Khi Em Mỉm Cười

Chương 4: Chương 4




Edit: thu Ý

Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra trận chung kết Liên Minh Huyền Thoại mùa xuân 2016.

Đồng Dao dậy thật sớm, uống hết hai chai nước khoáng, vừa oán thầm tên trứng thối chết tiệt hôm qua cướp thùng nước của cô— cô đã đặt nó ở vị trí cao như thế cơ mà.

Tên kia có Hoả Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không sao? Thị lực tốt như thế mà không đi làm tuyển thủ thì quả thực đáng tiếc.

Đánh răng rửa mặt xong, Đồng Dao vừa cầm điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn do quản lí gửi tới, nói rằng họ đang chuẩn bị xuất phát đi đến sân đấu, hỏi cô muốn đi cùng bọn họ hay là tự đi…

Đồng Dao nhìn gương mặt của mình trong gương, tóc rối tung, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, bộ dáng như quỷ này mà để các đồng đội tương lai nhìn thấy chỉ sợ lại hù dọa họ, khiến họ phát huy không tốt trong trận đấu, cô vẫn chưa muốn làm tội nhân thiên cổ đâu— vì thế hơi xấu hổ mỉm cười nói với người quản lí: “Dù sao cũng không xa lắm, đi một vài bước là tới. Anh cứ để em tự đi là được”, sau đó Đồng Dao quyết đoán không thể tiếp tục lười biếng như thế này, chạy vào phòng tắm tắm rửa gội đầu…

Một tiếng sau, Đồng Dao đi tới sân thể thao nơi tổ chức trận đấu chung kết mùa xuân, gia nhập vào dòng người đang xếp hàng đi vào bên trong.

Đứng phía trước cô là hai chàng trai trẻ có vẻ chưa đến 20 tuổi, ăn mặc giống như sinh viên bình thường. Đứng đằng trước nữa là một nhóm nữ sinh, người nào cũng cầm theo những túi to túi nhỏ, bên cạnh còn có rất nhiều thùng giấy xếp đầy những băng rôn khẩu hiệu và cả đèn cầm tay màu xanh lam. Bởi vì đội ngũ CK có màu chủ đạo là đỏ thẫm nên cô đoán những nữ sinh này là fan đội ngũ tương lai của cô, hơn nữa trong tay họ còn cầm theo bức hoạt họa của Lục Tư Thành và Minh thần. Mà bây giờ thì những cô gái này đang ríu rít thảo luận về trận đấu sắp tới…

“Này cậu thấy mấy đứa con gái kia chính xác là đang đi xem trận đấu hay là đi xem biểu diễn âm nhạc?” Nam sinh đứng phía trước Đồng Dao bất mãn thì thầm với bạn. “Lão tử rất chướng mắt mấy cái phương thức theo đuổi sao Hàn mang đến một trận đấu thao điện tử, cũng không biết khi đến xem trận đấu đã có người nào vượt qua cấp 30 chưa? Tuyển thủ chỉ cần tuỳ ý sử dụng một thao tác là họ có thể thét chói tai đến nửa ngày…”

“Đúng vậy đúng vậy, một lần tớ đi xem trực tiếp, mấy cô nàng còn hét lên cái gì mà ‘đừng giết anh ấy’, mẹ nó, thật không thể chịu nổi, sét đánh chết tớ đi –“

“Đây rõ ràng là trò chơi của nam giới, không biết đám con gái đó đến xem náo nhiệt cái gì…Có khi có những loại tướng gì cũng không biết? Phân cấp bậc Vàng Bạc đối với mấy thiếu nữ như họ chắc cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có một lần tớ đi xem thi đấu, một nữ sinh hỏi tớ ‘đường giữa’ là gì làm tớ suýt nữa thì ngất xỉu!”

Người này vừa nói xong thì liền cảm thấy hơi chột dạ, quay đầu nhìn ngó xung quanh, kết quả không ngờ lại nhìn thấy một đôi mắt đen long lanh đang nhìn mình, để ý mới thấy hóa ra đứng phía sau mình nãy giờ cũng là một em gái—

Tóc ngắn ngang vai, đầu đội mũ lưỡi trai, quần short áo phông, đi dép lê, đặc biệt nổi bật là hai con mắt sáng đang chăm chăm nhìn mình.

Hai nam sinh hơi xấu hổ.

