Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra

Chương 1: Chương 1: Sống lại?




“Trưa ngày 30 tháng 05 năm 2019, trên quốc lộ 1A đi qua tỉnh P, chiếc xe tải mang biển số XX - Xnxx bất ngờ lật bánh, tài xế bị thương nặng, một nữ sinh lớp 9 tử vong tại chỗ.”

Thi thể không còn nguyên hình dạng, máu tươi trộn lẫn với thịt vụn cùng xương nát, lục phủ ngũ tạng bị nghiền ra thành từng mảnh nhỏ rải rác khắp nơi. Nhìn qua thì rất kinh khủng, rất đau, nhưng mà cái chết đến quá nhanh, Linh còn chưa kịp cảm nhận được bất cứ cơn đau nào thì hồn đã lìa khỏi xác.

Linh không biết mình đã đứng trước thi thể của mình bao lâu. Một ngày? Hai ngày? Từ khi không còn là người thì nó đã quên đi khái niệm về thời gian rồi.

Đột nhiên, linh hồn của Linh bị một lực hút nào đó kéo vào, bên tai nó còn vang lên tiếng tít tít của máy móc.

“Tít tít... Hệ thống đang trong quá trình trói buộc...1%...25%...70%....90%...hệ thống hoàn thành quá trình trói buộc. Hệ thống Xn77 của tinh cầu Genesis hân hạnh được phục vụ quý khách.” Âm thanh lạnh băng của máy móc vang lên.

“Hệ thống?” Linh cũng đọc tiểu thuyết, cho nên hệ thống không phải là điều gì xa lạ với nó. Nhưng mà chẳng phải hệ thống chỉ ở trong tiểu thuyết thôi ư? Sao lại chạy đến rồi trói buộc với nó thế này?

“Xét thấy cái chết của kí chủ rất không hoàn mỹ, rất lãng phí, chủ thần của Genesis quyết định cho kí chủ thêm một cơ hội sống sót nữa. Nhưng vì cơ thể của kí chủ đã không còn sử dụng được nên chúng tôi phải tìm cơ thể thay thế cho kí chủ. Hi vọng kí chủ sẽ tận dụng cơ hội lần này, cố gắng học tập để cống hiến cho xã hội.”

“Từ từ, hệ thống, cám ơn ý tốt của các ngài. Nhưng mà chiếm thân thể của người khác tôi không làm được. Hay là ngài để tôi đi đầu thai được không?”

Tuy bộ dạng của thân thể này rất khó coi, nhân phẩm cũng chẳng ra gì. Nhưng rốt cuộc thì đây cũng không phải là cơ thể của cô.

“Thọ mệnh của kí chủ chưa hết nên chưa đi đầu thai được. Nếu trong vòng 49 ngày mà chưa đầu thai thì kí chủ sẽ hồn phi phách tán. Kí chủ không cần phải cảm thấy áy náy, nguyên thân hiện giờ đã hết thọ mệnh, không chừng cô ấy đã đi đầu thai rồi.”

“Cám ơn các ngài.”

Hệ thống nói vậy thì nó yên tâm. Mặc dù vẫn còn cảm thấy áy náy nhưng nó đành ích kỷ vậy.

Cô gái này cũng tên Linh, là chị đại trường, vì gia đình nhỏ là chủ đầu tư của trường nhỏ đang học nên nhỏ không sợ ai. Nói giỡn, ai lại dám đắc tội với “con gái cưng” của ông chủ tịch chứ?

Mái tóc kiểu HKT đỏ chói, ba đến bốn chiếc khuyên tai trên cùng một lỗ tai, áo sơ mi hoa lá hẹ cùng quần Jean rách đùi theo phong cách bụi bặm, móng tay dài bằng 1/3 ngón trỏ, đúng chuẩn style của mấy thanh niên trẻ nghé. Linh dám cá rằng nếu nó để bộ dạng này đứng trước mặt mẹ lúc bà còn sống thì bà không vác chổi đập nó mới lạ. Đến nó còn muốn đập dập cơ mà. Rõ ràng khuôn mặt này rất sáng, trắng trẻo đẹp trai, cao 1m8, dáng vô cùng chuẩn, thế mà lại bị chủ nhân của nó làm thành một đống “bùi nhùi”, chẳng giáp nào ra giáp nào!

