Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!!

Chương 5: Chương 5




Chương 5. Kẻ giả mạo.

Dòng người vội vã đổ xô về phủ tướng quân từ mọi phía. Kẻ cao lớn chen lấn người thấp bé, thanh niên trai tráng dành giật cùng người già, trẻ nhỏ. Trước tình hình hỗn loạn trước phủ, quản gia từ bên trong bước ra lớn tiếng nói.

- Các vị xin hãy giữ trật tự, hôm nay Hoàng tướng quân mới nhận lại đại tiểu thư sau hơn mười năm xa cách. Tiểu thư nhà chúng tôi là người độ lượng bao dung, người đã thỉnh với lão gia phát cháo miễn phí cho mọi người, ngày hôm nay, mong mọi người hãy nhớ đại ơn đại đức của tướng quân và tiểu thư. Mọi người hãy đến nhận cháo.

Nàng đứng từ xa quan sát sự tình diễn ra trước mặt, bản thân không khỏi bất ngờ.

"Tiểu thư nào đây, không phải gia gia nói cha chỉ có mình ta là nữ nhi thôi sao? Không lẽ cô ta giả mạo".

Nàng muốn bước lên vạch trần cô ta nhưng rồi lại thiết nghĩ dù gì nàng cũng không muốn nhận lại Hoàng tướng quân, Sát Huyết Hồn trận cũng chưa tìm ra cách giải nên không có tâm trí làm chuyện khác nữa. Ccũng có thể cô ta sẽ thay "Nhật Dương" cổ đại chăm sóc vị lão bá đó.

Nàng quay lưng toan bước đi nhưng giây phút đó mọi người đồng thanh ồ lên “là Hoàng tướng quân kìa, đa tạ Hoàng tướng quân”.

Nàng cũng có cha, tình cảm cha con nàng thật sâu đậm. Dù gì thân xác của cô gái này đang bị nàng chiếm giữ, nàng đã ích kỷ không thay cô ấy chăm sóc lão bá này rồi, nay sao lại có thể ích kỷ không để cô ấy được nhìn mặt cha mình lần cuối chứ. Nàng quay lưng nhìn về phía sau, và rồi lòng bỗng dưng lại khựng lại. Kia là cha nàng mà, là papa yêu quý của nàng mà, đã rất lâu rồi nàng chưa nhìn lại khuôn mặt đó, nụ cười đó, ánh mắt đó. Nước mắt bất giác lăn thành dòng trên má. Ông trời ơi! cảm ơn ông đã cho nàng cơ hội gặp lại cha yêu.

Nàng không thể bỏ đi được, không để cha phải gặp bất kỳ nguy hiểm gì nữa. Nàng sẽ bảo vệ cha bằng mọi giá. Nhưng nàng sẽ không vạch trần ả ta bây giờ, để xem ả ta có ý đồ gì.

Trong đầu nàng bỗng hiện lên một ý, và cứ thế ý tưởng được triển khai ngay lập tức. Nàng chen vào đám người đông trước mắt, cố đến gần cha nàng rồi giả vờ ngất đi. Nàng biết cha nàng là một người nhân từ, sẽ không thể thấy chết mà không cứu.

Đúng như dự đoán, nàng được đưa vào phủ chẩn bệnh. Sau hơn một tuần hương nàng mới từ từ mở mắt ra, trước mặt nàng vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn ấm áp như ngày nào.

- Tiểu cô nương, cháu thấy trong người thế nào. Nhà cháu ở đâu ta phái người đưa cháu về?

“Cha của con vẫn lương thiện như vậy, từ nay con sẽ bảo vệ cha, không để cha bị bất kỳ kẻ nào tổn hại. Nhưng hiện tại con chưa thể nhận lại cha, cha thứ lỗi cho con gái bất hiếu”. Nàng tuyệt không để kẻ giả mạo kia có cơ hội, nàng sẽ vạch trần ả ta nhưng không phải lúc này.

- Dạ bẩm tướng quân, con…con không có nhà. Hu hu…tướng quân, mẹ con mất sớm cha con ở đâu con cũng không biết. Con ở với gia gia nhưng mà gia gia con lâm bệnh nặng qua đời đã hai tuần rồi. Giờ con chỉ đành lang thang ăn xin qua ngày để kiếm cái ăn….hu hu…….

Nàng khóc sụt sùi, làm vẻ mặt bi thương. Nàng tin chắc kế này sẽ thành công mỹ mãn, đồng thời không khỏi tự tán thưởng khả năng diễn xuất của chính mình. Hoàng tướng quân trong lòng chua xót, một đứa bé gái như vậy lại phải đi ăn xin kiếm sống, cuộc sống hết sức cùng cực như vậy.

- Tiểu cô nương, cháu đừng khóc nữa. Từ nay cháu hãy ở lại trong phủ của ta, cháu chắc cũng chạc tuổi Dương nhi nhà chúng ta, cháu hãy ở lại bầu bạn với nó. Dương nhi mới trở về ta e nó chưa quen với cuộc sống ở đây sẽ sinh buồn chán.

