Khi Nữ Phụ Thành Nhân Vật Chính

Chương 7: Chương 7




- Là cô ta đánh tôi trước!- Diệp Lạc Nguyên hét lên -Cô ta nói sẽ cướp tất cả những gì là của tôi!

- Em không có! Em chỉ nói chị buông Khải Thiệu thôi!- Diệp Hi Nghi ngước mắt lên nhìn Diệp Lạc Nguyên cùng những giọt nước mắt.

Vương Khải Thiệu nhìn thấy vậy đau lòng gạt nước mắt cho Diệp Hi Nghi nói:

- Em đừng nói gì cả! Cô ta là hạng người như thế nào chẳng lẽ mọi người không biết sao? Em khắp nơi che trở cô ta vậy mà cô ta không biết điều còn như vậy!

- Khải Thiệu, chị ấy không như vậy, chỉ là chị ấy khó chịu nên mới trút giận lên em thôi!

- Không nói nữa! Diệp Lạc Nguyên, tôi tuyên bố từ giờ tôi không còn là chồng chưa cưới của cô nữa. Chúng ta chấm dứt ngay lúc này!

- Khải Thiệu, em... anh thực sự muốn huỷ hôn ước với em!

- Khải Thiệu! Cháu...!- Diệp lão gia lên tiếng.

- Bác Diệp! Cháu nói thật, người cháu yêu là Hi Nghi, cho nên cháu chỉ muốn lấy Hi Nghi thôi! Mong bác hoàn thành!- Vương Khải Thiệu quay sang nhìn Diệp Hoành Nghị nghiêm túc nói.

- Là cô, vì cô nên anh ấy mới huỷ hôn ước với tôi, cô và mẹ cô đúng là đồ đĩ!- Diệp Lạc Nguyên lao tới túm tóc Diệp Hi Nghi hétvaf tát cô ta.

- Aaaaa!- tiếng kêu của Diệp Hi Nghi khiến mọi người đang sững sờ tỉnh lại.

- Diệp Lạc Nguyên! Buông em mày ra!- Diệp lão gia hét lên

- Diệp Lạc Nguyên! Cô buông Hi Nghi ra nếu không đừng trách tôi!- Vương Khải Thiệu cũng lên tiếng.

- Nguyên nhi, con mau buông em gái của con ra a!- Diệp phu nhân.

- Cô thích cướp? Tôi cho cô cướp!- Diệp Lạc Nguyên vẫn không để ý tới những người xung quanh mà cứ túm tóc Diệp Hi Nghi, vừa túm vừa nói.

- Chị... chị buông em ra!- Diệp Hi Nghi khóc lóc nói.

- Tránh ra!- bàn tay khoẻ mạnh của Vương Khải Thiệu túm tóc Diệp Lạc Nguyên khiến cô đau nên buông tay đang túm tóc Diệp Hi Nghi ra.

Bốp! Một cái tát bảy lửa văng trên má của Diệp Lạc Nguyên khiến cô sững sờ nhìn người vừa tát mình, cô hỏi:

- Cha! Cha tát con???

- Đúng! Mày náo loạn như vậy còn không biết nhục sao??? Mỗi lần gây chuyện em mày nó đều đứng ra che trở cho mày, vậy mà mày đã làm gì con bé???- giọng Diệp lão gia đầy giận giữ.

- Cô ta không phải là em của con! Con không có em!- Diệp Lạc Nguyên lắc đầu.

- Im ngay! Nếu mày không nhận nó là em mày, cũng được! Tao và mày từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con!

- Cha, cha!

- Đừng gọi tao là cha mày! Tao tuyên bố từ nay tao và mày đoạn tuyệt quan hệ cha con!

- Không! Cha!- Diệp Lạc Nguyên cầm tay Diệp lão gia lắc đầu.

- Tôi xin thông báo với các vị bằng hữu khách mời có mặt tại đây. Diệp Hoành Nghị tôi từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con với Diệp Lạc Nguyên!- Ông ta quay ra nhìn những người đang có mặt tại chỗ tuyên bố.

Ồ! Nghe những tiếng ồ xung quanh, Diệp Lạc Nguyên vì không muốn nhìn cảnh bị mọi người chỉ chỏ nói nên ôm đầu chạy đi. Chỉ nghe cha cô Diệp Hoành Nghị nói:

- Bảo vệ đóng cửa! Từ nay nếu Diệp Lạc Nguyên về đây thì cứ đổi đi không được cho vào nhà!

Nước mắt Diệp Lạc Nguyên rơi như mưa, cô tới chiếc xe của mình rồi lái xe rời khỏi ngôi nhà đó. Chiếc xe lao vút trên đường, cơn gió lạnh lùa vào trong xe cũng không giúp cô vơi đi nỗi buồn. Người cha trước kia yêu thương cô bao nhiêu thì giờ ông ta tuyệt tình bấy nhiêu.

Xe chạy thẳng tới một quán bar, đem xe cất vào gara, cô bước vào trong vũ trường. Tiếng nhạc ồn ào, gọi cho mình chai rượu đỏ, uống xong cô bước tới giữa vũ trường hoà mình trong dòng người tấp nập cùng âm nhạc ồn ào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.