Khinh Ngữ

Chương 4: Chương 4




Edit: Lam Anh

Không đợi đến ngày hôm sau, đêm hôm đó Lâm Khinh Ngữ đi tới rừng cây nhỏ, tìm được cây đại thụ dây mơ rễ má kia, sau đó đứng trên rễ cây cứng cáp, vùi đầu vào hốc cây bên trong.

Thổi một ngày gió nhìn một ngày mây, Tô Dật An nhàm chán đến sắp ngủ lại bị gọi tinh thần như vậy rồi.

Nếu có thể mở miệng được, Tô Dật An nghĩ, có lẽ anh muốn nói tục rồi.

Nói cho cùng đối mặt với người vừa đâm đầu đến đã nhét mặt vào trong bụng bạn, đại khái người nào cũng sẽ không có tính tình tốt.

Mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ so với việc ban ngày lần đầu tiên chạy tới hưng phấn kích động, cô như là muốn thắt cổ mình trong hốc cây, im lặng thật lâu,

“Tao thất tình rồi.”

Tô Dật An hơi ngẩn ra, thầm nghĩ, vậy sao… thật đáng mừng.

Nhưng mà anh nghĩ lại, trong tình trạng này cô vẫn có tâm tình đi yêu đương, ha ha, thật đúng là hạnh phúc nhỉ. Anh lại ở chỗ này bất động một ngày, chịu đựng gió rét thổi vào cơ thể trần trụi của anh, sau đó mang đi lá khô rơi lả tả trên nhánh cây của anh, khiến cho anh có một loại cảm giác xấu hổ tế nhị trơ mắt nhìn mình hói đầu…

“Tao thích nam thần gần năm năm, đến nay còn nhớ rõ từng số điện thoại đã đổi của anh ấy, chính là không dám gọi dù là một cuộc điện thoại đi thổ lộ với anh ấy.”

Thật ra Lâm Khinh Ngữ vốn đã từng định thổ lộ với Tạ Thành Hiên, thời gian xấp xỉ là lúc cô học đại học năm 3, cô chuẩn bị tốt toàn bộ, gồm cả sau khi ngộ nhỡ bị từ chối dùng giấy ăn để lau nước mắt. Nhưng mà khi đó cô lại có nguyên nhân ngoài ý muốn, tạm thời nghỉ học. Câu nói “Em thích anh” sắp xếp rất lâu kia không thể tìm được cơ hội nói ra miệng nữa.d

Đợi đến khi cô tạm nghỉ học trở về, Tạ Thành Hiên đã năm 4, bắt đầu chuẩn bị tốt nghiệp tìm việc, mà cô lại vẫn đi theo khóa học đệ học muội năm 3 đại học. Tạ Thành Hiên tốt nghiệp thì rời khỏi trường học, khi cô nhập học năm 4, trên sân bóng rổ trường học đã thay đổi một đám người, không còn bóng dáng nam thần nữa rồi.

Thời gian chính là thứ như vậy, lúc nào nói muốn mang người nào đi, nhất định sẽ dẫn anh ta đi, làm cho người ta mệt mỏi ngay cả mời ở lại cũng đều không nói ra được.

Cô chỉ có một tấm ảnh tốt nghiệp của anh, vẫn luôn thấy được trước kia.

Lâm Khinh Ngữ mặt không chút thay đổi kể ra: “Bây giờ ý trời khiến tao lần nữa trở lại năm 3 đại học, khiến tao ở chung một phòng ngủ với anh ấy, vốn còn nghĩ đây là số phận, là cơ hội trời ban, là lúc tới đoạn cận thủy lâu thai*, cường thủ hào đoạt**, tình yêu cấm kỵ ngược tâm ngược phổi, cuối cùng tao có thể hoàn mỹ bày ra một chút thực lực thủ đoạn uốn cong, vậy mà tao đã nhìn thấy một đoạn tình yêu cấm kỵ vẫy chào tao rồi!”

(*) Cận thủy lâu thai: có ưu thế về địa lý, gần quan ban lộc.

