Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 18: Chương 18: Ác mộng




"Từ hôm nay trở đi, chàng sẽ mang họ của ta. Ta đã gặp chàng vào ban đêm, vậy hãy gọi chàng là Dạ Ly đi!"

"Ly trong tên của chàng không có nghĩa là ly biệt, mà là một cuộc hội ngộ được chờ đợi từ lâu, ta sẽ không bỏ rơi chàng lần nữa."

"Chàng giống như cái bình đóng kín, vì sao không nói lời nào, nếu không phải ta đã biết, còn tưởng rằng chàng là một người câm."

"Không phải bản tính con người rất ích kỷ hay sao? Tiểu Dạ, ta cho rằng sự tình này sẽ không phát sinh ở trên người ta, tất cả hạnh phúc đều là ảo ảnh."

"Tiểu Dạ, sau này chúng ta...... không thể gặp lại nhau nữa. Ta sắp phải kết hôn. Xin lỗi, ta không thể giữ lời hứa với chàng."

"Tiểu Dạ, hãy sống thật tốt, đừng ngốc nghếch giống như ta. Trên thế giới này căn bản không có chân tình."

"Thực sự xin lỗi Tiểu Dạ, ta...... phải đi."

Máu, rất nhiều máu chảy ra từ trong thân thể của nàng, nhiễm đỏ chiếc váy cưới trắng tinh của nàng.

Một thân thể nho nhỏ như vậy, vì sao lại chảy ra nhiều máu như thế?

Đến cuối cùng, toàn bộ trong phòng đều là máu, trong cặp mắt xinh đẹp của nàng cũng bắt đầu tràn ra máu tươi, nhưng cánh môi nàng vẫn mang theo tươi cười.

"Bộ dáng này của ta thật xấu, ha ha, không ngờ khi ta chết đi lại có bộ dáng khó xem như thế, khụ khụ khụ......"

"Nàng...... đừng nói nữa......" Trong cả cuộc đời, lần đầu tiên hắn cảm thấy hoảng loạn, không ngừng chà lau máu tươi ở trên khóe mắt và bên môi đỏ của nàng, nhưng dù thế nào cũng không ngăn được máu tươi tràn ra.

"Ha ha, Tiểu Dạ, thật là hiếm lạ, ta thật sự có thể cảm giác được chàng đang lo lắng cho ta. Rốt cuộc, chàng không hề lạnh băng giống như người gỗ như vậy." Hơi thở của nàng đã rất yếu, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mềm nhũn nằm ở trong lòng ngực hắn, trong miệng còn không quên trêu đùa hắn.

"Ta phải làm thế nào mới có thể cứu được nàng, hãy nói cho ta biết đi!"

"Vô dụng, ta vốn đã tới lúc thăng cấp, đáng tiếc không thể thành công, còn bị phản phệ, hiện tại toàn bộ nội công đã tiêu tán......" Một thân tu vi tan biến, đối với nàng mà nói chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

"Nàng cố ý làm vậy đúng không, vì sao nàng lại làm như thế?!" Hai mắt nam nhân đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ mà trở nên nhăn nhó dữ tợn, "Nàng cố ý tìm chết có phải hay không?!"

"Ài...... không thể gạt được chàng điều gì." Nữ nhân bất đắc dĩ cười cười, "Lần đầu tiên ta thấy chàng lớn mật dám hét lên với ta như thế, thật là quá phận."

Nàng cố sức chậm rãi nâng một bàn tay lên, xoa xoa trên gương mặt hắn, "Hãy hứa với ta, sau khi ta chết, chàng hãy lén trộm tro cốt của ta ra ngoài, tìm nơi nào cũng được, đừng để ta lưu lại nơi này."

"Hãy sống thật tốt. Đồ ngốc, những người đó vẫn không hề biết năng lực của chàng, chỉ xem chàng giống như người bình thường, nếu không, bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách lợi dụng chàng. Ta không ở đây sẽ không có ai che chở cho chàng, nhưng chàng nhất định phải nhớ kỹ, hãy chạy trốn khỏi đây......"

"Đồ ngốc, nhanh tìm cho ta, sao các ngươi có thể mất dấu bọn chúng?!" Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, những người đó đang tới để mang nàng trở về.

Bên môi nữ nhân bất chợt lại trào ra một lượng lớn máu tươi, lúc này khiến cho một thân váy cưới hoa lệ càng thêm nổi bật, màu trắng xen lẫn màu đỏ đẹp đến nỗi kinh tâm động phách.

"Tiểu Dạ, nhớ kỹ những lời ta nói, hãy sống.... thật tốt."

"Ta đã quá mệt mỏi."

Thân thể của nàng đột nhiên tản ra một luồng ánh sáng màu vàng mãnh liệt, chiếu sáng toàn bộ phía chân trời, vô cùng loá mắt, sau khi ánh sáng tan đi, hết thảy trở về yên tĩnh.

Người trong lòng ngực không nói chuyện nữa, hai mắt nhắm chặt, thân thể lạnh toát.

Nàng đã chết, ánh sáng vừa rồi, chính là tinh hồn thoát ra từ thân thể nàng, hóa thành bột mịn và biến mất vào hư không.

Tiếng nói hùng hổ càng ngày càng gần, nhưng hắn dường như không nghe thấy gì, vẫn luôn duy trì một động tác như vậy, ánh mắt trống rỗng.

