Khinh Ngữ

Chương 7: Chương 7




Editor : Serena Nguyen

Tô Dật An còn nhớ rõ, mùa đông khi còn bé chơi chung với Lâm Khinh Ngữ đó, chỉ cần tuyết rơi, sáng sớm tinh mơ cô chạy một đường đến cửa nhà anh, chờ anh cùng đi học, ở trên đường cô che mắt anh, dắt tay anh, từng bước từng bước đi tới trường học.

Cô xem anh là người mù, mà cô là chó dẫn đường. . . . . .

Khối băng nhỏ ở gốc cây tan ra, nhiệt độ thấp khiến tay Lâm Khinh Ngữ bị lạnh đỏ bừng, cô vội vã rút tay về, vội vàng thổi hơi nóng vào tay.

Sau đó nhảy xuống rễ cây, phủi tuyết ở rễ cây, đặt mông ngồi xuống: “Ưmh, lạnh quá.” Lâm Khinh Ngữ ôm tay run hai cái. Sau đó phóng tầm mắt nhìn tới, thấy trong rừng cây nhỏ toàn là hoa tuyết trắng xóa, lại thở dài nói: “Trận tuyết đầu mùa này thật là to, quả nhiên thay đổi thời tiết mỗi năm một nghiêm trọng.” Nói đến đây, Lâm Khinh Ngữ tạm ngừng, lầm bầm lầu bầu, “Không biết con gà rù chỉ sợ tuyết rơi kia chịu đựng mùa đông ngày càng giá lạnh này thế nào.”

Gà rù là ai, Tô Dật An không biết, nhưng sợ tuyết rơi là ai, Tô Dật An mơ hồ có chút manh mối.

“Anh ta không xuất hiện ở thế giới này, chẳng lẽ là bị làm sao? Hoặc là chết ở nước ngoài rồi?”

Tô Dật An: . . . . . .

Bị băng tuyết bao trùm một đêm, cho đến tận mới vừa rồi Tô Dật An vẫn còn đắm chìm trong hồi ức bi thương của mình, tâm trạng phẳng lặng, nhưng bây giờ cứ dễ dàng như vậy, bởi vì lời nói của Lâm Khinh Ngữ mà dậy sóng. . . . . .

Lâm Khinh Ngữ xoa xoa tay nói: “Nghĩ cũng phải, lớn lên lại có tính nết thối tha như vậy, ở nước ngoài, sống trong xã hội mọi người đều thẳng thắn, bị đánh đến chết cũng là chuyện dễ hiểu. Có thể còn sống về nước cũng có thể coi như kỳ tích.” Cô dừng một chút, “Nhưng mà mặc dù nói như vậy, nghiêm túc suy nghĩ một chút, mặc dù Tô Dật An tội ác tày trời, nhưng mình cũng chưa hận anh ta đến nỗi muốn anh ta chết đi, nếu như anh ta đã chết thật rồi. . . . . . Thật là có chút đáng tiếc. Dù sao đầu óc vẫn dùng tốt . . . . . .”

“A, nếu như dùng đầu óc để luận tội, loại người như cô, chính là người đầu tiên bị kéo ra ngoài bắn chết một trăm lần.”

Một câu châm chọc trôi chảy truyền ra trong không khí.

Lâm Khinh Ngữ đang xoa tay sửng sốt: “Ai?” Cô quay đầu nhìn chung quanh.

Mà so sánh với Lâm Khinh Ngữ đang mờ mịt, Tô Dật An cũng giật mình kinh ngạc vô cùng, vừa rồi anh. . . . . . hình như nghe thấy giọng nói của mình rồi.

Lâm Khinh Ngữ nhìn chung quanh một lúc lâu, sửng sốt không tìm được bất kì ai ở trong rừng cây nhỏ, hơn nữa giọng nói vừa nghe thấy kia. . . . . . Hình như là truyền tới từ cái cây đại thụ này!

Lâm Khinh Ngữ lập tức nhảy khỏi rễ cây.

“Là ai đang nói chuyện?”