(**) Cường thủ hào đoạt: bằng cường lực hay quyền thế cướp lấy.

Tô Dật An: …

Lâm Khinh Ngữ thở dài một tiếng thâm sâu, “Sau cùng vẫn là người xưa nói đúng, trong cuộc đời mỗi con người luôn có một kỹ nữ nhỏ phá hoại gọi là Trình Giảo Kim.”

Người xưa nào nói! Tô Dật An thật nóng nảy muốn gọi điện thoại cho thầy văn học ngôn ngữ Hán của cô! Để cho anh ta cho cô 0 điểm! Học kỳ sau học lại!

“Ưm, nếu không thì tao dứt khoát đi cướp người trong lòng nam thần của tao!” Con ngươi Lâm Khinh Ngữ sáng lên, cuối cùng rút đầu từ trong hốc cây ra, “Thân thể này của tao bộ dáng cũng đẹp trai, cười rộ lên cũng rất mị hoặc, nhiều năm làm con gái như vậy cũng không phải là uổng phí, người đàn ông kia có thể hiểu biết tâm lý của phụ nữ hơn tao sao. Về sau nam thần của tao muốn thích người nào tao liền đi cướp đoạt người đó, đến cuối cùng anh ấy không có biện pháp sẽ phải ở cùng với tao rồi!”

Người vô liêm sỉ như vậy Tô Dật An cũng chưa từng thấy người nào khác rồi.

Lâm Khinh Ngữ càng nghĩ càng thái quá, câu chuyện trong miệng đã sáng tác đến sau khi làm nam thần cong, cô phải đi khuyên anh ta như thế nào rồi…

Tô Dật An im lặng nghe.

Thực ra, trong trí nhớ xa xôi của Tô Dật An, trước đây Lâm Khinh Ngữ không phải người con gái như vậy. Ít nhất theo anh thấy thì không phải.

Lúc anh biết Lâm Khinh Ngữ là Lâm Khinh Ngữ đang học lớp 5 tiểu học, anh từ lớp 3 trường khác nhảy đến lớp học của Lâm Khinh Ngữ.

Đó là lần đầu tiên anh nhảy lớp, bởi vì trước kia cha mẹ Tô Dật An mặc dù biết anh thông minh hơn các đứa trẻ cùng tuổi khác một chút, nhưng để anh có một thời thơ ấu tương đối hoàn chỉnh, cha mẹ không định để cho anh nhảy lớp học xong tiểu học. Nhưng khi đó anh nhảy lớp, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cha mẹ anh đã chết trong một chuyến du lịch gia đình.

Chết trong một trận tuyết lở trên đường du lịch.

Bình thường phụ trách chăm sóc anh là bà nội một bệnh không dậy nổi, cô ruột ở nước ngoài xa xôi trở về, thay bà nội tuổi già trở thành người giám hộ của anh, cô xử lý hậu sự của cha mẹ giúp anh, thấy anh thông minh sớm, liền cho anh tiến hành chuyển trường nhảy lớp. Cô là người bận rộn, thường vì anh mà đi về hai bên trong nước ngoài nước.

Khoảng thời gian kia người trong nhà đều trải qua không dễ dàng. Về sau bà nội bệnh chết, cô của anh dứt khoát đón anh đi nước ngoài.

Anh và Lâm Khinh Ngữ quen biết, chính là giai đoạn u tối của cả cuộc đời anh.

Cha mẹ cùng lúc rời xa khiến Tô Dật An khi còn bé trở thành một đứa nhỏ âm trầm ít nói không quá vui vẻ, lại thêm năm đó so với đứa trẻ lớn hơn một tuổi trong lớp, anh ở trong lớp cực kỳ cao. Mà trẻ con chính là thích bắt nạt những bạn nhỏ không giống mình.

Sách và bút biến mất là chuyện thường ngày cỡ nào, thế nhưng anh lại im lặng đến ngay cả giáo viên cũng không muốn đi tố giác. Sự im lặng của anh khiến cho trò đùa dai của đám trẻ con trở nên càng nghiêm trọng hơn nữa, xô đẩy trên sân thể dục, cười nhạo liên tục khi nghỉ ngơi giữa giờ.

