Khế Ước Hào Môn

Chương 17: Chương 17: Con Nghĩ Ta Không Dám Dạy Cho Con Một Bài Học Sao!!




Sàn nhà rất lạnh, bàn chân nhỏ bé của nàng chạy nhẹ nhàng không rõ tiếng động.

Dưới lầu trong phòng khách, Tần Chiêu Vân đang nổi trận lôi đình.

“Ta đã nuôi lớn con như thế nào mà lại trở nên ngu ngốc như vậy!” Ông trợn trừng mắt, ngón tay chỉ vào mặt Tần Cẩn Lan gầm nhẹ.

“Ba!” Sắc mặt Tần Cẩn Lan đỏ lựng, lại lớn tiếng tranh luận “Ba hãy nắm rõ tình hình, nếu không nhờ Hạo cùng hợp tác với các thương nhân nước ngoài thì ta căn bản là không thể đạt được thỏa thuận tốt như vậy! Anh ấy đều là vì lợi ích của Tần thị! Như vậy thì có gì sai chứ!”

Tần Chiêu Vân càng nổi cơn thịnh nộ: “Con câm miệng cho ta!!”

“Trước kia khi ta giao trọng trách công việc cho con, con đã nói cái gì nào? Con đã quỳ xin ta tha một lần rồi!”

“Ba...” mắt Tần Cẩn Lan bắt đầu đẫm lệ “Ba lúc nào mới có thể thấy rõ sự thực? Không ai muốn đoạt sản nghiệp của ba, cũng không ai thật sự muốn hãm hại ba cả, ba thực đã suy nghĩ quá nhiều! Sao trong lòng ba lại đề phòng tất cả mọi người như thế, ngay cả chính con gái mình ba cũng không tin tưởng! Nhưng con xin nói với ba, ba thực sự đã già rồi, đã già rồi! Ba không thể chỉ sống với Tần thị, chẳng lẽ ba muốn mang tất cả những thứ này vào trong quan tài sao?!”

Như đột ngột bị đâm vào vết thương hiểm chết người, mắt Tần Chiêu Vân trở nên đỏ như máu, hung hăng đưa tay hướng về khuôn mặt Tần Cẩn Lan, giữa chừng thì bỗng nhiên bị một cánh tay bắt được!

Con ngươi của Thượng Quan Hạo thâm thúy, mang theo ẩn nhẫn chịu đựng, gắt gao bắt được cổ tay ông.

“Chủ tịch, không nên tùy ý đánh người, Cẩn Lan là con gái của ngài.” Làn môi mỏng của hắn mang chút nhợt nhạt, phát âm từng chữ rõ rệt.

Khí phách Tần Chiêu Vân gần giảm một nửa, sắc mặt tái nhợt: “Lúc nào thì ngươi dám chuyển sang giáo huấn ta!!”

“Ba!” Tần Cẩn Lan hô to một tiếng như muốn tiến lên, cô đã hiểu rất rõ thủ đoạn của ba mình vô cùng thâm độc, cô thà để bản thân tranh cãi với ba, còn hơn để Thượng Quan Hạo che chở cô gánh toàn bộ tội lội thay cho cô.

Cánh tay Thượng Quan Hạo mạnh mẽ đem cô ra phía sau, đôi mắt không chút động tĩnh, giọng sắc như lưỡi dao nói: “Tránh xa một chút, đừng tới đây.”

“Không...” Sắc mặt Tần Cẩn Lan trở nên tái nhợt “Ba! Chuyện này là do con tự mình quyết định, là con ngu, là con dốt, là con không có năng lực giúp ích cho ba và Tần thị! Người muốn phạt thì cứ phạt con, Hạo không có gì sai, anh ấy vì thấy con vất vả cực nhọc nên mới giúp con tham gia vào chuyện làm ăn của công ty, ba...!”

Cô đau xót, cuối cùng hô lên một tiếng mang chút thê lương.

“Con nghĩ ta không dám dạy cho con một bài học sao!!” Lửa giận của Tần Chiêu Vân lúc này đã vô cùng dữ tợn, bọn cận vệ vẻ mặt vô cùng lãnh khốc đứng ngay trước cửa chờ chỉ thị “Tần Chiêu Vân ta sẽ dạy loại con gái ngu xuẩn như con thế nào đây!!”

Ông ta cầm chén trà trên bàn, hướng về phía Tần Cẩn Lan dùng lực mạnh ném tới!

Thượng Quan Hạo rùng mình, vẫn giữ chặt lấy cô.

“Phịch!” “Rầm!!” Chén trà vỡ nát tan tành chất ngổn ngang trên mặt đất.

“...” Một tiếng rên rỉ rất nhỏ, đau đớn đến tận xương cốt, một dáng người nhỏ nhắn sát bên người đàn ông cao lớn từ từ ngã xuống.

Mọi người trong phòng khách như đang hít phải khí lạnh, ai ai cũng đều thấy rõ, chén trà trong nháy mắt vỡ ra từng mảnh, Tần Mộc Ngữ chạy tới phía trước chắn cho Thượng Quan Hạo, nàng mặc trên người một cái váy mỏng, tách trà vỡ nát trên bả vai gầy trắng ngần.

Cánh tay Thượng Quan Hạo đột ngột giữ chặt, ôm lấy người trong lòng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, quả thật không biết nàng chạy tới từ lúc nào.

“Tiểu Ngữ!” Người có phản ứng đầu tiên là Tần Cẩn Lan, cô hét to “Tiểu Ngữ! em thế nào rồi!”

“Nhị tiểu thư...” Trên lầu người hầu cũng đều chạy xuống chỗ nàng.

“Nhị tiểu thư người làm cách nào mà có thể chạy xuống được như thế...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.