Khi Thiên Thần Khóc

Chương 4: Chương 4




………..

Nhật Linh đi vào nhà, cúi xuống cởi giày ra, chậm chạp đặt lên giá để dép trước của rồi đi vào nhà. Chân trần chạm lên sàn nhà lạnh lẽo. Cô ném cặp sách lên ghế, thả mình xuống sô pha. Gác một tay lên trán, Nhật Linh ngửa đầu ra sau ghế tựa.

Hôm nay là sinh nhật Tử Đằng, không phải cô không biết, cũng không phải không để tâm, chỉ là cố lờ đi thôi. Chắc giờ này mọi người đang chơi vui vẻ lắm nhỉ? Nhật Linh biết Tử Đằng không thích cô, vậy nên chắc chắn sẽ không muốn cô đến sinh nhật cậu ấy. Cô cũng chẳng muốn làm trò cười. Rút từ trong túi ra một cái móc điện thoại, cô lắc lắc trước mặt mình. Thở dài. Cái này… chắc Tử Đằng cũng chẳng muốn nhận, bỏ đi. Chuyện tình cảm với Tử Đằng, Nhật Linh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ mãi, nghĩ hoài, cũng chẳng ra nổi đó là thích hay là chỉ là quá hơn một tình bạn? Nghĩ không ra, cô quyết định vứt cái chuyện đó ra sau, thảnh thơi mà sống, cố không nghĩ đến Tử Đằng nữa. Dù sao thì thiếu một người cũng chẳng chết được. Cô cười nhạt.

- Linh ơi, làm gì thế? Bố mẹ về mà không biết.

Nhật Linh bỏ tay ra, thấy trước mặt mình là hai người mà cô nhớ suốt một tháng qua. Bố mẹ cô đi công tác cuối cùng cũng về, mà còn đứng ngay trước mặt cô kìa. Nhật Linh vui mừng muốn hét lên, ào vào lòng mẹ cô mà ôm chặt lấy.

- Bố mẹ về rồi.

- Ừ. – Mẹ cô xoa đầu cô.

Cất hành lý xong xuôi, mẹ cô lại hào hứng mà ra ý kiến:

- Chẳng mấy khi đông đủ, nhà mình đi chơi đi.

- Nhưng thằng Hoàng còn chưa về mà. – Bố cô đang uống nước xem ti vi nói. Hoàng là anh trai cô, đang học đại học năm bốn khoa kinh tế mong tiếp bước gia đình.

- Kệ nó, nó thì còn lâu mới về. Đi thôi.

Mẹ Nhật Linh tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng tâm hồn vẫn còn trẻ con lắm. Bà luốn muốn gần gia đình, muốn đi chơi cùng cả nhà, hè nào cũng phải đi du lịch mới thỏa mãn, cách nói chuyện thì trẻ con, chỉ khi nào đứng trước mặt đối tác thì bà mới nghiêm túc được.

Bố cô thì yêu mẹ, nghe lời mẹ quá đáng. Ông lúc nào cũng dung túng cho tính cách trẻ con của bà. Một tình yêu đẹp thì dù có qua bao nhiêu năm vẫn giữ được nhiệt độ. Như bố mẹ Nhật Linh chẳng hạn. Nhật Linh luôn cảm thấy, cô thật ra rất may mắn khi được sinh ra trong gia đình này.

………

Công viên trung tâm náo nhiệt những ngày cuối tuần. Đi đến đâu cũng toàn người là người. Rộn ràng và ồn ã. Ngày hôm nay sẽ rất vui vẻ, nếu như chuyện đó không xảy ra, nếu như tai nạn thảm khốc đó không xảy ra. Nhật Linh luôn cảm thấy, ông trời rất tàn nhẫn, luôn cướp đi hạnh phúc của cô ngay trong khoảng khắc cô hạnh phúc nhất. Cô từng cười đùa rằng:” Có chăng rằng mấy ông thần nào đó đang ghen tị với cô nên mới như vậy?” Nhưng mà, khi tai nạn xảy ra, cô không thể cười được nữa.

Sự việc xảy ra rất nhanh, có khi chỉ là một cái chớp mắt nhưng thứ mà cô mất đi thì mãi mãi không lấy lại được.