“Lịch thi tuyển sinh vào lớp 10 của thành phố H là ngày mai. Ôn tập thì tôi ôn xong rồi. Nhưng mà còn cơ thể này, không được, tôi phải thay đổi gấp. Nếu không thì tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cổng trường thi mất.” Nó vừa nói vừa tháo đống khuyên tai trên người mình ra.

Nói xong, Linh vội vàng lấy quần áo. Nó cần một bộ đồ đơn giản, hợp với dáng người cùng hợp với tuổi của nó.

“May quá, vẫn còn một bộ bình thường!” Là quần Jean cùng áo phông nam trơn không cổ. Theo kí ức của “Linh” thì bộ này là anh trai của nhỏ mua cho. Vì không thích nên nhỏ đặt nó vào góc tủ.

Tắm rửa xong, nó đi chỉnh lại đống “bùi nhùi” trên đầu. Theo kí ức của nguyên chủ thì tiệm làm tóc ở con đường tiếp theo, chỉ cần đi vài bước thì đến nơi.

“Ây da tổ tông của tôi, hôm nay cậu muốn cắt hay nhuộm kiểu nào đây?”

“Cắt kiểu học sinh là được, với lại nhuộm đen cho em!” Nó cảm thấy anh thợ cắt tóc có vẻ khó chịu khi thấy nó.

“Okay.”

Anh trai cắt tóc khá ngạc nhiên. Anh còn tưởng tổ tông này định cắt kiểu Khá Bảnh rồi nhuộm bảy sắc cầu vồng chứ. Anh còn lạ gì cu cậu này nữa.

Vì nó yêu cầu kiểu học sinh nên anh chỉ mất nửa tiếng để cắt và nhuộm.

Tóc của Linh rất mềm, rất dày, và dù có bị nhỏ phá hoại cỡ nào thì chất tóc vẫn khá tốt.

“Cậu, về sau nếu muốn có người yêu thì giữ phong cách này cho anh!”

Mái tóc đen bồng bềnh mềm mại, đôi con ngươi đen long lanh có hồn, đôi môi trái tim căng mọng và đặc biệt là làn da thủy tinh trắng không tì vết. Quả thật có thể sát cả gái lẫn trai.

Bộ dạng của nó lúc này rất gây sự chú ý, nhưng với hướng tích cực hơn. Người đi đường thường đều nhìn nhiều hơn vài cái, có người mạnh dạn hơn thì còn chụp ảnh. Đôi khi nó còn nghe thấy vài từ như “tiểu mỹ thụ”, “tiểu thụ” khiến nó cảm thấy cạn lời.

“Ting, kích hoạt nhiệm vụ thứ nhất: đạt được điểm tối đa trong kì thi tuyển sinh vào lớp 10. Thưởng: 1000 điểm tiền tài, mở khóa kỹ năng thứ nhất cùng một viên thuốc cải tạo cơ thể, phạt: giảm 20 điểm giá trị sinh mệnh, trí lực, thể lực và mỹ mạo.” Hệ thống bỗng lên tiếng thông báo.

“Mỗi lần kí chủ thu được đủ giá trị ngưỡng mộ thì nhiệm vụ sẽ được kích hoạt. Nếu dư thì sẽ được tích lũy để mở nhiệm vụ tiếp theo.” Hệ thống còn nói thêm.

Bước nhanh về nhà, đóng cửa phòng, Linh mở hệ thống ra.

Như bao tiểu thuyết khác, hệ thống này cũng có thông tin của ký chủ.