“Đều là fan đi xem trận đấu thì làm gì có phân biệt đẳng cấp cao quý đúng không?” Đồng Dao cất tiếng nói trong trẻo, hai tay còn giơ lên như muốn minh hoạ: “Hơn nữa ‘đường giữa’ chính là ở giữa hai đường bên cạnh nha.”

Nam sinh A: “..”

Nam sinh B: ” A, thực ra ý của chúng tôi cũng không phải nói toàn bộ tất cả các bạn nữ đều như thế, chỉ là cá biệt một vài người thôi… Mà bạn ở chơi khu nào thế?”

Đồng Dao: “server Trung khu vực Eonia 1.”

Nam sinh B: “Khu vực 1?

“Tôi còn ở khu vực 5 đây này… nói server Trung Quốc nghĩa là cô còn chơi cả server Hàn Quốc sao?”

Đồng Dao: “Đúng vậy.”

Bởi vì đã leo lên đỉnh rồi mà.

Thứ nhất đấy nha.

Nam sinh A đảo đảo tròng mắt. “Ở server Hàn Quốc cô chơi đến cấp bậc nào rồi?”

Đồng Dao cười cười: “Người thách đấu, vừa mới lên thôi.”

Sau đó cô tận mắt nhìn thấy hai nam sinh trước mặt ngẩn người, sau đó lại trầm mặc cùng trao đổi ánh mắt, cuối cùng cũng không hẹn mà nở một nụ cười. Nam sinh A còn còn hiện lên vẻ khinh miệt rõ rệt… Sau đó bọn họ cũng không có trả lời cô sao mà quay người sang chỗ ‘khe khẽ nói nhỏ’..(−_−#)

“Ha ha ha cô ta nói cô ta là Người thách đấu server Hàn Quốc đấy!”

“Lão tử mà tin thì đầu óc là nhất định có vấn đề. Có khi cô ta thuê người chơi hộ rồi mở miệng nói rằng Thách đấu server Hàn quốc. Mà có lẽ cô ta cũng không biết Thách đấu server Hàn quốc là cái gì đâu!”

“Cũng thật là phục sát đất chị gái này.”

Đồng Dao sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ gương mặt của mình không có khí chất ‘ta là cao thủ’ hay sao? Rốt cuộc như thế nào lại bị người ta nghi ngờ?

Hàng người phía sau đã bắt đầu di chuyển. Mọi người cùng đi vào sân. Cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng ánh mắt nghi ngờ của hai vị đi trước nữa. Cô bước vào trong sân thi đấu, tiến tới khu vực được ghi trên phiếu–

Bởi vì vé do chiến đội phát cho nên khoảng cách từ vị trí của cô đến khán đài tương đối gần. Khi ngồi xuống cô mới phát hiện nhóm bạn nữ vừa nãy cũng ngồi ở vị trí không xa. Họ đang chuẩn bị đi phát đồ trong thùng và đèn cầm tay. Có một cô gái có đi qua chỗ Đồng Dao, nhỏ giọng nói “cảm ơn cô hôm nay đã nói giúp chúng tôi.”

A, hóa ra là họ nghe được à.

“Không sao không sao” Đồng Dao xua tay cười, “chỉ là tôi nghe thấy họ nói đây là trò chơi của con trai liền cảm thấy hơi khó chịu. Chẳng lẽ nhiều thêm một cái chân thứ ba thì có thể gõ bàn phím hay là điều khiển chuột tốt hơn hay sao… Hơn nữa các bạn còn mang nhiêu đồ đến như thế, so với mấy tên trứng thối chẳng biết làm gì kia thì thì những đội viên họ rất vui nếu biết có fan chu đáo như vậy đấy!”

“Cũng hi vọng thế.” Cô gái vuốt tóc, bất đắc dĩ mỉm cười “Cũng bởi vì tôi nghe thấy tin Minh thần sắp giải nghệ, nên mới bất chấp trời nam đất bắc đi đến đây. Tôi cũng chỉ mới đến cấp 30, còn chưa tham gia phân thứ hạng đâu. Nhưng nếu hôm nay là trận cuối, Minh thần giải nghệ thì tôi cũng sẽ không chơi nữa…”

“……”

“Tôi đi phát đèn cầm tay tiếp đây.” Nói xong liền lấy một chiếc đèn cầm tay ra đưa cho Đồng Dao “Ngồi ở khu này thì hẳn là người của Telecom. Cho bạn.”

