Khế Ước Hào Môn

Chương 406: Chương 406: Chương 285




“Tiểu Mặc đang chờ tôi...” Tần Mộc Ngữ run giọng nói: “Trước khi đi tôi đã bảo Tiểu Mặc ở bệnh viện chờ tôi, sáng sớm mai thằng bé phải làm phẫu thuật! Thằng bé đang ở một mình!”

Tần Mộc Ngữ không thể ở lại đây thêm nữa, cô lảo đảo đứng lên, ngửa đầu lên nhìn chiếc nắp hình vuông trên đầu, khác với những tia sáng len lỏi chiếu xuống vào ban ngày, lúc này màn đêm đã buông xuống, những ánh sáng rực rỡ từ đèn neon chiếu xuống.

Đi ra ngoài… Ai tới nói cho cô biết phải đi ra ngoài như thế nào… Cô muốn gặp con trai của cô!

Bước chân khập khiễng, ngón tay mảnh khảnh vươn cao lên chạm vào nắp hầm, hơi đẩy lên, đột nhiên phía trên vang lên tiếng bước chân ‘Bịch… Bịch…’, cô sợ tới mức lập tức rụt tay lại, sự chua xót trong lòng càng sâu đậm hơn!

Tuyệt vọng… Sự tuyệt vọng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt nhỏ của cô…

Sắc mặt Thượng Quan Hạo trầm tĩnh như băng, trong đầu giống như có cơn sóng lớn đang ập tới. Anh hiểu tâm trạng của cô, cũng biết cô đang lo lắng cho Tiểu Mặc, nhưng… bàn tay đang để xuôi hai bên người siết chặt lại, đôi mắt sâu thẳm từ từ khép lại, đóng thật chặt.

“Đừng lộn xộn nữa…” Anh trầm giọng ra lệnh.

Nhưng cô vẫn không nghe, hai bả vai gầy yếu căng cứng, cố gắng chịu đựng tro bụi rơi xuống theo những tiếng bước chân dầm dập, cô vẫn muốn đi ra ngoài ngay lúc này.

Thượng Quan Hạo chậm rãi mở mắt, ánh mắt đã sáng lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời. Anh cố gắng chịu đựng sự đau đớn đứng lên, bắt lấy tay cô, kéo cô quay mặt về phía mình, một cánh tay ôm chặt lấy cô, giữ chặt người cô trong ngực mình!

Viên đạn chưa được lấy ra, anh chịu đứng đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, cánh tay trái bị sự đau đớn tra tấn gần như tê liệt.

“Cho dù bây giờ chúng ta đi lên thì cũng không quay về được… Em lo lắng cho con đúng không?... Vậy anh thay em đi lên để liên lạc với thằng bé.” Thượng Quan Hạo nói xong, một tay liền với lên cái nắp hình vuông, dùng sức đẩy nó lên.

“…” Tần Mộc Ngữ hoảng sợ, vội vàng ngăn cản anh, “Không cần!”

“Thượng Quan Hạo anh đừng làm vậy… Anh đừng đi lên, anh đi lên là tìm đường chết! Em sai rồi, đáng lẽ em không nên muốn đi lên!?” Cô hét lớn, đôi mắt ngập nước.

Ánh mắt sâu thẳm anh lại nhìn cô chăm chú, giọng khàn khàn: “Đợi anh quay lại…”

‘Rầm!’ một cái, nắp hầm bị đẩy mạnh lên!



Khu vực sầm uất nhất của vùng ngoại ô Manchester, bên trong sòng bạc xa hoa truỵ lạc trần ngập tiếng người ồn ào. Bóng đêm mờ ảo khiến người ta chìm đắm, vào giờ phút này tất cả tội ác ban ngày đều bị che giấu hoàn toàn, cho dù là máu tươi hay mạng người cũng không thể cạnh tranh nổi với sự thối nát lúc này.

Người đang từ cuối con đường đi lên là một người đàn ông vô cùng anh tuấn.

Chiếc áo sơ mi bị mài rách dính đầy tro bụi, áo vest lộn mặt trái ra phía ngoài, ưu nhã vắt lên cánh tay trái.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm lại giống như một viên đá Obsidian sáng lấp lánh, dọc đường đi mặt anh không chút biến sắc từ chối và né tránh sự mồi chài của những cô gái lẳng lơ, đi vào bốt điện thoại công cộng ở phía trước.

Bốt điện thoại trong suốt không một kẽ hở, dường như tách biệt hoàn toàn bầu không khí bên trong với bên ngoài. Bên trong lớp kính trong suốt chỉ có sự yên tĩnh tách biệt, nhưng dường như lại không có chỗ để che giấu những bí mật.

Đôi mắt lạnh lùng của anh chậm rãi cụp xuống, xoay ngược lại, đi vào.

Trí nhớ của anh cũng không têh, anh nhớ rất rõ từ trước đến nay anh và Mạc Dĩ Thành luôn làm việc rất ăn ý. Thả đồng tiền xu vào, bấm số điện thoại của Mạc Dĩ Thành, điện thoại vang lên hai hồi chuông, rồi lại tao nhã dập máy.

Gió lạnh thổi quét qua cả thành phố không ngủ. Nơi này mị hoặc, mê người, làm điên đảo chúng sinh.

Tiếng chuông điện thoại sắc bén chợt vang lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.