗ chân lông toàn thân lại nhé.”

Tuy khó hiểu nhưng tôi vẫn làm theo.

“Ầm!”

Cái gì thế này?

Không vận sức chút nào, ấy thế mà chân tôi lại tự động đạp nát của ván thuyền.

Cả đôi dép cũng bị chấn rách thành từng mảnh nhỏ.

Là hai cái lỗ to khủng bố.

Lúc này mọi người đều đang chạy lại đây, nhìn thấy hai cái lỗ dưới chân tôi, Khun Van ra chiều tiếc đứt cả ruột gan.

“Đây là…”

“Khí.”

Shiki đáp gỏn lọn một câu.

“Thực lực của anh rất mạnh, nhưng vì ỷ vào vũ khí nóng quá nhiều nên không quen sử dụng khí công.”

Shiki tiến về phía mạn thuyền, chỉ xuống dưới biển rồi nói.

“Y như lúc nãy, liên tục vận chuyển máu xuống chân, khí của anh sẽ tự động sản sinh và khiến cho anh nổi trên mặt nước. Người thường tập bơi khi đứng nước chỉ đứng đến rốn là cao lắm rồi, còn cao thủ hóa kình dùng khí có thể đứng trong nước đến đầu gối, thậm chí khi chạy nhanh còn có khả năng nâng toàn thân lên cao, nước chỉ dâng đến mắt cá mà thôi. Năm xưa Dương Lộ Thiền gặp Vương Tông Nhạc đi dạo trên sông Hoàng Hà thì nổi hứng dí theo, giao thủ hơn trăm chiêu thì trở thành bạn bè. Công phu của cả hai lúc đó sợ rằng đã đạt đến đỉnh cao của hóa kình rồi.”

Tôi không cần suy nghĩ, khẽ xắn quần lên nhảy nhanh xuống biển.

Quả nhiên là vậy, sau khi vận khí, thân thể của tôi bị một lực ép vô hình từ từ khiến cho toàn thân trồi lên mặt biển, đến đầu gối là hết mức.

Tôi quay sang, bảo với Shiki.

“Xuống đây, cùng chạy vào bờ.”

“Tôi còn chưa đến hóa kình, không làm được.”

“Tôi bế cô.”

Chẳng hiểu sao tôi lại phun ra những lời như vậy nữa, có khi nào bị hiểu lầm không nhỉ?

Tuy nhiên Shiki lại không phản ứng bằng cách chửi mắng xỏ xiên như mọi khị, thay vào đó cô bé lại nhảy xuống, rớt trúng ngay vòng tay của tôi.

Nhìn gương mặt cô bé đang ửng hồng lên từ từ, tôi chợt có xúc động muốn hôn tới tấp vào bờ môi đỏ mọng khiêu gợi ấy.

Shiki rất nhẹ, thân thể cũng mềm mại vô cùng.

Chắc chỉ khi chiến đấu thì nó mới săn cứng lại thôi.

Một tay nâng lưng, vòng qua sau có thể chạm vào ngực, còn tay kia thì nâng đùi.

Cái tư thế mập mờ này có thể khiến tôi quan sát một cách rõ ràng Shiki ở cự li gần nhất.

“Chạy đi.”

“Ừ!”

Tôi bắt đầu chạy, nhắm hướng bờ biển mà tiến đến.

Khun Van cũng cho thuyền lái theo phía sau.

Càng chạy nhanh, thân thể tôi càng được nâng lên cao. Đúng như lời Shiki nói, mực nước chỉ dâng đến mắt cá mà thôi.

Hóa ra lúc trước Judas và con bé xác ướp kia cũng là dùng cách này để chạy trên biển.

Tôi cũng có thể làm được.

Tôi cũng là siêu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.