“Tên: Trương Thị Trúc Linh

Giới tính: Nữ

Tuổi: 16

Giá trị sinh mệnh: 40 điểm (điểm tối đa: 100)

Trí lực: 90 (điểm tối đa: 100)

Thể lực: 60 (điểm tối đa: 100)

Mỹ mạo: 70 (điểm tối đa: 100)

Tiền tài: 0 điểm

Kỹ năng thứ nhất: tạm thời khóa

Bạn đời: 0”

Giá trị sinh mệnh của nó thấp đến không nỡ nhìn. Cũng đúng thôi, một ngày 1 bao thuốc lá, nửa lít bia, còn 40 điểm là quá tốt rồi.

Bên cạnh mục thông tin là cửa hàng, có lẽ là các sản phẩm của Genesis. Đáng thu hút nhất là cửa hàng mỹ phẩm, các sản phẩm như: dung dịch xóa nếp nhăn, quần thâm cho độ tuổi 30+; kem ủ chống bạc tóc; kem chống lão hóa; kem trị mụn; dầu gội chống rụng tóc;... làm nó chú ý. Nhưng mà giá của những sản phẩm này rất cao, đa số đều trên 10 nghìn điểm, sản phẩm rẻ nhất là kem ủ chống bạc tóc cũng có giá 5 nghìn điểm.

Tiếp theo là phòng học, tỉ lệ giữa thời gian trong phòng với thời gian thực là 5:1, tức là cứ 5 tiếng trong phòng thì bên ngoài chỉ mới trôi qua một tiếng. Đây quả thực là điều nó mong muốn. Với nó, 24 tiếng thật không đủ chút nào!

Nhìn đồng hồ, 9 giờ sáng, còn 3 tiếng nữa mới đến giờ ăn. Vấn đề cơm nước đã có đầu bếp lo, huống chi nguyên chủ cũng không biết nấu cơm.

[Hệ thống, bây giờ tôi có thể học không?] Thời gian còn nhiều như vậy, không học thì quá lãng phí!

[Có thể.] Đối với hành động hiếu học của ký chủ, hệ thống tỏ vẻ mình rất vui mừng.

Linh bắt đầu lên giường, nhắm mắt. Phòng học chỉ hoạt động khi kí chủ ở trong trạng thái nhắm mắt dưỡng thần. Điều này giúp làm giảm căng thẳng cho hệ thần kinh khi phải học tập trong khoảng thời gian dài gấp 5 lần bình thường.

Vài giây sau, Linh xuất hiện trong phòng học, trên bàn học có 12 bài thi tương ứng với 11 môn lí thuyết. Đề thi bao gồm những gì nó đã học ở trung học cơ sở, cấp độ từ đơn giản đến phức tạp. Hệ thống cần biết được nó thiếu hụt kiến thức ở đâu để còn dạy.

Linh nhìn bài thi qua một lần, nó cảm thấy độ khó vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được.

“Được rồi, làm thôi!”

[Kí chủ có cần ôn lại một chút không?] Bình thường thì các kí chủ khác sẽ lựa chọn ôn lại một chút để phòng trường hợp quên mất.

[Không cần đâu.]

12 bài thi biến mất, hệ thống lấy ngẫu nhiên một bài thi ra, là môn Ngữ Văn, thời gian 120 phút, hết 120 phút, bài thi sẽ tự động biến mất.

Làm xong, còn lại 10 phút, Linh bắt đầu xoát lỗi. Linh sẽ không tha thứ cho bản thân nếu xuất hiện một lỗi nào trong bài thi, đặc biệt là lỗi chính tả.

Hết 120 phút, bài thi Ngữ Văn được thay thế bằng Tiếng Anh. Với bài thi này, nó chỉ mất 30 phút để làm bài và kiểm tra lỗi. Tiếng Anh 9 không khó, chỉ cần chăm học từ vựng, làm bài tập ngữ pháp thì sẽ có điểm cao ngay.

Sử, Địa, Giáo dục công dân thì cũng không khó, chỉ cần nắm chắc kiến thức là được.

Năm câu cuối của Lý, Hoá, Sinh làm nó cảm thấy hưng phấn vì quá khó. Nhưng dù sao thì nó cũng vượt qua được.