Tô Dật An như muốn xác định lại một lần, cũng hỏi ngược lại: “Mình vừa nói chuyện sao?”

Lâm Khinh Ngữ ngu luôn rồi. . . . . .

Cây đang nói chuyện!

Nó đang nói chuyện đó! Dien dan - Serena Nguyen - Le Quy Don

Lâm Khinh Ngữ là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, khi còn bé là đội viên, thời niên thiếu là đoàn viên thanh niên, trưởng thành vẫn lấy vào Đảng làm mục tiêu phấn đấu, tuy có lúc sẽ vào Weibo viết dòng tâm trạng, ở phòng ngủ treo ảnh Conan, nhưng cái này tuyệt đối không ảnh hưởng lý tưởng Chủ Nghĩa Cộng Sản kiên định của cô. . . . . .

Chỉ là. . . . . .

Bây giờ không phải là loại chuyện như đi tới thế giới song song cũng xảy ra à. . . . . .

Chuyện đại thụ nói chuyện, cũng không phải là không thể nào!

Trong nháy mắt Lâm Khinh Ngữ ngây người, trong đầu Tô Dật An cũng nhanh chóng phân tích qua tình huống bây giờ một lần.

Khi anh tỉnh lại, phát hiện mình đi tới thế giới này, biến thành một thân cây, anh vẫn không thể nói chuyện, ít nhất lần trước Lâm Khinh Ngữ tới đây, anh vẫn không thể nói chuyện. Bởi vì lúc trước muốn chửi chết Lâm Khinh Ngữ, cũng không thể nói ra một câu, một chút tức giận vừa nãy chỉ là muỗi.

Như vậy, điều duy nhất có thể để giải thích chính là, trong khoảng thời gian từ sau khi Lâm Khinh Ngữ đến đây lần trước: chiều, tối hôm qua, sáng sớm, chiều hôm nay, anh có biến hóa, hoặc là nói cái cây anh đang kí sinh có sự thay đối, cho nên anh có thể nói ra lời muốn nói.

Đến tột cùng là vì sao xảy ra thay đổi, xảy ra như thế nào, tạm thời Tô Dật An còn chưa thế nhìn ra từ những thông tin mà anh có. Anh chỉ có thể đoán, sự biến hóa này có thể có liên quan đến tuyết, hoặc là có liên quan đến Lâm Khinh Ngữ. . . . . . Anh không thể xác định, nhưng điều duy nhất có thể xác định chính là, trong khoảng thời gian từ lúc Lâm Khinh Ngữ rời đi hôm qua tới bây giờ, nhất định xảy ra một chuyện trước đó chưa từng xảy ra, trở thành lý do anh có thể nói. . . . . .

“Bịch” một tiếng.

Là âm thanh cái mông Lâm Khinh Ngữ nặng nề ngã trong tuyết. Lâm Khinh Ngữ sợ mềm nhũn chân, ngã ngồi trong tuyết dưới tàng cây, buồn bực không lên tiếng, ánh mắt tan rã ngó về phía anh, cành cây, thân cây, rễ. . . . . .

“Là . . . . . Cây đang nói chuyện?”

“Đúng vậy.” Giọng điệu Tô Dật An rất vi diệu, “Là tôi.” Câm nín nhiều ngày như vậy, cuối cùng anh cũng có thể nói, lên, lời, rồi!

Lâm Khinh Ngữ nghe câu trả lời này, hít vào một ngụm khí lạnh: “Cây cây cây. . . . . . cây yêu quái!” Cô bật thốt lên xong, lập tức bụm miệng, một cái tay khác chống lên tuyết, giãy giụa lui về phía sau ba mét.

Lâm Khinh Ngữ bắt đầu cảm thấy cái thế giới này khiến cho người ta không thể hiểu được. Chưa từng nghe nói thế giới song song còn có sự tồn tại của yêu quái! Đây có phải là cô đang mơ hay không!

Lâm Khinh Ngữ xoay người, chạy khỏi cây đại thụ, nhưng chưa kịp chạy khỏi cái bóng của cành cây to, cô chỉ nghe thấy hai chữ âm trầm:

“Đứng lại.”