Một lần một nhóm bạn nam trong lớp chỉ vào mũi cười anh là đứa mồ côi không cha không mẹ, bọn chúng bắt nạt anh, nói trẻ con không có cha mẹ thì sẽ không ai giúp anh.

Anh cũng cho là như thế, anh cho rằng mình là đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nhưng mà ngay trong tình cảnh tràn ngập thất vọng với thế giới, cảm thấy tuyệt vọng với cuộc đời của mình, Lâm Khinh Ngữ đã xuất hiện.

Cô chống hai cái gậy, một chân khập khiễng, giống như muốn đại sát tứ phương xông tới trước mặt anh, một cây gậy kéo bạn nam mặc đồng phục ra: “Các cậu thật quá đáng!”

Cô chắn trước mặt anh, giống siêu nhân trong màn ảnh, hiệp sĩ trên tivi, hùng hổ, chính khí cương trực toàn thân.

Lâm Khinh Ngữ cũng nhỏ, cái miệng đại nhân xinh đẹp nói không ra đạo lý lớn, cô chỉ cảm thấy nhiều người như vậy bắt nạt một mình anh, thật quá đáng, vì thế cô gào: “Muốn đánh nhau, tới đây! Đánh với tôi!”

Về sau, qua nhiều năm như vậy, mặc dù Tô Dật An thông minh, nhưng anh cũng đã quên rất nhiều chuyện năm đó. Chỉ có bóng dáng kia, là hình ảnh Tô Dật An vĩnh viễn khó có thể quên được.

Cô tuyệt không giống một bé gái, lại khiến cho Tô Dật An từ đó về sau, mặc dù đi nhiều nơi, gặp nhiều người, rốt cuộc tìm không được cô gái xinh đẹp hơn bóng dáng kia.

Lâm Khinh Ngữ ầm ĩ một lát, trong lớp bùng nổ, giáo viên cũng tới, chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Đó là lần đầu tiên Tô Dật An thấy Lâm Khinh Ngữ, cũng là lần đầu tiên Lâm Khinh Ngữ thấy anh.

Cũng là sau này Tô Dật An mới biết được, Lâm Khinh Ngữ nhập học chậm cả một tháng so với các đứa trẻ khác, là vì lúc nghỉ hè, cô đánh nhau với em trai, đánh cho em trai khóc, mẹ cô phát cáu, Lâm Khinh Ngữ sợ bị đánh, nhảy từ tầng hai trong nhà xuống, ngã gãy chân…

Sau đó, Lâm Khinh Ngữ bắt đầu đi học, cô buông lời nói muốn “Che chở” Tô Dật An, người bắt nạt đứa trẻ trong lớp cũng biến mất rất nhiều.

Mà hiện tại, hiệp sĩ nhỏ chân khập khiễng cũng muốn giúp đỡ người khác kia, hiện tại lại miệng đầy tính toán phải uốn cong nam thần của mình thế nào, thậm chí không ngại thủ đoạn cướp đoạt người trong lòng của người khác để đạt được mục đích…”

Tô Dật An cảm giác lá rụng lả tả quanh thân quả thực chính là khắc họa tâm tình của anh tốt nhất.

“… Sau đó tao có thể sống chung hạnh phúc vui vẻ cùng nam thần rồi!”

Cô sáng tác xong bộ tiểu thuyết quanh co phức tạp, cảm thấy thỏa mãn ngồi dưới gốc của anh, Tô Dật An nghe được chỉ muốn cười ha ha.

Lâm Khinh Ngữ tiếp tục im lặng, cách một lúc lâu mới nhếch môi cười: “Thoải mái hơn rồi.”

Cô ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua lá cây thưa thớt nhìn chấm nhỏ giống nhau thưa thớt trên bầu trời, “Thật tốt, có nơi để nói ra toàn bộ vọng tưởng tà ác nhỏ trong lòng mình như vậy.”

