Khi Công Chúa Trở Thành Lọ Lem!

Chương 8: Chương 8: Hai năm sau




Tin tức chủ tịch Diệp Thị Diệp Thiên Tùng qua đời sau một tai nạn xe đã nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự bàn tán. Đặc biệt là trong giới kinh doanh, tập đoàn Diệp Thị đã thay đổi chủ và ông chủ mới của tập đoàn Diệp Thị không ai khác chính là Đinh Tuấn Hào - chủ tịch tập đoàn Đinh Thị. Cái mà mọi người trầm trồ, bàn tán đó là Đinh Tuấn Hào chỉ thu mua tập đoàn Diệp Thị trong một thời gian rất ngắn.

Tin tức rầm rộ đến mức một kẻ chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện người khác lại đến tai Triệu Thiên Vũ.

Thì ra... Cô ta thực sự có chuyện. - Triệu Thiên Vũ vẫn ngồi trên xe mô tô nhìn vào cánh cổng lớn của căn biệt thự Diệp Gia. Cánh cổng lớn đóng lại, im lìm. Không có bất cứ một bóng người nào, Diệp Bối Bối cũng biến mất một cách kì lạ!

***

CÔNG TY TRIỆU THỊ.

Tổng Giám đốc - A Vương đẩy cửa bước vào, Triệu Thiên Minh vẫn dán mắt lên màn hình máy tính. Cũng như những người khác, Triệu Thiên Minh đang theo dõi tin tức của Diệp Thị.

Diệp Bối Bối, cô ấy là tiểu thư tập đoàn Diệp Thị? - Triệu Thiên Minh ngước đầu lên nhìn trợ lý của anh.

Đích thực là cô ấy. Cố chủ tịch Diệp trước đây là một nghệ sĩ đàn piano, ông chỉ bắt đầu tham gia vào giới kinh doanh được gần mười năm. Sở dĩ Diệp Thị nhanh chóng leo lên được ngày hôm nay là vì ba mẹ của ông ấy ở bên Mĩ đã ngấm ngầm giúp đỡ - A Vương trả lời anh.

Bác Diệp... - Triệu Thiên Minh gương mặt đã tối lại, bàng hoàng nhìn vào hình ảnh cố chủ tịch Diệp Thị ở trên màn hình máy tính. Lần này anh về là muốn tìm lại bọn họ. Lúc anh còn nhỏ, gia đình anh và gia đình Diệp Bối Bối là chỗ thân thiết. Diệp Thiên Tùng vốn là thiếu gia của Diệp Gia, sinh sống ở bên Mĩ. Ông vốn là một người có cá tính, yêu thích piano vì thế đã trốn về nước, từ bỏ quyền thừa kế của Diệp Gia để theo đuổi ước mơ của mình. Ở đây ông gặp được mẹ nó, là một cô nhi nhưng hai người đồng điệu về tính cách lẫn sở thích vì vậy đã kết hôn cùng nhau. Việc này đã làm cho Diệp lão gia vô cùng tức giận tuyên bố Diệp Thiên Tùng không còn là người của Diệp Gia càng không phải là người thừa kế của gia tộc sau này. Sau khi sinh hạ Diệp Bối Bối thì mẹ cô cũng qua đời, Diệp lão gia tuy tuyệt tình nhưng vẫn hi vọng Diệp Thiên Tùng có thể đổi ý mà quay lại với gia tộc vì thế đã nhiều lần tìm cách bắt cóc Diệp Bối Bối để ông không còn vướng bận gì mà quay về tiếp quản công ty gia tộc. Điều này cho thấy Diệp Bối Bối trên đời này dù còn người thân nhưng cũng chẳng còn chốn nương thân.

Triệu Thiên Minh vừa về nước đã điều tra hết những nghệ sĩ Piano nhưng đều không tìm thấy bọn họ. Thì ra Diệp Thiên Tùng vì quá nhớ thương vợ mình mà đã giải nghệ.

Vậy bây giờ Tiểu Bối đang ở đâu? - Triệu Thiên Minh cố gắng nén cảm xúc trong người quay lên nhìn A Vương.

Diệp tiểu thư sau khi cố chủ tịch Diệp gặp chuyện cũng biến mất không có dấu vết. Có người nói rằng Diệp tiểu thư đã vào nhập bệnh viện A nhưng tới đó đã mất dấu vết, tiểu thư không còn ở đó nữa. Cũng không một ai biết Diệp tiểu thư đã đi đâu - A Vương lên tiếng.

