Khi Ác Bá Gặp Lưu Manh

Chương 8: Chương 8: Chó ngoan không cản đường




“Phi ca, vừa nãy Nhậm đại mỹ nhân cho nha hoàn đến chỗ ngươi, nói cái gì nha?”

“Ai u… Ta còn tưởng Nhậm Thiên Nhu sẽ không bao giờ chủ động tiếp cận nam nhân. Xem ra, lần này Phi ca biểu hiện ra lực lượng thu thập tên mập chết bầm, thay nàng trút giận, rốt cục giành được trái tim mỹ nhân a…”

“Phi ca, đến cùng nàng có ý gì? Hắc hắc… hay là, lấy thân báo đáp?”



Đại môn của Tinh Vân học viện giờ phút này đang có bảy tám người vây quanh tán dương một nam tử cao lớn, giống như hắn là đại anh hùng thắng trận trở về. Người này không ngừng xua tay, nhưng mặt lại nghếch lên trời, miệng mở rộng hết cỡ, có nhìn thế nào cũng giống một con gấu béo đang đắc ý.

“Tên tiểu tử kia chính là thiếu dạy dỗ, ta đã nói, sau này để cho ta gặp hắn một lần sẽ đánh một lần. Một tên phế vật mà thôi, còn tưởng bản thân rất giỏi? Hắc hắc, về phần Nhậm tiểu thư, nàng là mời ta đi uống trà nói chuyện phiếm, ta cũng không muốn tiết lộ nhiều, ha ha…”

Nam nhân nói tới đây, cả người đều có chút phiêu phiêu dục tiên, không kiêng nể gì cất tiếng cười to.

- Hừ!

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy một thiếu niên hoa phục, bộ dạng cũng coi như tuấn lãng, chẳng qua sắc mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là còn trẻ sắc dục quá độ đang đi vào. Hắn chỉ vào nam nhân cao lớn, đỏ mặt quát:

“Cao Phi, ngươi mấy ngày trước còn chạy theo đại thiếu xưng huynh gọi đệ, như thế nào hiện tại trở mặt? Làm sao? Muốn đi ra làm anh hùng? Tùy thời đến a! Lão tử bồi ngươi!”

Nói rồi, nhổ xuống một bãi nước miếng, sau đó nghênh ngang đi vào bên trong.

Nam nhân to lớn tên Cao Phi thiếu chút chửi ầm lên.

Bồi? Bồi cái con mẹ ngươi!

Cái đám phế vật, đi một lại đến một, quả nhiên là vật họp theo loài! Hừ! Lão tử là người có tư cách, không cùng tiểu nhân so đo!

Cao Phi lỗ mũi trâu phồng lên thở phì phò, trong miệng lầm bà lầm bầm, nhưng vẫn không làm ra động tác gì hơn. Hắn trong hàng ngũ đệ tử Cao gia cũng không tính quá nổi trội, nếu như gây sự cùng Tống gia độc đinh, thiệt thòi nhất định sẽ là hắn.

Hôm nay nháo lên, là vì Học viện từ hai ngày trước truyền ra tin tức, Trình Phong lần này chơi lớn rồi, vì theo đuổi công chúa mà sử thủ đoạn bỉ ổi, cuối cùng không rõ vì nguyên nhân gì khiến cả hai đều bị trọng thương. Về phần là thủ đoạn gì, tin tức không có nói rõ, vẫn là để người nghe tưởng tượng đi.

Trình Phong được người Trình gia đưa về trị thương, tứ đại hại tự nhiên là rắn mất đầu. Vừa rồi, Lôi Hạo đột nhiên cầm kiếm xông vào Học viện, đằng đằng sát khí nói muốn tìm Nhậm Thiên Nhu, còn lớn tiếng mắng chửi cái gì mà nàng mới là chủ mưu đích thực… Cao Phi nghe được nữ thần trong mộng bị người nhục nhã, đương nhiên muốn đi ra làm anh hùng, liền chặn đường Lôi Hạo. Một lời không hợp, cả hai cứ thế lao vào…

Cao Phi vừa tấn chức Đại vũ sư, căn cơ tuy có chút không vững, nhưng đối phó Lôi Hạo cửu cấp Võ sư vẫn là dư thừa. Bởi vậy, sau một hồi, Cao Phi tuy hơi chật vật, nhưng Lôi Hạo thì đã thành một đống không nhúc nhích.