“A” Đồng Dao nhìn chiếc đèn tinh xảo trong tay mình, hỏi, “Bao nhiêu tiền vậy?”

Nói xong liền rút ví tiền ra.

Ai ngờ cô gái ấy liền cười, đưa tay ra chặn lấy bàn tay đang cầm lấy ví tiền của cô, “Mấy cái này đều được chuẩn bị cho fan, cô không cần phải trả tiền đâu, lát nữa nhớ kêu to lên là được rôi!”

Đồng Dao bỗng cảm thấy bản thân mình thật sự mẹ nó quá thô tục, xấu hổ cất ví tiền đi, khi xoay người lại thì cô gái kia đã nhanh chóng chạy sang chỗ khác phát đồ rồi–

Tóc dài, thân hình mảnh khảnh đeo một cái túi lớn bước từng bước trên bậc cầu thang, Đồng Dao nhìn theo bóng lưng thiếu nữ mà ngây người, sau đó liền nảy ra một suy nghĩ: “Em gái kia vậy mà thật đáng yêu! Làm tuyển thủ lại còn trở thành thần tượng của mấy bé ấy thì còn gì tuyệt bằng. Đầu óc mấy tên ghét bỏ các em gái này nhất định có vấn đề!”

…….

Nửa giờ sau, khi tuyển thủ hai đội lần lượt ngồi vào bàn, sự chú ý của Đồng Dao mới quay trở lại với nội dung chính.

Chỉ thấy toàn bộ sân thể thao đều chìm trong màu đen, cho nên tất cả các ánh sáng đều tập trung ở trên sân khấu. Khi bắt đầu vào chương trình, người chủ trì tổng kết lại thành tích của hai đội trong quý vừa rồi, sau đó, các đội viên của hai đội lần lượt từ hai bên đi lên trên sân khấu—-chính giữa vũ đài chính là chiếc cúp của giải mùa xuân năm nay, đội CK và ZGDX mỗi đội năm người đứng ở hai bên của chiếc cúp sau đó cùng cúi đầu chào khán giả, vẫy tay chào fan…

Không khí toàn trường lập tức trở nên sôi động hơn.

“A a a a a a,Thành ca Thành ca!”

“Thành ca gả cho em đi!”

“Minh thần mau mau lấy lại danh hiệu quán quân đi!”

“Dương thân vô địch. Anh làm ruộng em nuôi cá!”

(Ps chút cho nàng nào không hiểu: Thành ca thì chính là Lục Tư Thành nam9 thiên thần ♡, Minh thần là vị lão huynh mà nữ9 sắp kế thừa vị trí, còn Dương thần là bạn trai cũ nữ9, anh này giữ vị trí “đi rừng” khi thi đấu, “đi rừng” = “làm ruộng” để cho thuận nghĩa)

Ngồi bên cạnh Đồng Dao là một nhóm fan cuồng đang liều mạng hét chói tai tên người mình thích, bất kể giới tính nam hay nữ, ai nấy đều thi nhau nhảy lên, gào đến khi mặt đỏ cổ khàn–

Đồng Dao hơi nheo nheo mắt, cô thấy Giản Dương đứng ở đằng xa, tóc nhuộm màu sáng, cao gầy, đồng phục hai màu đỏ đen của CK vậy mà lại hợp với anh ta, nhìn cũng rất được, hơn nữa trên gương mặt đang tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia còn toát lên một thần thái tự tin thoải mái…

Đồng Dao cảm thấy “ánh mặt trời chói chang” kia làm mắt mình hơi đau nhức, liền quay đầu đi, chuyển tầm nhìn về phía những đồng đội tương lai—

Tuyển thủ trẻ đường trên -Miêu, tóc hồng, trẻ tuổi, đang cười tươi như một con hươu ngốc, hôn gió với các fan.

Tuyển thủ đi rừng lão K, nhưng tuyệt đối không già, dáng người trung trung, cao, da trắng, gương mặt đẹp y hệt như một cô gái, tuổi chỉ cỡ học sinh trung học, mà bây giờ, cậu ta đang vô cùng hào hứng nói chuyện với người ở bên cạnh;

Cùng nói chuyện với lão K là tuyển thủ đường giữa đương nhiệm, đồng thời cũng là thành viên có thâm niên lâu nhất trong ZGDX – Minh thần – lúc này anh ta đang nhíu mày, nhìn có vẻ không tập trung lắm;

Bên cạnh Minh thần chính là tuyển thủ ADC “chessman” Lục Tư Thành, là đội trưởng ZGDX đồng thời cũng chính là “Thành ca” là nhân vật trong mộng của bao nhiêu chàng trai cô gái.