Được rồi, cậu ra ngoài trước đi -Triệu Thiên Minh đưa tay lên vịn trán nói. A Vương cúi đầu rồi đi ra bên ngoài. Triệu Thiên Minh kéo ngăn kéo hộc bàn ra, anh cầm lên chiếc vòng cổ vuốt nhẹ mặt sợi dây chuyền.

~~ Hồi Tưởng ~~

Tại sao Tiểu Vũ lại lâu tới vậy? - Diệp Bối Bối nóng ruột ngồi ở ghế đá bên dưới một thân cây ở công viên Thiên Đường - Đã lâu như vậy rồi mà

Tiểu thư, có lẽ Tiểu Vũ thiếu gia sẽ không tới đâu, cháu đã đợi cậu ấy bốn tiếng đồng hồ rồi đấy, hay là trở về trước đã? Bây giờ trời còn đang lạnh - Quản gia Tần ( Quản gia trước kia của nhà nó) lên tiếng.

Nhưng Tiểu Vũ đã hẹn con ở đây mà, tại sao có thể không tới? - Diệp Bối Bối phồng má xỉn nỉn cúi đầu xuống

Về thôi, ông chủ sẽ lo lắng nếu tiểu thư về trễ đấy - Quản gia Tần bước tới nắm lấy tay nó.

Khoan đã, con muốn để cái này lại cho Tiểu Vũ. Nếu Tiểu Vũ tới nhất định sẽ nhìn thấy cái này - Diệp Bối Bối mắt sáng lên bỏ chiếc vòng cổ phía trong một rễ thân cây lớn rồi hí hửng cầm lấy tay quản gia Tần ra về.

Một cậu bé khoảng chừng mười lăm tuổi bước ra từ chỗ núp, hướng mắt theo bóng dáng cô bé chừng bảy tuổi vừa đi ra.

Thì ra cô bé mà Tiểu Vũ nói đến là con gái của bác Diệp - Triệu Thiên Minh nhìn xa xăm một lúc rồi bước tới gần thân cây, cúi người xuống anh cầm chiếc vòng cổ Diệp Bối Bối để lại rồi quay người đi.

~~

Đang bần thần nghĩ thì chuông điện thoại vang lên. Triệu Thiên Minh cầm chiếc điện thoại lên rồi lướt qua dãy số trên màn hình rồi bấm nghe đưa lên tai:

Mẹ

Đầu dây bên kia đã vang lên tiếng sụt sịt của một người phụ nữ:

[ Thiên Tùng, ông ấy thực sự đã xảy ra chuyện sao? ]

Mẹ đã xem tin tức rồi sao? - Triệu Thiên Minh vô thức hỏi, đầu óc anh đang để ở nơi khác.

[ Mẹ đã xem tin tức rồi. Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ. ] - Tần Lam Như sụt sịt, bà đưa chiếc giấy lau lên lau đi hàng nước mắt chảy dài rồi nói tiếp - [ Vậy còn Tiểu Bối, con bé vẫn ổn chứ? ]

Hiện tại con vẫn chưa tìm thấy cô ấy nhưng mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng tìm ra cô ấy - Triệu Thiên Minh trả lời

[ Được rồi, con mới về nước, vất vả cho con rồi. Tiểu Vũ vẫn tốt chứ? Dạo này còn tái phát nữa không? ]

Vâng... Tiểu Vũ vẫn ổn. Mẹ đừng lo lắng quá. Nghỉ ngơi đi ạ - Triệu Thiên Minh khẽ nói

[ Được rồi, có gì phải thông tin cho mẹ liền nhé ] - Tần Lam Như sụt sịt nói

Vâng, con tắt máy đây ạ - Triệu Thiên Minh nói rồi tắt máy sau đó với tay lấy chiếc áo vest phía sau ghế bước nhanh ra khỏi phòng.

Thông tin về Diệp Bối Bối hoàn toàn không có, giống như nó thực sự đã biến mất hoàn toàn khỏi thành phố này vậy. Cái tên Diệp Bối Bối cũng dần chìm vào lãng quên! Chỉ có Triệu Thiên Minh là không ngừng tìm kiếm nó!