Mà kẻ vừa đến, tên là Tống Phúc, cũng là một kẻ trong Tứ đại hại Vân Ca thành. Nhìn thấy Lôi Hạo nằm trên đất, hắn hai mắt đỏ lên, lại hùng hổ đi ra ngoài, bộ dáng thực giống như muốn đem Cao Phi làm thịt.

Đúng lúc này…

Giá!!!

“Mau nhìn, là Linh thú tọa giá của Nhậm gia!”

“Cái gì? Ta có phải hay không hoa mắt?”

“Lão Thiên a! Trình Khinh Vũ điên rồi? Nàng ta lại dám ngồi xe trong Học viện?”

Xuất hiện trong tầm mắt một cự thú màu vàng đất từ bên trong đang xông ra, bên trên có cấm chế, bên ngoài cũng có pháp thuật gia tốc, nhìn qua đã thấy cực kỳ khoa trương. Xe này rộng đến gần 20 thước vuông, bên trong phương tiện đầy đủ có thể so với một gian nhà nhỏ, di chuyển cực nhanh, qua mấy cái hô hấp đã tiến sát cổng vào, rồi mới giảm tốc độ lại.

Cao Phi ôm một bụng hỏa, lại không dám cùng Tống Phúc gây sự, lúc này như thấy được chỗ phát tiết, liền nhảy ra quát:

“Trình Khinh Vũ! Ngươi quả nhiên có cha sinh lại không có mẹ dưỡng, ngông nghênh thành tính, ở trong Học viện mà cũng dám du củ? Luật pháp ở đâu? Mặt mũi lão sư ngươi lại để chỗ nào?”

“Phi ca nói, chính là chúng ta muốn nói! Trình Khinh Vũ, còn không mau lăn xuống?”

“Không sai! Lập tức ngoan ngoãn lăn xuống!”



Đây là có chuyện gì?

Đang nóng lòng quay lại Nhậm gia đại trạch, đột nhiên nghe được bên ngoài kêu gào, Trình Khinh Vũ vốn đang ngẩn ra suy nghĩ liền bị giật mình, sau đó rất nhanh muốn nổi cáu!

Vẫn là bài cũ, muốn bắt nạt nàng?

Trong ấn tượng, tựa hồ trước đây không ít lần gặp phải tình huống như thế này. Thật không rõ trong đầu nguyên chủ là đất hay là bã đậu? Bản thân là Quận chúa hàng thật giá thật, Nhậm gia tộc trưởng cũng là hàng thật giá thật, không muốn tôn nghiêm cũng cần tự trọng, vì cái gì mỗi lần đều chịu thua, chấp nhận đồng học tùy ý mắng chửi? Xem ra, vẫn là tính cách yếu hèn, xú danh truyền lưu khắp Vân Ca thành chỉ là do ức hiếp kẻ yếu hơn mà thôi.

Trình Khinh Vũ nhếch môi.

Nếu là khi trước, Nhậm tiểu gia chủ sẽ đùng đùng nổi giận nhảy xuống khỏi xe, rất không hàm dưỡng cùng đám người kia nháo một phen. Sau lại phát hiện phe địch quá đông, bản thân dần lâm vào thế yếu, vô lực chịu trận. Tiếp theo nữa, Nhậm Thiên Nhu sẽ “tình cờ nghe được động tĩnh”, dịu dàng đi tới, ôn nhu khuyên giải. Trăm lần đều là cái diễn biến này, không có nửa điểm sáng tạo, đám người Cao Phi liên tục tán dương nữ thần, còn nguyên chủ không ngừng cảm kích đến chảy nước mũi!

Ngao ngao… Ta phi!

Muốn nhìn nàng nhún nhường, vậy nàng càng càn rỡ! Để xem, đến cùng là kẻ nào ngưu bức hơn?

“Thú bá, xông qua!”

Đơn giản. Dứt khoát.

Trình Khinh Vũ lười đôi co, nàng không phải quân tử, tự nhiên là cần động thủ.