Cuối cùng là Toán. Đại Số thì ổn rồi, dù bài toán có khó khăn đến mấy thì nó vẫn có thể giải ra một cách dễ dàng, nhưng hình học thì lại là chuyện khác, nó phải cố gắng lắm mới không bỏ cuộc ở phần nâng cao.

Làm xong 12 bài thi, Linh nhẹ nhàng thở ra một hơi. Vì đây là thế giới giả lập nên nó có thể làm nhiều bài thi như vậy, chứ nếu là ở thế giới hiện thực thì đừng nói là 12, chỉ cần đến bài thi thứ ba thì nó đã cảm thấy đuối rồi.

[Kí chủ muốn thoát ra hay tiếp tục học?]

[Học tiếp đi.] Nó không nghĩ lãng phí thời gian.

Nó vừa dứt lời thì trên bàn hiện ra phiếu điểm. Hiệu suất làm việc của hệ thống thật có thể so sánh với tốc độ ánh sáng.

“120 điểm” Nó được điểm tối đa.

[Xét thấy kí chủ còn yếu phần hình học, hệ thống sẽ sắp xếp chương trình toán hình nâng cao cho kí chủ. Mong kí chủ không ngừng cố gắng!]

Nói xong, trước mặt Linh xuất hiện một màn hình, trên đó chứa lý thuyết cùng bài tập vận dụng. Tuy không có ai nhưng chỉ cần nó có chỗ nào không hiểu thì màn hình sẽ giải đáp hết tất cả. Quả thật không thể nào tiện hơn!

Chương trình có ba cấp, chia làm 15 bài. Học xong bài thứ tư, nó cảm thấy đầu của mình nhẹ nhàng hơn không ít, đồng thời điểm trí lực của nó cũng tăng lên 1 điểm.

*Cốc cốc* “Cô chủ, ông chủ gọi cô xuống lầu ăn trưa.”

Phát hiện có người thứ hai, hệ thống liền đưa Linh ra khỏi “phòng học“.

“Vâng.” Linh trả lời.

Rửa mặt rồi chải lại tóc một chút, nó liền đi xuống dưới.

“Chào bố, chào anh.”

Trên bàn cơm có hai người. Người trung niên là Trương Văn Kiệt - ba của nguyên chủ, người trẻ hơn là Trương Thế Lâm - anh trai nguyên chủ.

“Ngồi xuống đi con!”

“Vâng.”

“Bảo bối, em muốn học trường nào?” Nhà bọn họ không có quy tắc phải mời tất cả mọi người ăn cơm. Cũng không quy định ăn cơm thì không thể nói chuyện.

Linh vẫn luôn cố gắng để đậu CNN hoặc HUS, nhưng nếu nó nói ra hai nguyện vọng này thì có lẽ ba và anh sẽ cho rằng nó đang ảo tưởng mất. Rốt cuộc thì ba và anh là người rõ trình độ của nguyên chủ nhất. Đừng nói là HUS hay CNN, khả năng đậu một trường công lập nào đó trong thủ đô với nguyên chủ quả thật rất khó.

“Em chưa biết nữa. Mà với trình độ của em thì có thể đậu được trường nào đây.”

“Không đậu cũng không sao, anh nuôi em.” Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn mong em mình thi đậu.

“...” Anh hai à, anh nói vậy không sợ em hư mất hả?

“Còn bố nữa.”

“Hai người làm con cảm động đến muốn khóc rồi này!” Nó nói đùa. Mà nó cũng muốn khóc thật. Lâu lắm rồi nó mới cảm nhận được cái gọi là gia đình. Sau một năm từ ngày ba mẹ mất, nó cứ ngỡ mình đã quen với cuộc sống độc thân rồi. Nhưng mà hoá ra lại không phải.

“Tạo hình hôm nay đẹp đấy nhóc! Ra dáng học sinh rồi.” Tiểu công chúa của ông đi đâu mất rồi?

“Cám ơn bố.” Nhìn vẻ mặt nửa vui nửa buồn của hai người, tự dưng nó lại thấy buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.