Khi ngọn đèn chiếu tới vị trí của anh ta, hiển nhiên là gương mặt lạnh lùng kia không có một chút xao động–nhưng dù vậy, thì toàn trường vẫn rơi vào trạng thái điên loạn gọi tên anh ta– thậm chí cả một nửa khu vực dành cho fan CK cũng tham gia hoà âm phối khí.

Bên cạnh Thành ca chính là bạn Tiểu Bàn Hỗ trợ, liếc nhìn là biết chính là một bạn béo lạc quan điển hình— trong một cuộc phỏng vấn, Tiểu Bàn chia sẻ rằng nhiều khi thi đấu bạn vẫn đánh đơn một mình một đường, căn bản là bạn ấy cũng không biết Thành ca có cần bạn ấy hỗ trợ hay không nữa…

Lúc này.

Âm thanh ở sân khấu bỗng nhiên sôi động hẳn lên, Đồng Dao cũng bị ảnh hưởng đứng dậy theo mọi người. Mười tuyển thủ đang đứng cạnh chiếc cúp nhanh chóng đi xuống khu vực thi đấu nơi đã có mười chiếc máy tính đặt sẵn…

Màn hình sau tấm phông cũng sáng lên.

Phía bên trái là hai màu đỏ đen biểu tượng của chiến đội “CK”, vì thế những người xem ở bên trái bắt đầu dậm chân, thét chói tai, hoan hô.

Phía bên phải là màu xanh trắng của đội “ZGDX”, những chiếc đèn cùng màu chiếu sáng cả một vùng khiến nhiều người cảm thấy vui vẻ…

Đồng Dao không hề ngại ngùng cùng với những người bên cạnh đứng lên, dường như muốn cùng phía bên trái vũ đài rít gào, hò hét–

Những đội viên ngồi xuống vị trí máy tính của mình, tại phòng quan sát phía sau có hai bình luận viên đang giải thích vị trí và nhiệm vụ của mỗi người. Lúc này, những đội viên đều không có đeo tai nghe, chỉ nhìn qua thì so với những người xem thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu uống nước nói chuyện với nhau…

Đúng lúc này, máy quay liền bắt đầu quay thính phòng. Bởi vậy trên màn hình siêu lớn giữa sân liền xuất hiện tin tức về trận đấu, đầu tiên là hình ảnh những người đến xem trận đấu, sau đó hình ảnh chậm rãi di chuyển–

[Hai năm gần đây, tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại càng ngày càng nhận được nhiều sự chú ý, hay là để tôi lấy ví dụ một chút, giải đấu LPL ba năm đầu tiên số người xem chỉ có vài người, cho đến ngày hôm nay, tất cả các chỗ ngồi đều được lấp kín, điều này làm cho tôi đặc biệt vui mừng]

[Đúng vậy, nhất là ở đây còn có rất nhiều game thủ nữ tham gia hỗ trợ, mà mấy năm trước khắp nơi đều là hormone nam…Có lẽ, tôi nói là có lẽ, ở trên vũ đài LPL này, chúng ta sẽ thấy một tuyển thủ nữ.]

[ha ha ha, nghe anh nói như vậy làm tôi cũng thật mỏi mắt ngóng trông.]

Khi hai bình luận viên đang nói chuyện phiếm thì máy quay liền chuyển hướng sang khu vực của Đồng Dao, một số ít bạn nữ thấy gương mặt mình xuất hiện trên màn hình lớn liền lấy hai tay che mặt mình lại, ra chiều thiếu nữ e thẹn —

Màn ảnh lại chuyển hướng sang một đôi tình nhân, hai người này ngẩn người, lại nhớ đến quy định là nếu ở hiện trường trận đấu, máy quay chiếu đến đôi tình nhân nào thì hai người phải hôn nhau. Vì thế, bạn nữ kia cười tủm tỉm kéo bạn nam lại nhiệt tình Kiss khiến cho toàn bộ người xem đều vỗ tay liên tục, lời giải thích cũng bị chìm trong không khí ồn ào–

Cuối cùng, máy quay lại hướng sang chỗ Đồng Dao.

Nhìn gương mặt bản thân được phóng đại ở trên màn hình, trong lòng Đồng Dao nổi sóng, sau đó phản ứng đầu tiên là: “May mà buổi sáng hôm nay đã gội đầu trước khi ra khỏi nhà.”

