Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 11: Chương 11: Rắc rối khuấy động




Thoạt nhìn Chủ thượng không khác gì so với ngày thường!

Bình thường khi độc phát tác đều phải mất nửa ngày mới có thể lắng xuống, hôm nay chỉ ngắn ngủn trong vòng một canh giờ đã......

Lâu Quân Nghiêu dường như phớt lờ biểu tình giống như gặp quỷ của Bạch Chi Ngạn, mắt tím ma mị loé lên thần thái khác thường, "Đi điều tra thiếu niên kia, xem rốt cuộc hắn có thân phận gì!"

Truyền nhân Thần Y tộc đều bó tay không có biện pháp, một thiếu niên thoạt nhìn mới mười mấy tuổi, chỉ dựa vào một viên thuốc đã áp chế được ma độc của hắn. Người tài ta bực này, cho dù ở Vân Trung Thiên, cũng là đối tượng để người khắp nơi mượn sức lấy lòng.

Rốt cuộc, thế giới này dùng võ vi tôn, địa vị của luyện dược sư thường sẽ cao hơn rất nhiều so với thế gia đại tộc.

Trong Vân Trung Thiên, Thần Y tộc xưng vương xưng bá, và một thế hệ này, truyền nhân Bạch Chi Ngạn càng được Thần Y tộc tôn thờ. Y thuật của thiếu niên này rõ ràng muốn cao minh hơn rất nhiều so với Bạch Chi Ngạn.

Thiếu niên này, cần phải trở thành người của hắn!

Bằng bất cứ giá nào!!

Bạch Chi Ngạn đã nhìn ra quyết tâm mạnh mẽ của chủ thượng mình, hắn thở dài một hơi, "Ta đã hiểu."

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, chủ thượng cảm thấy hứng thú đối một người như thế, chỉ sợ, chờ sau khi mượn sức được thiếu niên kia, truyền nhân Thần Y tộc là hắn sẽ bị thất sủng!

Ngẫm lại hắn liền cảm thấy, tiền đồ của mình là một mảnh đen tối.

...........

Sau khi Yến Túc trở về từ hoàng cung, mọi người trong phủ tất nhiên lại bắt đầu trỗi dậy.

Vĩnh An Vương phủ ngoại trừ Vương phi, còn có hai vị trắc phi, bốn vị phu nhân, lâu ngày chưa gặp được trượng phu, một đám đều bắt đầu trang điểm chải chuốt một lượt.

Vương phi sinh được 1 trai 1 gái là Yến Hi Thành và Yến Ngưng lạc, đều là thiên phú cực tốt lại được người coi trọng. Mặc dù nhiều năm trôi qua, quan hệ giữa hai người không được hoà thuận như trước, nhưng hai đứa nhỏ này vẫn đủ khiến mặt mũi bà ta đẹp hơn.

Những phòng trắc phi phu nhân khác, sinh ra đều là nữ nhi.

Mặc dù không khuynh thành bằng Yến Ngưng Lạc, nhưng ngũ quan cũng rất tinh xảo. Rốt cuộc, mấy vị phu nhân của Yến Túc đều có dung mạo xuất chúng, sinh ra nữ nhi tất nhiên cũng không hề thua kém.

Du Nhiên Cư.

Giờ phút này không khí bên ngoài náo nhiệt như thế nào, người trong phòng đều không thể nào cảm giác được.

Thiếu niên tuấn mỹ nhắm mắt ngồi thiền, quanh thân mơ hồ có một dòng khí vờn quanh, người ngoài không thể nào tới gần.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, đôi tai của thiếu niên khẽ nhúc nhích, hai tròng mắt sắc bén mở to, một dòng khí cường đại, hung mãnh bắn về phía cánh cửa đã được mở ra nửa chừng.

"Huỷ hoại dược viên của tỷ tỷ, đêm nay ta sẽ cho Tiểu Tuyết ngủ cùng ngươi ~" Một giọng nữ dịu dàng nhẹ nhàng truyền tới, mềm như bông không có chút lực sát thương, nhưng lại khiến cho cả người thiếu niên chấn động.

Tiểu Tuyết là một con cóc băng ngàn năm, thứ nó thích nhất chính là độc.

Đặc biệt là nhiều năm qua, nó luôn đi theo bên người Khanh Vũ cả ngày, thường xuyên ăn độc, hiện tại đã là độc trong độc. Năm đó, độc tố trong chân tàn tật của hắn, chính là mỗi ngày Tiểu Tuyết đều hút ra từng chút một.

Trong mắt người ngoài là loại độc linh tinh đáng sợ, ở trong mắt tên kia chính là món ăn mỹ vị nhất.

Đây cũng không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng chính là, tên kia...... thật sự quá ghê tởm.

Khanh Bắc vừa nghĩ tới nó, trong dạ dày lập tức quay cuồng một trận, sắc mặt đều biến xanh biến trắng. Hắn có thói ở sạch rất nghiêm trọng, năm đó trong khoảng thời gian trị chân, hắn ước chừng có hơn nửa tháng ăn không ngon.

Khanh Vũ đẩy cửa tiến vào, lập tức nhìn thấy vẻ mặt của hắn giống như bị táo bón, nàng cảm thấy buồn cười, "Được rồi, trêu ngươi thôi, Tiểu Tuyết không biết đã chạy tới nơi nào chơi, trong khoảng thời gian này ngươi không thể nhìn thấy được nó."

