Khi Thầy Là Chồng!

Chương 10: Chương 10




Đã 1 tuần rồi, cô luôn tìm cơ hội lẩn tránh hắn, hắn cũng không còn đến dạy ở trường nữa, mọi chuyện cũng bắt đầu lắng xuống, không còn nghe những tiếng xì xào bàn tán về cô, chỉ có điều cô cảm thấy càng ngày càng biếng ăn, ăn vào thì lại buồn nôn, cơ thể vô cùng khó chịu.

...

Bệnh Viện Tỉnh.

- Sao cơ! Bác sĩ liệu có nhầm lẫn gì không?

- Cô đã có thai gần 1 tháng rồi! Sao có thể nhầm lẫn được chứ, cô nghĩ xem tháng này cô bị trễ bao lâu rồi.

- Cũng gần 3 tuần gì đó rồi!

- Vậy là đúng rồi, cô có thai mà cũng không nhận ra sao, có phải hay có triệu chứng buôn nôn, hay thấy trong lòng buồn bực thất thường không?

Cô gật đầu lia lịa. Là lần đó, cô quên mất uống thuốc, đứa trẻ này...

...

Đứa trẻ này mang dòng máu của anh ấy, nhưng anh ấy lại yêu người khác, cô nên làm sao bây giờ, nếu nó sinh ra không có cha nhất định sẽ bị bạn bè ghẻ lạnh mất, mẹ nên làm sao đây?

Đang mơ màng đi bỗng tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình.

- Alo, Mộc Mộc hả?

- Ừ, sao vậy!

Giọng Quy Quy có vẻ hơi gấp gáp.

- Cậu biết tin gì chưa?

- Chưa.

- Thầy Dương...nghe nói công ty bị phá sản rồi...vì quá đau buồn nên thầy ấy quyết định tự sát, đang ở bệnh viện S đó, cậu mau tới nhìn mặt thấy ấy lần cuối đi.

- Sao...sao chứ...

Bộp...

Điện thoại rớt xuống đất, đầu óc cô cảm thấy quay cuồng, bàn tay run rẩy sờ lên ngực, thở một cách gấp gáp, đôi môi mím chặt, khuôn mặt xanh xao không còn chút máu.

Đôi chân không thể chần chừ chạy nhanh đến đường lớn rồi gọi một chiếc taxi.

Tâm trạng của cô hiện giờ rất rối bời, mới một tuần không gặp mà hắn đã trở thành như vậy rồi. Cô khẽ sờ bụng. Ánh mắt ôn nhu nhìn lâu, nụ cười hiền hòa, thì ra cảm giác làm mẹ vô cùng thiêng liêng và ấm áp như vậy.

- Con à, chúng ta cùng đi thăm cha con nha.

...

- Bác tài, phiền ông có thể chạy nhanh hơn được không?

- Cô gái, vậy là quá nhanh rồi, nếu nhanh nữa là bị công an tít còi mất, cô cũng nên thông cảm cho tôi, chiếc xe này là nơi tôi kiếm kế sinh nhai, ở nhà còn có con nhỏ nữa, nếu bị phạt tôi sợ...

- Được rồi, tôi hiểu, bác tài cứ tập trung lái đi.

...

Cảm giác vô cùng gấp gáp, lo lắng, bồn chồn, bàn tay khẽ siết chặt lại. Đôi mày hơi cau lại, nhìn dòng người tấp nập đang nhích từng chút vì bị kẹt xe.

Anh nhất định không được có chuyện gì đâu đó, con tôi cần có cha, tôi cũng không muốn trở thành góa phụ đâu.

Từng giọt nước mắt lại rơi lã chã, cô đã cố gắng kiềm chế rồi, nhưng vẫn không thể nào nín được, trái tim cô đang siết chặt lại, lúc trước hạnh phúc cô không biết gìn giữ giờ lại thành ra như vậy, có phải anh chán cô nên mới đi tìm khẩu vị mới, đến nỗi tan gia nát cửa thế này...

Em xin lỗi, bây giờ em mới nhận ra mình không thể sống mà thiếu anh, chúng ta có con rồi, chúng ta vẫn có thể làm lại từ đầu mà, phải không?

Em sẽ chờ, cho nên anh hãy cố gắng vì em và vì con...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.