- --

HAI NĂM SAU!

Diệp Bối Bối kéo chiếc xe đẩy khó nhọc bước đi, con đường cồng kềnh càng làm cho nó khó khăn hơn trong việc vận chuyển chiếc xe kéo này từ bến cảng vào thôn.

Diệp Bối Bối mỗi chiều đều tới đây kéo xe cá vào thôn. Dù ông chủ không đồng ý nhưng cô đã năn nỉ để được vào làm việc. Vì hiểu được cuộc sống khó khăn của nó nên ông đành chấp nhận nhận nó vào làm việc.

Tiểu Bối, tiền lương của cô ngày hôm nay đây - Bà chủ Hoa trả lương cho Diệp Bối Bối khi thấy nó đã kéo chiếc xe cá vào bên trong khu chế biến. Ở thôn Nguyệt Hà này có lẽ gia đình bà Hoa là giàu có nhất.

Cảm ơn bà chủ - Diệp Bối Bối vui mừng nhận lấy tiền lương rồi nhanh chóng ra bên ngoài leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ tới bến đò. Như thường lệ nó đều tới đây nhận hàng để ngày mai kịp buôn bán.

Ầy, Tiểu Bối, của cô đây - Một người đàn ông xách một thùng xốp đã được đậy kín từ dưới chiếc đò đi về phía nó.

Rau xanh chứ? Ông chủ - Diệp Bối Bối tươi cười nhìn ông chủ Hoàng rồi phụ giúp ông đặt chiếc thùng lên yên xe.

Rau ở nông trại của tôi là số một đấy - Ông chủ Hoàng bật cười đưa ngón cái lên trước mặt Diệp Bối Bối.

Vậy thì tốt quá, đây là tiền của ông - Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi móc trong túi ra những tờ tiền lẻ đưa cho ông chủ Hoàng.

Tôi thấy Bối Bối à, cô trông nhỏ nhắn như thế này sao lại phải làm những công việc như thế này? Thật quá sức với cô rồi - Ông chủ Hoàng thở dài nhìn nó.

Không sao, tôi làm được mà - Diệp Bối Bối cười tươi rồi leo lên chiếc xe đẹp - Được rồi, ông thả tay ra đi

cô lái xe cẩn thận đấy - Ông chủ Hoàng từ từ buông tay ở thùng hàng đặt sau yên xe nó ra rồi hướng mắt nhìn nó. Cả cái thôn Nguyệt Hà này ai lại không biết Diệp Bối Bối, cô gái chăm chỉ, mỗi ngày đều làm đủ mọi chuyện, chỉ cần có thể kiếm ra tiền thì nó đều không quản khó nhọc.

Diệp Bối Bối dừng xe trước một căn nhà nhỏ đơn sơ. Nó bước xuống xe, cởi chiếc dây buộc thùng hàng rồi bê vào bên trong.

Bối Bối, để em - Trần Lập Thành vội đặt bát cháo xuống bàn đi tới bê phụ nó đặt vào một góc nhà.

Diệp Bối Bối đưa tay lên trán gạt mồ hôi rồi nói, hơi thở có chút gấp gáp vì vừa phải bưng bê nặng:

Thành Thành, bác Lâm sao rồi?

Ba đã đỡ sốt nhiều rồi, ăn xong bát cháo kia chắc sẽ ổn hơn - Trần Lập Thành quay sang nhìn Diệp Bối Bối.

Em lên cho ba ăn đi, bây giờ chị đi mua thuốc cho bác ấy. Sẵn tiện tới dọn dẹp nhà cửa cho bà Lý, hai ba con ăn cơm trước đừng đợi cơm chị nhé - Diệp Bối Bối kéo chiếc dây buộc tóc trên đầu xuống, mái tóc mềm mượn xõa xuống ngang vai, gương mặt xinh đẹp của nó vẫn không thay đổi là bao, chỉ có điều nhìn hốc hác hẳn đi. Trong phút chốc Lập Thành lại nhớ tới hình ảnh của nó trước đây, là một vị tiểu thư sang trọng biết mấy. Diệp Bối Bối túm lại tóc gọn gàng rồi bước ra bên ngoài leo lên chiếc xe đạp cũ kĩ quen thuộc.

Chị, hôm nay chị đã vất vả lắm rồi. Chị bây giờ còn chưa ăn cơm - Trần Lập Thành bước theo sau lưng nó nói.