Cô lại không ngốc! Lúc này có thể đứng lại sao!

Mắt thấy Lâm Khinh Ngữ có khuynh hướng biến thân thành Bolt*, Tô Dật An tâm đầu chợt nhớ tới tối hôm qua Lạc Tuyết lúc một mảnh tĩnh mịch. Không có Lâm Khinh Ngữ tới nơi này, nơi này chính là một tấc đất hoang. . . . . .

* Bolt: con chó chạy nhanh trong bộ phim Tia chớp của Disney.

Anh trầm giọng nói: “Chạy nữa, tôi nguyền rủa cậu.”

Vẫn còn chiêu nguyền rủa này!

Cái này nếu đổi lại là bình thường, Lâm Khinh Ngữ không thèm liếc mắt một cái, nhưng là trong nháy mắt này, cô cảm giác mình cũng giống như một cái cây, mọc rễ, chân không thể bước một bước.

Cô cảm giác cả thế giới đang sụp xuống, gian nan quay đầu lại.

Đại thụ vẫn là cây đại thụ như cũ.

“Tới đây.”

. . . . . . Chỉ là biết nói chuyện một cách lạnh lẽo mà thôi.

Lâm Khinh Ngữ không cam tâm tình nguyện kéo hai chân đi về, “Cây. . . . . . yêu quái?”

Tô Dật An cũng không định trả lời cô, để cô tự suy nghĩ, con người sợ nhất chính là không biết, Serena cô càng suy nghĩ, càng sợ, anh lại càng. . . . . . Có thể đùa bỡn cô trong lòng bàn tay, càng nhanh đòi lại món nợ lúc trước.

Hừ, đồ khốn, về sau còn dám ngông cuồng không?

“Cậu phát hiện tôi.”

Lâm Khinh Ngữ lập tức chắp tay trước ngực vái lạy: “Không không, tôi cũng không muốn phát hiện anh, nếu không chúng ta thương lượng đi, coi như hôm nay tôi chưa từng tới, về sau tôi cũng sẽ tuyệt đối không đến quấy rầy anh. . . . . . Có được hay không?”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng cần một tôi tớ.”

Anh nói cái gì?

Lâm Khinh Ngữ thiếu chút nữa thì dùng giọng chất vấn tức giận hét lên.

Yêu quái tiên sinh thật không hiểu khách khí. . . . . . Vừa lên tiếng sẽ phải có tôi tớ: “Cái đó, đại thần, tôi không được đâu..., chân tay tôi vụng về, nhất định sẽ làm hỏng chuyện. . . . . .”

“Tôi có đang thương lượng với cậu sao?” Tô Dật An không nói đạo lý lạnh nhạt hỏi ngược lại, trực tiếp cắt đứt lời của cô..., “Mỗi ngày không có giờ học đều phải tới đây, nếu dám lười biếng. . . . . .”

Anh nói còn chưa dứt lời, trong đầu Lâm Khinh Ngữ tự động vang lên ba chữ vừa rồi anh âm trầm nói “Nguyền rủa cậu“.

Cô. . . . . . Cô đã tạo nghiệt gì chứ! Vốn là cuộc sống xuyên qua trùng sinh êm đẹp, lại bị Trình Giảo Kim này hung bạo bẻ thành thần tiên ma quái huyền ảo. Từ nhỏ cô có học trừ yêu đâu!

Lâm Khinh Ngữ khóc không ra nước mắt: “Anh. . . . . . Anh kêu tôi tới làm gì.”

Tô Dật An dừng một chút: “Quét dọn vệ sinh.”

“Gì?” Giọng điệu này khiến Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, trước kia cây yêu quái làm giáo viên thì phải!

“Quét tuyết.”

“Tuyết sẽ tự tan mà. . . . . .”

“Không muốn đến?”

Rồi, cô đã nghe ra uy hiếp trong giọng nói của anh! Vì vậy Lâm Khinh Ngữ không tiền đồ lắc đầu: “Đến”

Thật vất vả mới biến thành con trai, sao cô có thể làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng của mình được!

