Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 15: Chương 15: Phía trên lão Nhị có một con cổ trùng




Khanh Vũ nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, có chút kinh ngạc nhướng mày, "Ngươi là......"

Lần trước khi nhìn thấy nam nhân này, hắn vẫn là một công tử tuấn mỹ yêu nghiệt.

Người trước mắt đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, trên mặt còn có một vết bầm xanh. Đã xảy ra chuyện gì?

Khi Bạch Chi Ngạn nhìn thấy nàng, ánh mắt cuồng nhiệt không chút nào che dấu. Hắn đang định mở miệng nói chuyện, lập tức nghe thấy bên trong lại truyền tới một loạt tiếng va chạm cuồng bạo, cùng với giọng mắng nặng nề của người nam nhân, "Đáng chết, Bạch Chi Ngạn, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện bổn tọa sẽ vĩnh viễn bị ngươi vây khốn."

Tươi cười trên môi Bạch Chi Ngạn trở nên cứng đờ, lần này đoán chừng hắn sẽ khó thoát chết, nam nhân kia hiện tại chắc hẳn là hận không thể bóp chết hắn đi......

"Xảy ra chuyện gì?" Khanh Vũ không chú ý tới vẻ mặt của hắn, trực tiếp lướt qua hắn vào phòng.

Ánh sáng bên trong rất mờ nhạt, trên vách tường được khảm rất nhiều đá huỳnh quang dày đặc có thể chiếu sáng ban đêm. Trên một chiếc giường duy nhất ở bên trong, có một người nam nhân đang khoanh chân ngồi trên đó.

Thân thể thoạt nhìn cứng đờ, vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia.

Trong lòng Khanh Vũ nghi hoặc, trực tiếp bước qua đó, lúc này mới nhìn thấy nửa người trên của nam nhân trần trụi, trên da thịt trắng nõn xuất hiện một loại màu đỏ bất thường, cặp đồng tử ma mị câu nhân, lúc này có một con ngươi màu tím rất quỷ dị, một con ngươi khác khác có màu xanh đỏ đan chéo trong đó, màu tím nhàn nhạt sắp bị cắn nuốt hầu như không còn.

Nhìn thấy có người tới gần, một đôi mắt quỷ dị lạnh lùng quét qua.

"Khanh công tử, mau tránh ra!" Bạch Chi Ngạn khinh hoảng khi bị nàng xông vào, lần này nhìn thấy nàng trực tiếp đi qua, sợ tới mức thiếu chút nữa trái tim ngừng đập.

Đồng tử xanh đỏ đan chéo đột nhiên bắn ra một luồng ánh sáng khiến người sợ hãi, thẳng tắp công kích về phía Khanh Vũ.

Bạch Chi Ngạn đầy mặt kinh sợ, dùng tốc độ nhanh nhất, chuẩn bị giải cứu tiểu quỷ giống như đã bị dọa sợ đến nỗi choáng váng kia ra ngoài.

Nhưng hắn lại thấy thân ảnh kia biến mất trong không khí.

Giây lát tiếp theo, lặng yên không một tiếng động xuất hiện cách nửa bước chân ở trước mặt Lâu Quân Nghiêu, bàn tay thon dài tinh tế nhanh như chớp đánh thẳng vào đồng tử quỷ dị kia hai lần.

Trong phút chốc, đôi mắt giống như bị mất đi ánh sáng, chậm rãi đóng lại.

Một con mắt tím vốn tràn ngập hơi thở cuồng bạo, cũng dần dần an tĩnh lại, Bạch Chi Ngạn lúc trước không thể nào tới gần người, căn bản không phát hiện ra ý thức chủ thượng nhà mình vẫn luôn ở trong trạng thái không thanh tỉnh, hoàn toàn đều bị thân thể thao túng công kích lung tung.

Bạch Chi Ngạn khiếp sợ không thôi, thấy Khanh Vũ bình yên vô sự đứng ở nơi đó, sau đó hắn cũng đi tới gần, "Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Một con mắt của Lâu Quân Nghiêu gắt gao nhắm chặt, một con mắt khác mở ra, nhưng trống rỗng vô hồn, giống như linh hồn đã rời khỏi cơ thể.

"Trước tiên ngươi nói cho ta biết, hắn đã xảy ra chuyện gì? Hắn ở trong trạng thái này đã bao lâu rồi?!" Khanh Vũ nhíu chặt lông mày, giọng điệu bất giác mang theo vài phần nghiêm trọng.

Bạch Chi Ngạn hơi sửng sốt một chút, "Ngày đó, sau khi chủ thượng ăn viên thuốc ngươi lưu lại, rõ ràng đã khá hơn nhiều, nhưng vào lúc ban đêm lại phát tác. Trên thân thể không có biến hoá gì, có điều bỗng trở nên táo bạo bất thường, hơn nữa còn luôn công kích ta. Ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tạm thời giam cầm chủ thượng ở chỗ này. Nhưng, mặc dù thân thể chủ thượng không thể động đậy, hai mắt vẫn có thể phát ra lực lượng rất cuồng bạo. Ta đã bị chủ thượng đánh trúng rất nhiều lần rồi."

Hắn nói xong cười khổ một tiếng, xoa xoa trước ngực đau đớn của mình.

"Ta đã quá bất cẩn." Khanh Vũ hạ mắt xuống, thần sắc mơ hồ có chút tự trách, "Ta không ngờ, một thứ như thế cũng sẽ xuất hiện ở thế giới này."