Thiếu niên nghe vậy, trái tim treo cao rốt cuộc buông xuống.

"Ngươi đột phá? Không tệ."

Khanh Vũ từ lúc bên ngoài đã cảm giác được hơi thở của tiểu tử này lại biến cường, hắn xác thật là một hạt giống tu luyện tốt, đáng tiếc mấy năm kia bị trúng độc, bỏ lỡ mất thời kỳ tu luyện tốt nhất.

Khanh Bắc không có bộ dáng vui mừng chút nào, rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay mình, lắc lắc đầu, "Không đủ, ta còn quá yếu."

"Hả? Quá yếu??" Khanh Vũ nhướng mày, "Đừng quá tham lam, tu luyện cần phải tiến lên theo tuần tự, nếu như nóng lòng cầu thành, thường sẽ mất nhiều hơn được!"

"Ta không có ý này."

"Vậy đó là gì?"

"Vừa rồi, ngay cả góc áo của ngươi ta cũng không thể đụng tới." Ánh mắt Khanh Bắc trở nên ảm đạm hơn rất nhiều. Hắn yếu như thế, ngay bản thân mình cũng không thể bảo vệ được, sao có thể bảo vệ tỷ tỷ......

"Bốp!"

Trên đầu hắn ăn một hạt dẻ, Khanh Bắc lập tức đã bị đánh đến nỗi phát ngốc.

Ngẩng đầu lập tức nhìn thấy đôi mắt phượng đầy quyến rũ của thiếu nữ trước mặt, vẻ mặt chế nhạo, "Tiểu tử thúi, ta đã sống bao nhiêu năm rồi, nếu như bị ngươi đả thương đơn giản như thế, không phải rất mất mặt hay sao?"

Thấy hắn cúi đầu không nói lời nào, Khanh Vũ dịu giọng nói, "Những gì ngươi tu luyện đều là do ta truyền thụ, công pháp so với đại lục này càng muốn tinh tế vi diệu hơn. Ngươi vừa mới tu luyện hai năm ngắn ngủn, có thể xem như đủ tốt, ngang hàng với những đối thủ cùng cấp. Trong thời gian tới, nhất định ngươi sẽ càng mạnh hơn."

Nàng phải tới từ từ, không thể đả kích hắn, nếu không tiểu tử này không thể gượng dậy sau khi vấp ngã.

Sau khi Khanh Bắc nghe những lời này, tâm tình cảm thấy tốt hơn nhiều, ánh mắt kiên định, "Ta nhất định sẽ biến cường!"

"Ừ, ta tin tưởng ngươi." Khanh Vũ mỉm cười và xoa nhẹ trên đầu hắn.

"Tắc tắc, thật sự không thể tin được, trong phủ chúng ta còn có một nơi tồi tệ như thế. Người không biết còn tưởng rằng là nơi ở của khất cái nào đó......"

Người chưa tới tiếng đã tới trước, đôi tai Khanh Vũ cực kỳ nhạy bén, những người kia cách nơi này không xa, vừa đi vừa ghét bỏ, có lẽ có khoảng ba bốn người đi cùng.

Tuy nhiên...... nơi này của nàng, mặc dù hơi đơn sơ một chút, nhưng đã được xử lý gọn gàng ngăn nắp, bên ngoài sân còn trồng một vườn thảo dược rất đẹp, cho dù trong mắt mọi người nhìn thấy chúng chỉ là một đống hoa cỏ bình thường.

Nơi ở của khất cái?

Có phải có chút khoa trương hay không?

"Tam muội, chắc là ngươi không biết! Nơi này là nơi ở của một thị thiếp năm đó không được phụ vương sủng ái. Hiện giờ hai tiểu dã loại kia, có thể có chỗ trú thân cũng là phụ vương nhân từ." Nữ tử cười duyên nói, nhưng lời nói so với người lúc trước còn muốn khắc nghiệt và ác độc hơn.

"Đáng chết!" Ánh mắt Khanh Bắc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, nhảy xuống từ trên giường, bước vài bước đã đi đến cạnh cửa, hắn muốn đi ra ngoài giáo huấn mấy nữ nhân không biết sống chết kia.

Khanh Vũ lập tức dựa vào cạnh cửa, lười nhác duỗi tay chắn hắn lại, liếc mắt nhìn hắn một cái, "Quay lại ngồi chỗ cũ cho ta, so đo với nữ nhân, không cảm thấy mất giá hay sao?"

"Miệng các nàng thúi như vậy, chẳng lẽ bắt ta phải chịu đựng?!" Khanh Bắc quả thực không thể tin nổi, loại tình huống này nàng còn có thể bình tĩnh như thế? Đây căn bản không giống tính cách ngày thường của nàng, có thù tất báo!

Đúng vậy, ở bên nhau nhiều năm như thế, Khanh Bắc ít nhiều cũng hiểu biết tính tình của tỷ tỷ này.

Tính cách thờ ơ giống như mặt nước, sẽ không chủ động gây chuyện, ghét nhất chính là phiền toái, quả thực điệu thấp khiến người khác có thể bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Tuy nhiên, nàng cũng là một người cực kỳ mang thù.

Cho dù là ai, dám trêu chọc nàng, khi tâm tình nàng tốt còn đỡ, nếu như ngày nào đó tâm tình nàng không tốt, vậy ngươi liền thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.