“Ừm.”

Cây đại nhân đáp lời, rồi không nữa lên tiếng, Lâm Khinh Ngữ tự suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại lượn quanh đại thụ một vòng, trên lớp tuyết rơi dày đặc, cũng chỉ có dấu chân của cô đi một vòng.

Cuối cùng cô tuyệt vọng rồi, trên cây này đúng là không người.

“Cái đó. . . . . .” Trước khi đi, Lâm Khinh Ngữ quyết định lại đấu tranh một chút, “Cho tới bây giờ, chỉ có tôi có thể nghe và nói chuyện với anh sao? Tại sao lại là tôi?”

Tô Dật An tùy tiện dùng một lời thoại trên phim: “Bởi vì cậu là người được chọn.”

Lâm Khinh Ngữ lặng lẽ mắng một câu con bà nó trong lòng, sau đó xoay người đi học.

Buổi tối khuya lúc ngủ ở trên giường, Lâm Khinh Ngữ chợt nhớ tới lời cây yêu quái nói, sau đó đột nhiên thức tỉnh, người được chọn! Chẳng lẽ. . . . . . Cô đi đến cái thế giới này cũng không phải xuyên không, thế giới song song gì, mà là lực lượng thần kì! Vì cây yêu quái nên cô mới tới được?

Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ chuyện này cả đêm, trong lòng lo lắng, lăn lộn khó ngủ.

Mà Tô Dật An đang ở trong rừng cây nhỏ hoàn toàn yên tĩnh, là buổi tối thoải mái nhất.

Chờ xem, cuộc sống này vẫn chưa kết thúc đâu.

Ngày thứ tư đến thế giới này, cuối cùng Lâm Khinh Ngữ cũng dậy trễ. Chu Hưng trâu bò xuống giường tới vỗ vỗ mép giường của cô Serena le qyu don: “Haha, cố được mỗi ba ngày? Hôm nay không dậy nổi?”

Sau đó Lâm Khinh Ngữ rời giường với một đôi mắt gấu mèo. Buổi sáng cô không có lớp, theo lệnh ngày hôm qua của cây yêu quái, buổi sáng cô phải đi “hầu hạ” nó, nhưng Lâm Khinh Ngữ không muốn tin chuyện xảy ra hôm qua là sự thực, vì vậy cô ở phòng ngủ một buổi sáng, cũng không đến đó.

Đến buổi chiều, cô phát hiện mình chẳng bị làm sao! Vì vậy lá gan của cô hơi to lên một chút.

Chờ học xong tiết học buổi chiều, Lâm Khinh Ngữ suy nghĩ không ngừng, cuối cùng vì đảm bảo an toàn cho cái mạng nhỏ này, vẫn đến rừng cây nhỏ.

Tuyết trên đất vẫn còn, đại thụ vẫn như cũ, cô cẩn thận dựa vào đại thụ kia, đột nhiên đại thụ nói: “Buổi sáng cậu không tới.”

Lâm Khinh Ngữ hít một hơi khí lạnh, lui một bước, nói ra lý do đã sớm suy nghĩ xong: “Tôi tôi tôi... buổi sáng tôi có tiết.”

“Sáng cậu không có lớp.”

“Có!”

“Hôm nay thứ năm, sáng cậu không có lớp, ba giờ chiều thứ năm có hai tiết học ở nhà B phòng 320.” Lâm Khinh Ngữ mắt chữ O mồm chữ A nghe cây yêu quái lạnh lùng nói, “Từ phòng học đi tới đây khoảng mười lăm phút, vì hôm nay cậu không tới trễ, chuyện buổi sáng, tôi không tính toán với cậu. Chỉ là cậu nên nhớ. . . . . .”

Lâm Khinh Ngữ nuốt nước miếng, có một loại cảm giác dùng phao bị giám thị bắt được, vừa sợ vừa lúng túng. . . . . .

“Không có lần thứ hai.”

Tổn thọ rồi ! Yêu quái này cũng thần thông quá rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.