Oanh!

Không có bất kỳ báo trước, sau khi nghe được phân phó của nàng, vị Thú bá kia cũng không nửa điểm do dự, ngồi ở phía trước trong nháy mắt thúc giục linh thú, mạnh mẽ gia tốc.

- Ai... Ai...

- Làm gì?

- Chạy mau?

- A!

Bên ngoài lập tức hỗn loạn, linh thú tọa giá đột nhiên gia tốc mặc dù không đạt tới tốc độ nhanh nhất, nhưng lực va chạm cũng rất kinh khủng. Lấy hiểu biết của Trình Khinh Vũ, loại mặt hàng này quả thực có thể so với Lamborghini hoặc Ferrari rồi.

Cũng may người ở chỗ này không yếu ớt giống người bình thường ở Địa Cầu, cho nên không đến nổi bị nghiền nát, nhưng toàn bộ cũng bị đánh bay.

“Phốc... Trình… Khinh… Vũ… ngươi...”

“Ngươi cái gì mà ngươi? Chó ngoan không cản đường, đã cản đường thì không phải chó ngoan!”

Đánh trận trước tiên cần đánh bằng khí thế. Thắng trên khí thế, đã là thắng được ba phần.

Ác nhân cần dùng ác nhân tới trị, đối phó những kẻ ngông nghênh tốt nhất là càng ngông nghênh hơn. Trình Khinh Vũ lười tốn nước miếng, trực tiếp sử dụng biện pháp hữu hiệu nhất, sau đó vén rèm xe, ném ra một xấp kim phiếu:

“Tiền thuốc! Nếu thiếu, tới Nhậm phủ tìm bản gia chủ!”



Động tĩnh bên này, kéo theo không ít người chạy tới xem náo nhiệt. Nhưng mà giờ phút này, một âm thanh cũng không có, cả đám mặt dại ra.

Quá… quá khoa trương đi…

Không thèm bước xuống nói chuyện, cũng không có ý tứ tránh né, trực tiếp đâm người, rồi ném ra một xấp phí trị thương… Con mẹ nó! Kiểu cách này, tư thái này, so với đi ra ngoài đánh mắng, càng thêm chấn động.

Này, trong xe thực là Nhậm tiểu gia chủ đấy hả? Vì sao lúc trước không nhìn ra nàng ta bá đạo như thế?

Tống Phúc mồm há hốc nhìn một đám người lồm cồm bò dậy, cảm thấy bản thân vẫn đủ may mắn. May là hắn chạy không nhanh, khi ấy còn chưa kịp ra đến cổng, tự nhiên không nằm trong số nạn nhân kia.

Mà Nhậm Thiên Nhu cũng vừa kịp tới, nhìn thấy tình huống này thì ngẩn người kinh ngạc. Ánh mắt quét qua đám người Cao Phi, thế nhưng xen lẫn một ít khinh thường, lại bị Cao Phi vô tình thấy được.

Cao Phi liền muốn điên.

Bị nữ thần trong lòng ghét bỏ, tư vị này, nam nhân nào cũng không chịu nổi. Hiện tại, hắn mới mặc kệ cái gì thân phận cùng kiêng dè, đứng dậy quát lớn:

“Nhậm Khinh Vũ! Ngươi khinh người quá đáng! Ỷ thế hiếp người tính cái gì anh hùng? Có giỏi thì lăn xuống, ta muốn cùng ngươi sinh tử quyết đấu!”

Sự việc vốn đã có thể dừng lại, Trình Khinh Vũ cũng chuẩn bị lệnh cho Thú bá nhanh chóng rời đi, lại nghe được câu nói này, thiếu chút phun ra một ngụm nước miếng.

Má nó! Thằng này, đầu óc khẳng định có bệnh!

Nàng là nữ tử, quản cái gì anh hùng không anh hùng? Còn hắn là nam nhân, cùng một nữ tử thách đấu thì rất giỏi hả?

Bất quá, nàng sợ sao?

“Muốn thách đấu? Được! Bản gia chủ cùng ngươi chơi!”

Nói rồi, sảng khoái từ trên xe nhảy xuống.

Hê, nếu đã chơi, thì phải chơi cho lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.