Chị không đói, một tuần làm có một lần thôi. Nhưng mà bà ấy lại trả công rất cao đó - Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi đạp xe đi. Trần Lập Thành ngước nhìn nó rồi lại nhìn lên bầu trời, hình như trời sắp mưa!

Thành Thành

Đột nhiên có tiếng gọi phía sau lưng làm cậu ngoái đầu lại.

Ba, sao ba lại xuống đây? - Lập Thành vội vào bên trong đỡ lấy tay Trần Lâm

Tiểu Bối lại đi làm cho người ta rồi sao? - Trần Lâm ho khan vài tiếng rồi nói.

Chị ấy lúc nào chả như vậy, cứ ham công tiếc việc - Lập Thành có chút gắt nói. Cậu hiểu tính cách của Diệp Bối Bối, vì không muốn ba cậu vất vả mà Diệp Bối Bối đã làm gấp đôi gấp ba để ông đỡ mệt. Diệp Bối Bối vừa phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, vừa phải tự kiếm tiền học và gánh luôn khoản tiền học của Lập Thành. Trần Lập Thành ngày nghỉ cũng thường đi bốc vác kiếm thêm tiền phụ nó.

Trần Lâm thở dài một cái, chân ông khó đi lại nên gánh nặng đặt lên nó và Lập Thành. Thời gian này đã xong kì thi. Năm nay là năm Diệp Bối Bối bước vào cổng trường đại học còn Trần Lập Thành thì bắt đầu bước vào lớp mười. Diệp Bối Bối đã đăng kí thi giành suất học bổng vào trường Trang Kính. Diệp Bối Bối ý thức được nó chính là đại tiểu thư của tập đoàn Diệp Thị và nó phải dùng khả năng của mình lấy lại những gì thuộc về ba nó. Và để nhanh chóng gặp lại ba, động lực để nó vượt qua tất cả! Chỉ có điều...

Trần Lập Thành cũng đăng kí thi nhận học bổng vào trường S.M nơi nó đã từng theo học.

Thành Thành, bên ngoài hình như đang có giông, con mau cầm cái ô này tới cho tiểu Bối đi, đừng để Tiểu Bối bị cảm lạnh - Trần Lâm khó khăn nói.

Con biết rồi, ba vào ăn cháo đi cho khỏe. Ba phải khỏe thì chị ấy mới yên tâm được - Lập Thành đỡ ông ngồi vào bàn rồi kéo bát cháo tới cho ông.

Được rồi, con đi đi. - Trần Lâm gật đầu rồi Lập Thành mới bước tới lấy chiếc ô rồi đi ra ngoài.

Trần Lâm nhìn theo bóng dáng con trai rồi bước tới bên trong phòng cầm chiếc ảnh của Diệp Thiên Tùng chụp chung với Diệp Bối Bối đặt ở đầu giường ra nhìn ngắm rồi buồn bã nói:

Chủ tịch, tôi xin lỗi đã khiến cho tiểu thư phải vất vả. Sắp tới sẽ có thông báo kết quả nhận học bổng, tôi tin tiểu thư sẽ làm được. Tiểu thư nhất định có thể giành lại tập đoàn. Nhưng tôi không hi vọng tiểu thư nhớ lại cái chết của ông. Dù sớm hay muộn rồi tiểu thư cũng sẽ biết... Ông chẳng còn ở bên cạnh

Một giọt nước mắt đã lăn dài trên gò đen xám xịt của ông, gương mặt khắc khổ càng thấy ông trông thật đáng thương. Hai năm qua ông luôn nhắc nhở nó về thân phận của mình và Diệp Bối Bối, nhất định phải dành lại công ty - đó là cả tâm huyết, cả đời ba nó xây dựng!

***

Bà Lý, tôi tới rồi - Diệp Bối Bối đá chân chống xuống rồi bước tới trước người phụ nữ đang đứng trên bậc thềm nhìn cô.

Tiểu Bối, vất vả cho cô rồi, phải đi từ thôn Nguyệt Hà tới thôn Cẩm Bích, trời còn tối như vậy cô đã ăn gì chưa? - Bà Lý nhìn Diệp Bối Bối thương xót nói

Tôi không đói ạ. Bà đừng khách sáo. Tôi phải cảm ơn bà mới đúng, cảm ơn bà đã cho tôi công việc này để tôi có thể kiếm thêm chút thu nhập. Biết tôi bận việc cả ngày nên bà đồng ý thuê tôi dọn dẹp buổi chiều tối mà không thuê người khác, tôi phải cảm ơn bà mới đúng - Diệp Bối Bối cười nhẹ nhìn bà.