Ý xấu và vọng tưởng kia cô kêu là “Nhỏ” sao? Tô Dật An rất muốn nghiêm túc chất vấn cô.

Lâm Khinh Ngữ nhìn trời một lúc lâu, lại giơ bàn tay mình lên không ngừng lật tới lật lui xem.

“Nhưng mà nói tóm lại, bây giờ có thể biến thành nam sinh thật là tốt quá đi. Vẫn là năm 3 đại học, còn có thể phấn đấu, nam thần có người trong lòng cũng không sao cả, dù sao tao còn có thời gian hai năm có thể ở chung phòng với anh ấy. Như thế nào cũng tốt hơn là không nhìn thấy anh ấy.” Lâm Khinh Ngữ lật ngón tay đếm, “Còn có thể tức chết kỹ nữ nhỏ phá hoại Lý Tư Hà kia, còn không có người em trai chơi đùa phiền lòng, mẹ lại vẫn quan tâm tao như thế…”

Nói đến đây, Lâm Khinh Ngữ không khỏi yên lặng chớp mắt một cái.

Cô không nói lời nào, trong rừng cây nhỏ đầu mùa đông bắt đầu trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tô Dật An để cho “Ánh mắt” của mình di chuyển đến trên mặt Lâm Khinh Ngữ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cô nhìn trời sau sự mờ mịt có vài phần trào phúng, “Hóa ra, chỉ là đổi giới tính, cuộc đời của tao có thể may mắn nhiều như vậy. Ngẫm lại, thật đúng là cảm thấy không công bằng…”

Tô Dật An không biết hiện tại cô đang suy nghĩ cái gì, hiểu biết của anh đối với Lâm Khinh Ngữ cũng giới hạn tại một năm ở chung khi còn bé kia, thời gian năm 3 đại học cùng với cô, anh làm thầy giáo, dạy lớp của cô mãi cho đến khoảng thời gian năm 4 kia.

Anh biết Lâm Khinh Ngữ ở năm 3 đại học vốn tạm nghỉ một năm, nhưng vì nguyên nhân gì mà tạm nghỉ học, anh lại không rõ lắm, bạn học trong trường đối với thời gian tạm nghỉ học một năm kia của cô cũng đồn đại sôi nổi, nhưng mà bản thân Lâm Khinh Ngữ cho tới bây giờ đều không nhắc tới một câu.

“Được rồi!” Lâm Khinh Ngữ đứng lên, vỗ vỗ mặt mình, “Biểu đạt cảm xúc xong rồi, đêm nay trở về đặt ra kế hoạch! Tao muốn lập kế hoạch một cuộc đời tươi đẹp cho mình!”

Cô bày ra một tư thế buồn cười trong rừng cây nhỏ không có ai, tăng thêm chút láu cá cho mình, sau đó nhảy nhót đi xa.

Sau khi Lâm Khinh Ngữ rời khỏi, trong rừng cây nhỏ có vẻ đặc biệt vắng lặng, Tô Dật An chỉ nhìn cảnh sắc xung quanh đã trở thành không biến đổi, mà trong nháy mắt, anh rất nhớ khả năng có thể tự mình mở miệng nói chuyện, có thể gọi Lâm Khinh Ngữ trở lại…

Trước kia Tô Dật An từng xem một quyển sách, trong sách nói, từ xưa tới nay, trừng phạt tàn khốc nhất đối với loài người, ngoại trừ chết, chính là khiến cho cô độc. Cho nên ở thời cổ có bị lưu đày, hình phạt □□. Mà phương pháp trừng phạt □□ này làm cho người với người ngăn cách lại tiếp diễn đến hiện tại.

Chém đầu trừng phạt người, cô độc trừng phạt tâm…

Tô Dật An càng nghĩ lại càng cảm thấy, rốt cuộc khi đó đầu óc anh nảy sinh bệnh tật gì, vậy mà lại bồi Lâm Khinh Ngữ kia uống rượu một hồi?

Anh thật muốn gọi Lâm Khinh Ngữ trở lại, chờ sau khi anh trở lại, anh sẽ nghĩ biện pháp, đánh chết cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.