Cảnh tượng lần đầu gặp nhau vẫn còn hiện ra rõ ràng trong tâm trí hắn như vậy.

Đó là một gương mặt nhỏ trắng nõn tinh xảo, mí mắt cong cong, vươn tay về phía hắn, căn bản không thèm để ý tới cả người hắn còn đang chật vật.

"Ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?"

Nàng căn bản không phải đang hỏi ý kiến hắn, trực tiếp bá đạo nắm lấy tay hắn, giữ chặt hắn không buông, không cho phép hắn cự tuyệt.

Thân thể nhỏ nhắn kia rõ ràng ấm áp như vậy, nhưng một đôi tay nhỏ lạnh băng tới tận xương, khi nàng cầm lấy bàn tay ấm áp của hắn, sự ớn lạnh khiến hắn run lên một cái.

"Ai nha, xin lỗi, tay ta lạnh quá, bởi vì ta tu luyện công pháp nên mới thành ra như vậy, ha ~ vậy thì, ta xoa xoa một lúc sẽ không lạnh nữa." Nàng dùng sức xoa xoa tay nhỏ của mình, còn hà hơi vào đó, thoạt nhìn thật sự rất ngây ngốc.

Có lẽ hắn cũng không chú ý tới khóe môi của mình đã hiện lên tươi cười.

Sau đó, giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn rõ ràng luôn rất cảnh giác đối với tất cả sinh vật bên ngoài, cứ như vậy đưa tay mình qua, khàn giọng nói, "Ta không lạnh."

Thân thể bé nhỏ kia nghe thấy như vậy thì ngẩn người ra, sau đó vui vẻ nắm lấy tay hắn, xem hắn giống như lò sưởi.

Và sau đó nhiều năm cứ như vậy trôi qua, vừa đến mùa đông nàng chỉ thích cuộn tròn bên hắn để sưởi ấm.

Không còn người nào sẽ gắn bó với hắn như vậy nữa!

Không còn người nào sẽ chơi khăm, thình lình đùa dai nhét đôi tay lạnh băng tay vào trong cổ hắn.

Không còn người nào có thể khiến hắn có cảm giác ấm áp mà cuộc sống này mang tới.

Nàng nói, "Chàng không phải là người hầu của ta, cũng không phải thuộc hạ của ta, không cần gọi ta là tiểu thư giống như bọn họ. Ta gọi chàng là Tiểu Dạ, hì hì, vậy chàng hãy gọi ta là Tiểu Vũ đi!"

Một cái tên thật là ấm áp, đáng tiếc hắn không dám nói ra. Hắn biết, điều đó sẽ mang tới phiền toái cho nàng.

Vì thế, cho dù mỗi lần nàng đều đầy mặt thất vọng, hắn cũng không gọi tên nàng.

Sau đó dần dần trưởng thành, nàng không còn kiên trì nữa.

Nam nhân tuấn mỹ như vậy, ánh mắt dần dần khôi phục lại tiêu cự, mở đôi môi khô khốc ra, chậm rãi thốt ra hai chữ không dễ nghe thấy, "Tiểu...... Vũ......"

Ha ha, nhưng, nàng rốt cuộc không thể nghe thấy được nữa!

Rốt cuộc, nàng sẽ không bao giờ có thể nghe thấy......

Một lần nữa tỉnh lại với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, nam nhân đờ đẫn giống như vẫn còn bị cuốn vào trong giấc mơ.

Một cơn đau ngột ngạt tràn ngập nơi ngực, rõ ràng trái tim vẫn đang đập mạnh mẽ, nhưng thân thể lại lạnh một cách kỳ lạ. Trời hè mùa, nhưng ông vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo giống như mùa đông đang bao phủ toàn thân mình.

Ác mộng kinh hoàng này, kể từ thời điểm đó, ông rốt cuộc không thể nào thoát khỏi nó.

Tay ông đột nhiên ôm kín ngực mình, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

"Vương gia, Vương gia... xảy ra chuyện gì vậy? Ngài đã gặp ác mộng sao?" Cửa đột nhiên bị mở ra, một thiếu niên tuấn tú vén màn lụa lên, nôn nóng cúi xuống và nhẹ nhàng vỗ lên ngực ông đầy lo lắng, "Ngài không sao chứ? Có đỡ hơn chút nào hay không?"

Ánh mắt Khanh Dạ Ly lạnh lùng, bàn tay to vung ra, thân thể thiếu niên kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, miệng phun máu tươi.

"Vương gia bớt giận, thuộc hạ chỉ nhất thời nôn nóng, xúc phạm vào điều cấm kỵ, thỉnh Vương gia trách phạt!" Thiếu niên dường như không có cảm giác được đau, quỳ trên mặt đất, vùi đầu càng thấp.

Sát thần này chán ghét nhất chính là bị người khác đụng vào mình, bất luận là nam hay nữ, gần người sẽ chết, chưa bao giờ từng có ngoại lệ.

"Cút đi!" Giọng nói lạnh băng giống như ma thần từ địa ngục vang lên, khiến cả người thiếu niên kia chấn động, dường như không nghĩ tới bản thân mình thật sự đã tránh được một kiếp.

Sau khi trố mắt lên, thiếu niên kia nhanh chóng lui ra ngoài.

Khanh Dạ Ly bước xuống giường, khi ông di chuyển, có một sợi tuyết trắng rơi xuống trên vai.

Biểu tình của ông nhanh chóng chuyển sang ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.