Cô là một cô gái tốt, lần đó tôi bị trật chân cũng may cô đưa tôi về. Thôi được rồi, cô mau vào dọn dẹp đi, nhanh còn về sớm. Hình như bên ngoài đang có dông đó - Bà Lý vỗ nhẹ vào lưng nó.

Vâng - Diệp Bối Bối gật đầu rồi cởi chiếc túi và áo khoác ra rồi gác lên chiếc xe đạp của nó rồi đi vào bên trong bắt đầu lau dọn nhà cửa.

Diệp Bối Bối lau chùi mọi ngóc ngách trong nhà rồi đi lên lầu trên lau chùi cẩn thận, dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đấy. Đây cũng không phải là lần đầu tiên nó tới đây làm, vì thế rất thông thạo nhà này nên việc dọn dẹp và sắp xếp lại cũng nhanh hơn.

Diệp Bối Bối đang lau chùi cầu thang thì đột nhiên có một bàn tay ai đó sờ lên người nó khiến nó giật mình quay lại nhìn. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Bối Bối nhanh chóng lọt vào mắt Lý Nhân - cháu trai của bà Lý, vừa mới tới lúc trưa. Hơi thở hắn nồng nặc mùi rượu, gương mặt đã đỏ lên vì men rượu. Một tay hắn vẫn đang cầm chai rượu. Nó đã từng nghe bà Lý than phiền về đứa cháu nghiện rượu. Diệp Bối Bối có lẽ đã gặp được rồi.

Cô em xinh đẹp, mau tới đây uống với tôi - Lý Nhân lảo đảo đi về phía trước nó

Xin lỗi, tôi không uống được rượu - Diệp Bối Bối đưa tay ra phía trước giữ lấy người Lý Nhân không cho hắn ta lại gần

Một chút thôi mà, mau uống đi - Tên đó giở giọng vừa ngọt ngào vừa đe dọa nói làm nó. Diệp Bối Bối biết tên này đã không say rồi, tốt nhất nó không nên đôi co mà tránh xa hắn thì tốt hơn.

Diệp Bối Bối lách qua người Lý Nhân bước xuống nhưng bị hắn giữ tay lại rồi kéo nó lại, một tay ôm chặt người nó một tay đưa chai rượu lên miệng nó trúc xuống:

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt? Vậy để ông cho mày thử - Lý Nhân hai con mắt đỏ lên lừ lừ, gương mặt điên dại của hắn thật ghê rợn.

Diệp Bối Bối hai tay cố gắng gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy nó. Rượu đổ vào bao nhiêu nó đều phun ra hết. Diệp Bối Bối từ nhỏ đã dị ứng các chất có cồn. Chỉ cần nó uống vào khắp cả người sẽ nóng ran lên, nổi từng mận đỏ khắp người. Diệp Bối Bối trừng mắt lên, tên Lý Nhân ôm chặt cổ nó khiến nó không thể phun ra, Diệp Bối Bối gương mặt đã đỏ bừng lên vì cái siết cổ của Lý Nhân và vì nó đã nuốt rượu vào.

Chị ấy bị dị ứng với chất có cồn - Trần Lập Thành vừa bước đến cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, cậu thả chiếc dù xuống lao tới cầu thang vừa đi cậu vừa nói.

Đến gần bọn họ, Lập Thành thẳng tay đấm vào mặt tên Lý Nhân một cái rồi cầm lấy tay Lý Nhân kéo ra, tay còn lại cầm lấy tay Diệp Bối Bối kéo nó về phía mình. Diệp Bối Bối thì ho sặc sụa còn Lập Thành thì tức giận đánh tên Lý Nhân thừa sống thiếu chết.

Muốn động tới ai thì động, đừng bao giờ động tới chị gái tôi - Trần Lập Thành càng nói càng dùng lực mạnh hơn,mạnh bạo tức giận thẳng tay đánh tên Lý Nhân.

Thành Thành... Dừng lại - Diệp Bối Bối vừa ho sặc sụa vừa ôm lấy cánh tay của Trần Lập Thành.