Lúc đầu khi nàng nhìn thấy ma độc băng hỏa trên người nam nhân này, nàng đã cảm thấy rất ngạc nhiên.

Bởi vì người trúng độc thường sẽ không thể chịu đựng được loại tàn phá này, nhưng hắn vẫn sống lâu như thế, thật sự là rất hiếm lạ.

Trong lòng mơ hồ hiện lên điều gì đó, nhưng đã bị nàng phủ quyết, nàng không nghĩ rằng khả năng một phần vạn không có kia thật sự sẽ xảy ra.

Nam nhân này, căn bản là không phải trúng ma độc băng hỏa gì đó, bên trong thân thể hắn, có một con cổ trùng băng hỏa âm dương đã sống ít nhất vài trăm năm tuổi.

Bên trong《Thiên Y Pháp Giám》chính là cổ trùng đứng hàng đầu trong mười đại ma cổ.

Cổ trùng băng hỏa âm dương, thường cắn nuốt tinh khí người để tẩm bổ mình. Ngược lại, cũng sẽ khiến cho tu vi người đó tăng theo cấp số nhân, lực lượng cuồng bạo khiến người không thể kháng cự. Tuy nhiên, một khi người có cổ trùng bên trong xuất hiện loại lực lượng cuồng bạo này tăng lên gấp ba lần, vậy thì người đó sẽ giống như đèn đã hết dầu, không lâu sau sẽ tắt.

Khó giải quyết nhất chính là, loại cổ trùng này còn cực kỳ đáng khinh, nó lựa chọn ký chủ, từ trước tới nay chỉ lựa chọn những nam nhân có diện mạo tuấn mỹ, tu vi cao thâm.

Và nơi nó cư trú, lại còn là trên bụng nhỏ của nam nhân...... gần chỗ...... lão Nhị nơi đó.

Đáng chết, quả thực không thể suy nghĩ tiếp.

Khanh Vũ một bộ dáng giống như bị táo bón, giữa trán nhảy lên gân xanh, cực kỳ không đồng tình nhìn Lâu Quân Nghiêu không có ý thức.

Bạch Chi Ngạn mang vẻ mặt hoài nghi, thiếu niên này vì sao lại nhìn chủ thượng như thế?

Hơn nữa...... còn nhìn chằm chằm nơi đó của chủ thượng?!!

"Khanh công tử?" Hắn nhịn không được lên tiếng gián đoạn ý tưởng rối loạn lung tung trong đầu thiếu niên, "Tình trạng này của chủ thượng, có biện pháp gì cứu trị hay không?"

"Có thì có." Khanh Vũ hít sâu một ngụm, buồn bực xoa xoa ấn đường. Vì sao lại gặp phải phiền toái như thế, con sâu ghê tởm kia, nàng thật sự sẽ cảm thấy buồn nôn vài tháng đi!

Nàng nhìn Bạch Chi Ngạn còn mang vẻ mặt mờ mịt, biểu tình trở nên nghiêm túc, "Ta sẽ nói chân tướng cho ngươi biết, nếu ngươi có thể tiếp thu."

"Cái gì?" Bạch Chi Ngạn nghi hoặc.

"Trên bụng nhỏ chỗ đó của chủ thượng nhà ngươi, cách phía trên lão Nhị ba tấc, có một con cổ trùng vạn ác."

"Cái...... cái...... ngươi nói cái gì?!" Bạch Chi Ngạn một bộ dáng bị dọa sợ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đều đã trợn tròn, "Ngươi lặp lại lần nữa?"

"Ta nói, hắn không phải trúng ma độc băng hỏa gì đó, mà ở trong thân thể hắn đã bị cấy vào một con cổ trùng tên là băng hỏa âm dương, cổ trùng kia hiện tại đang nằm thoải mái ở vị trí bụng nhỏ mẫn cảm kia của hắn diễu võ dương oai."

Đối với việc làm thế nào nàng biết được gia hỏa ghê tởm kia đang diễu võ dương oai, đó là vì kiếp trước khi nàng bắt đầu kế thừa 《Thiên Y Pháp Giám》, đã luyện được một đôi mắt trời sinh có thể nhìn thấu qua thân thể người bệnh, giờ phút này con sâu kia đang vẫy râu trên đầu, hai con mắt hung ác đang trừng nàng.

Trừng nàng?

A, không biết sống chết, cũng chỉ có thể nhảy nhót như thế thêm vài ngày nữa, ta sẽ là kẻ hủy diệt cuối cùng của ngươi.

Tươi cười vô hại bên môi của thiếu niên kia, cho dù đang ở phía trong và cách thân thể nam nhân, cổ trùng băng hỏa âm dương đều bất giác cảm thấy sợ hãi nên co rụt thân thể lại.

Thiếu niên này, khiến nó có cảm giác bất an không thể lý giải được.

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Chi Ngạn dường như bị choáng váng bởi tin tức nặng nề này, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

Ma độc băng hỏa cái gì? Thì ra chỉ là một sự chê cười hay sao?

Cổ trùng?

Nhưng thoạt nhìn thiếu niên này dường như chưa đến tuổi cập quan, trẻ tuổi như thế, vì sao có thể thật sự nhìn ra được chủ thượng không phải bị trúng độc?

Bạch Chi Ngạn càng thêm khẳng định, thiếu niên này không phải là người tới từ đại lục cấp thấp này.

Hắn không phải vẫn luôn cao ngạo và cho rằng Thần Y tộc chính là tổ tông của luyện dược sư hay sao? Quả nhiên thật sự là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên sao?

Hắn không thể không cười cười tự giễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.