Nàng vẻ mặt tươi tỉnh hẳn lấy tay quẹt ngang dòng nước mắt, cảm tạ Hoàng tướng quân rối rít. Vậy là kế hoạch thành công. Từ giờ nàng sẽ ở đây với cái tên Tiểu Song nhi.

Tại phủ tướng quân, rất nhiều quan khách đến chúc mừng Hoàng tướng quân đã nhận lại nữ nhi. Nàng chán ghét cái không khí ồn ào giả tạo đó đến tận cổ nên đành đi dạo quanh phủ, dù sao sau này nơi đây cũng là nhà của nàng. Đi đến gần nhà bếp, nàng nghe thấy tiếng đổ vỡ và tiếng tranh chấp của ai đó. Nàng tiến gần đến bụi hoa bên cạnh xem chuyện gì đã xảy ra. Đập vào tầm mắt nàng là cảnh tượng một người hầu đang quỳ xuống trước mặt van xin kẻ giả mạo kia.

- Xin tiểu thư tha mạng, nô tì bất cẩn làm đổ chén trà lên y phục của tiểu thư, để nô tì lau khô cho người.

Bốp! Cô ta đưa tay tát tì nữ đang khóc lóc van xin rồi đạp một cước vào giữa bụng làm người quỳ dưới đất kia nhả ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi, rõ ràng cô ta có võ công. Trong lúc cô ta đưa tay lên nàng vô tình nhìn thấy chữ “sát” được khắc bên tay phải, chẳng lẽ là người của Sát Huyết sơn trang, nhưng vì sao chữ sát lại ở bên tay phải? Nàng còn nhớ rất rõ bọn sát thủ áo đen lần trước chữ “sát” được khắc lên tay trái. Chắc hẳn cô ta phải có vị trí đặc biệt trong Sát Huyết sơn trang.

Cô ta bỏ đi để lại nữ tì nằm dài trên đất. Nàng đến bắt mạch cho nàng ta, quả thật là bị thương không nhẹ, xem ra kẻ giả mạo đó võ công cũng khá. Nàng cho nàng ta uống một viên Cửu Hoàn đơn do nàng tự bào chế có thể trị thương rất tốt rồi quay lưng bước đi.

Ban đêm, nàng một thân hắc y đến phòng của kẻ giả mạo. Nàng nhanh thoăn thoắt thi triển khinh công bay qua những mái nhà, cuối cùng cũng đến nơi. Để tránh bị phát hiện, nàng ngồi trên mái nhà giữ một mảnh im lặng và vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ả ta và một nam nhân nào đó.

- Mộc hộ pháp, giáo chủ có lệnh muội bằng mọi cách phải tìm được bản đồ quân sự của Phong Thiên quốc trong phủ tướng quân sau đó tìm cách tiếp cận tên hoàng đế. Trong cung Kim hộ pháp sẽ tiếp ứng cho muội thủ tiêu hắn.

- Hỏa hộ pháp, huynh về bẩm báo giáo chủ ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, xin người hãy yên tâm.

Nói rồi hắn phi thân bay đi trong đêm tối. “Kẻ giả mạo này, ngươi dám có ý đồ xấu với cha ta, để xem ta trị ngươi thế nào”. Và đây là thời điểm nhen nhói một âm mưu mới.

Sáng hôm sau nàng phải thức dậy sớm để nấu nước pha trà cho cô ta. “Thật là phiền phức, từ trước tời giờ ta chưa bao giờ phải dậy sớm thế này” nàng lẩm bẩm một mình rồi chợt cười nguy hiểm, nàng bỏ vào đó một chút bột màu trắng, là Bạch Thạch tán. “Phen này cho ngươi ngứa chết luôn, không chết thì dung nhan cũng hủy, dám bắt ta pha trà cho ngươi a”.

Nàng bưng trà đến thư phòng, vừa đến nơi thì nghe thấy tiếng cha nàng vọng ra.

- Dương nhi à, không phải cha không muốn cho con tiến cung mà trong cung vạn lần nguy hiểm tranh đấu khốc liệt, cha không thể để con phải chịu khổ được.

- Cha à, con muốn ở bên cạnh hoàng thượng, ngay từ lần gặp đầu tiên con yêu người rồi, cha à con muốn tiến cung.

Hoàng tướng quân lắc đầu thở dài, vì chiều nữ nhi và muốn bù đắp cho nó nên người đành vào cung gặp hoàng thái hậu. Người và hoàng thái hậu trước đây có giao tình nên có thể nhờ cậy được.

“Kẻ giả mạo này ngươi thật có dã tâm, dù sao ta cũng biết mục đích của ngươi rồi để xem ta xử lý ngươi thế nào”. Nàng đem trà vào cho cô ta uống, ánh mắt toát ra một tia nguy hiểm.

.......................................................................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.