Có chuyện gì vậy? - Lúc này bà Lý mới chạy tới bàng hoàng nhìn.

Diệp Bối Bối ôm lấy cánh tay cậu nên Lập Thành mới dừng tay lại vì sợ vô ý động đến nó.

Chị, chúng ta về - Trần Lập Thành cầm lấy tay nó kéo nó đi ra bên ngoài.

Tiểu Bối, khoan đã - Bà Lý vội chạy theo - Đây, tiền công của cô. Chắc Lý Nhân làm gì có lỗi với cô phải không? Tôi thay mặt nó xin lỗi cô - Bà Lý dúi tiền vào tay nó. Phía cổ nó đã nổi lên những cái mận đỏ, Diệp Bối Bối bắt đầu có chút khó chịu trong người. May mà Lập Thành đến kịp nên nó chỉ uống một ít.

Trần Lập Thành thấy vậy liền cầm lấy tiền trên tay nó ném xuống rồi kéo nó đi.

Thành Thành, em làm gì vậy? - Diệp Bối Bối gỡ tay Lập Thành ra rồi cúi người nhặt những đồng tiền đã bị Lập Thành vò nhăn nhó lên.

Diệp Bối Bối, chị... - Trần Lập Thành tức giận nhìn nó.

Đây là những đồng tiền chị cực khổ mới có được, em không thể vứt nó đi như thế - Diệp Bối Bối cũng tức giận quát lên rồi nó xếp gọn gàng những từ tiền lại với nhau, nước mắt nó tự nhiên lăn dài nơi gò má. Đúng, dù có phải chịu đựng như thế nào thì nó vẫn phải dành dụm tiền để trở về thành phố. Nó phải vào được trường Trang Kính và nhất định phải lấy lại công ty của ba mình. Bởi vì con gái của Diệp Thiên Tùng chỉ có một mình Diệp Bối Bối. Bởi vì nó cũng không biết bây giờ ba nó đang ở đâu, việc nó có thể làm là nhanh chóng dành lấy suất học bổng của trường Trang Kính, kiếm tiền và nhanh chóng trở về tìm ba!

Trần Lập Thành đứng lặng một lúc rồi đưa tay ra lau đi giọt nước mắt cho nó.

Từ bây giờ, em sẽ bảo vệ chị, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến chị! - Trần Lập Thành nhìn nó nói.

Diệp Bối Bối chỉ cười nhẹ rồi khẽ gật đầu. Trần Lập Thành cầm lấy tay nó kéo nó về phía chiếc xe đạp.

Chào bà - Diệp Bối Bối cúi người chào bà Lý rồi ngồi lên yên xe sau, Lập Thành bắt đầu đạp đi, đưa nó rời khỏi nơi này.

Còn bà Lý thì chỉ xót xa thương cảm nhìn nó.

***

Chị còn khó chịu không? - Lập Thành hơi ngoái đầu lại nhìn nó

Chị không sao, chỉ bị uống một ít thôi - Diệp Bối Bối hơi ngước lên nhìn cậu.

Mận đỏ vừa nãy mặc dù không bớt đi nhưng nó đã không còn khó chịu trong người nữa. May là nó không bị ép uống nhiều mà đã phun ra hết.

Nhưng mà tại sao em lại đến đây? - Diệp Bối Bối sực nhớ ra điều gì liền nói.

Em đưa ô tới cho chị... - Lập Thành còn chưa dứt câu một cơn mưa rào đã đổ xuống, Lập Thành ngơ ngác như không tin vào mắt mình được, là trùng hợp hay sao? - Nhưng mà... Hình như em đã để ở lại chỗ bà Lý rồi

Không phải chứ? - Diệp Bối Bối ngẩng đầu lên nhìn trời than thở. Những giọt mưa nặng hạt rơi xuống gương mặt xinh đẹp của nó đau rát.

Chị ôm chặt em đi - Lập Thành nói

Làm gì? - Diệp Bối Bối hỏi lại nhưng vẫn vòng tay qua người cậu ôm chặt lấy.

Chúng ta về nhà - Lập Thành cười nhẹ rồi dùng hết sức lực đạp xe băng băng trên đường. Lần đầu tiên hai chị em đội mưa đi như thế này, ai cũng vui vẻ nở nụ cười trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.