Lúc đó, Nhật Linh đứng trước quán kem, dựa vào cửa kính chờ mẹ mua kem mang ra. Cô đeo tai nghe, lẩm nhẩm hát theo lời bài hát, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà không để ý rằng con ốc ở trên tấm biển quảng cáo đã rơi ra. Không ai chú ý, cũng không ai để tâm, chỉ là một con ốc nhỏ, rơi xuống sẽ lăn đi mất, tấm biển kia nhìn vẻ ngoài thì vẫn chắc chắn như không có chuyện gì xảy ra. Mẹ Nhật Linh bước ra từ cửa hàng kem, trong tay cầm hai cái kem, một của cô, một của bà. Bà cười tươi đưa cho cô cây kem socola mà cô thích nhất. Bà bóc cây kem của mình, không biết ma xui quỷ kiến gì mà ngẩng đầu nhìn lên trời. Trời hôm đó đang sáng trong bỗng nhiên xám xịt lại, đen ngòm với những đám mây đen kéo đến. Sắp mưa. Một cơn gió lớn thổi đến, vừa lúc đó, bà cũng đã nhìn thấy tấm biển đang trong tình trạng nguy hiểm kia. Bà hốt hoảng đẩy Nhật Linh ra khỏi chỗ nguy hiểm.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên. Nhật Linh đang ăn kem ngon lành bỗng nhiên bị mẹ mình đẩy ra thì không hiểu chuyện gì, ngã nhào trên đất, cây kém cũng bị văng ra xa. Cũng chính lúc đó, cô nghe thấy một tiếng động như long trời lở đất ấy. Nhật Linh bàng hoàng quay mặt lại, cảm thấy có một giọt nước ấm nóng bắn lên mặt. Cô thấy... trước mắt là một đám hoang tàn đổ nát. Nhật Linh đưa tay lên má quệt xuống vết nước. Nhưng mà… cô thấy cái gì thế này? Một màu đỏ au như máu, nhòe cả tay cô. Còn cả mùi tanh phảng phất trong không khí. Nhật Linh nhìn được, mẹ cô đang nằm dưới tấm biển quảng cáo,Từ vai trở lên lộ ra ngoài, mắt mở to đầy kinh hoàng. Phía dưới…

Nhật Linh run rẩy bò đến chỗ đó, chạm tay lên mặt bà. Vẫn còn hơi ấm mà. Mẹ cô… chẳng động đậy gì cả. Mẹ cô cũng không nói. Bà chỉ mở to mắt, như muốn nhìn thấu cô. Máu lêng láng khắp mặt đất. Máu tràn khắp nơi. Máu thấp ướt áo mẹ cô. Máu làm ướt cả bộ váy trắng cô đang mặc. Nhật Linh không tin vào mắt mình, cô không thể tin nổi mình đang nhìn thấy cái gì. Cô ra sức bấu tay mình, chỉ mong sự việc kinh hoàng này chỉ là một giấc mơ. Nhưng, mặc cho cô bấu đến bật máu, Nhật Linh vẫn chỉ cảm nhận được sự trống rỗng trong lòng mình. Nước mắt không biết trào ra từ bao giờ, hòa vào máu trên mặt cô, đỏ au, đáng thương đến động lòng. Nhật Linh không bấu tay mình nữa, cô lay mẹ mình:

- Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Chúng ta còn phải đi chơi mà. Mẹ dậy đi. Mẹ, sao mẹ lại mở to mắt ra như vậy mà không nói gì? Mẹ chẳng duyên chút nào. Mẹ… mẹ trả lời con đi mà… Mẹ… - Cô cứ vừa khóc vừa nói như vậy. Giọng nói run run đến mức chữ rõ chữ không.

Xung quanh ồn ào đầy tiếng người, nhưng mà Nhật Linh chẳng nghe gì cả, cô thấy những hình ảnh mẹ mình cứ chạy loạn trong đầu mình, không rõ thứ tự. Lúc cô còn bé, lúc mẹ cô đánh mắng cô, lúc cô cãi lại mẹ, lúc mẹ nấu ăn trong bếp, lúc mẹ vui đùa với cô…

Một cơn đau thắt dội lên từ tim, Nhật Linh hét lên một tiếng rồi ngất đi, ngay chính chỗ đó.

Bố cô vừa chạy đến, kinh hoàng đến mức không nói thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.