Sau đó, khi nhìn thấy tất cả các bạn gái phía trước đều lấy tay ôm mặt, cô liền quyết định mình sẽ không giống như họ, ngược lại, Đồng Dao còn trưng ra một khuôn mặt cười thật tươi hướng về phía máy quay–

Vì thế gương mặt tươi cười của cô liền xâm chiếm màn hình lớn đến mười lăm giây.

Bình luận viên cũng trêu chọc: [Em gái này cũng thật là rộng rãi, thật ra, tôi vẫn luôn không hiểu lắm vì sao nhóm các cô gái đều phải che mặt khi bị quay tới…]

Bình luận viên còn lại đang định tiếp lời, sau đó anh ta đột nhiên dừng lại, nói: [Tôi vừa mới nhận được tin tức ngoài ý muốn, nói là hình như Dương thần ở bên đội CK đang có vấn đề…]

[Vấn đề gì vậy?]

[Không biết nữa, hình như là thiết bị bị dính nước…phỏng chừng là bị sặc nước đi?]

Toàn trường nghe vậy, đầu tiên là trầm mặc ba giây, sau đó tất cả cùng không hẹn mà cười vang.

Fan của đội CK đều đứng hết dậy để xem đã xảy ra chuyện gì. Đồng Dao nghe thấy có một fan nữ nói khoa trương “Dương thần bị sặc nước cũng thật đáng yêu”, liền đảo mắt xem thường, lại nhìn sang phía bạn trai cũ, chỉ thấy anh ta đang cúi đầu, dùng khăn tay lau chùi máy tính cẩn thận…

Mà ở bên đội CK cũng là một trận xôn xao, chỉ có đứng trên vũ đài mới nghe thấy tiếng nói chuyện–

“Mẹ nó, Dương thần, cậu thấy quỷ hả? Cà phê đều là phun vào máy tính lão tử đấy.”

Vận May Đến – thành viên đường trên vẻ mặt kinh ngạc–vừa nãy, anh ta chính xác nhìn thấy Giản Dương rõ ràng còn đang bình thường uống cà phê, vừa quay đầu lơ đãng nhìn màn hình lớn, sau đó cà phê trong miệng cứ thế phun ra ngoài.

“Mẹ nó, tớ thật là gặp quỷ mà.” Giản Dương vẻ mặt âm trầm, vứt khăn trong tay vào hộp giấy của một nhân viên, “Không phải hiện tại đã khai giảng rồi sao? Cô ấy tại sao lại chạy đến đây?”

“Ai cơ?”

“Tổ tông của tớ.”

“…”

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: Nam chính là Thành ca nha.

Ngày hôm qua không tính, hôm nay vẫn là đưa năm mươi hồng bao nhỏ moah moah… Đối với video phát trực tiếp này, tôi rất có kinh nghiệm, nghe nói mùa xuân năm nay ở Thượng Hải có trận thi đấu LPL, tôi liền chạy đến xem, lúc ấy nghỉ giữa giờ, lão tử đói bụng, bụng kêu gào vô cùng mãnh liệt a, nhận được bánh của bạn liền không nghĩ ngợi gì mà ăn, ngay sau đó liền được một phen kinh ngạc–

Ngay khi tôi đang cúi đầu ăn bánh, bỗng nhiên bạn tốt lấy khuỷu tay chọc chọc tôi, tôi nghĩ: Chọc ta làm gì, bánh đâu a?

Sau khi nhấc đầu lên liền thấy mặt chính mình phóng đại trên cái màn hình IMAX rộng lớn…

Lúc ấy, cả người tôi đều kiểu “(|||Θ∑Θ|||)

Thật sự là sợ đến mức tiểu ra quần, máy quay mau dừng tay mau dừng tay a!!!!!

Hơn nữa còn chiếu lại đầy đủ cái cảnh tôi ăn bánh, toàn bộ khán giả liền cười hi hi ha ha, mà ngay cả bình luận viên cũng thừa nước đục thả câu: “Đúng là có người đi xem cũng có người ăn uống”….

Được lắm được lắm, không phải béo tử chỉ đói bụng thôi hay sao?

Sau đó tôi liền nhìn thấy gương mặt hả hê của ông bác quay phim… Mấy người không thể cứ như thế khi dễ một tiểu béo tử đói khát a QAQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.