Khánh Dư Niên

Chương 3: Chương 3: Vô danh hoàng thư




Chỗ tốt nhất khi được sống lại là đại khái hiện giờ có tứ chi linh hoạt, khả dĩ có thể vui vẻ, nhận thức này làm cho Phạm Nhàn cảm thấy rất vui mừng. Cái cảm giác không có bệnh tật trong người thật vui sướng khó tả --- hắn rất thoải mái, có thể nói đã là trời cao ban ân cho bản thân mình rồi.

Mất tròn bốn năm hắn mới hiểu rõ được vấn đề này, đã có cơ hội sống lại một lần nữa, vì sao bản thân mình không sống cho thật tốt một hồi đi? Nếu trời cao đã ban cho mình cuộc sống mới, nếu mình sống không vui vẻ chẳng phải là không cho lão thiên gia mặt mũi sao? Nếu như hiện giờ mình có thể cử động sao không hoạt động thật nhiều đi?

Cho nên toàn bộ hạ nhân của phủ bá tước, đều biết mà nói vị thiếu gia nhỏ tuổi này là người rất hiếu động.

- Thiếu gia, van xin cậu, mau xuống đây đi.

Lúc này Phạm Nhàn đang ngồi ở trên đỉnh hòn giả sơn trong sân, nhìn ra biển xa xa cuối chân trời, mỉm cười.

Nhưng trong mắt nha hoàn, một đứa bé mới có bốn tuổi không ngờ dám trèo lên nơi cao như vậy, còn có điệu bộ mỉm cười rất là thành thục, rất rõ ràng tiểu tử này điên mất rồi.

Dần dần, phía dưới giả sơn mọi người tập trung càng nhiều, bảy tám hạ nhân chung quanh giả sơn đã luống cuống lo lắng.

Tuy rằng Ti Nam bá tước được hoàng đế bệ hạ ân sủng, nhưng dù sao tước vị cũng không cao, quan chức cũng không lớn, thu nhập bên ngoài cũng không nhiều lắm, dù cho là nhiều cũng không có khả năng dùng toàn bộ cấp cho mẫu thân cùng con tư sinh của mình, cho nên hạ nhân trong biệt phủ của bá tước cũng không nhiều lắm.

Phạm Nhàn nhìn sắc mặt sốt ruột của mấy người phía dưới giả sơn, không khỏi thở dài, cẩn thận bò xuống dưới nói:

- Chỉ là vận động vận động một chút thôi, làm gì mà gấp vậy?

Đám hạ nhân đã sớm nghe những lời cổ quái của tiểu thiếu gia học người lớn nhà mình thành thói quen rồi, thấy nhưng không trách, một lão nhân đi qua ôm hắn mang đi tắm.

Chờ khi Phạm Nhàn được tắm rửa sạch sẽ thơm mát xong rồi một nha hoàn ôm lấy hắn cười tủm tỉm mà sờ sờ vào khuôn mặt hắn cười trêu nói:

- Thiếu gia trông chẳng khác gì tiểu thư nhà khác vậy, tương lai không biết tiểu thư nhà ai có phúc hưởng đây.

Phạm Nhàn ngây ngốc không có nói tiếp, hắn hoàn toàn không thể bằng đứa bé bốn tuổi mà vả vào miệng nha hoàn tỷ tỷ hơn mười tuổi này được, loại chuyện này hắn chẳng thèm làm --- đợi lúc bản thân mình được sáu tuổi mới có tính khiêu chiến à nha.

- Đi ngủ trưa thôi tiểu tổ tông.

Nha hoàn vỗ vỗ cái mông đứa bé, các nàng vẫn rất kỳ quái, vị tiểu thiếu gia của bá tước biệt phủ này tuổi tuy nhỏ, tính tình đã bắt đầu hiện ra không tốt, nhưng bây giờ vẫn duy trì một loại chịu khó cùng tự ràng buộc của người trưởng thành.

Ví dụ như ngủ trưa.

Phàm là mọi người lúc còn nhỏ luôn luôn nhớ rõ sự tích vĩ đại vào giờ ngọ giữa trưa ánh mắt trời nóng rực sẽ có nhiều người xấu bức bách mình đi ngủ.

Những người xấu này gọi là ba ba, có mụ mụ, còn có lão sư nữa.

Nhưng Phạm Nhàn thiếu gia này chưa bao giờ cần người tới thúc ép đi ngủ, mỗi buổi trưa tới mười hai giờ hắn sẽ xếp lại khuôn mặt hồn nhiên tươi cười, trái lại đi vào phòng ngủ bắt đầu ngủ, hơn nữa ngủ liền một mạch không phát sinh ra bất cứ thanh âm nào.

Lão phu nhân ban đầu không tin, bảo nha đầu quan sát tiểu tử kia, tưởng là hắn vờ ngủ, ở trên giường nghịch ngợm, nhưng mất hơn nửa năm, phát hiện ra tiểu tử này mỗi lần đều là ngủ thật sâu, thậm chí có quát gọi cũng khó đánh thức nó dậy được.

Từ đó về sau, đám nha hoàn không tiếp tục chú ý chuyện này nữa, lúc hắn ngủ, thông thường ở bên ngoài trông coi mà thôi.

Lúc này là mùa hè, đám nha hoàn tự nhiên vất vả hơn, nghiêng nghiêng thân thể, cầm chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy từng cái một, ngẫu nhiên chợt có cơn gió nhẹ thổi qua.

….

Trở lại phòng ngủ, Phạm Nhàn bò lên trên giường, xốc mặt trên của chiếc chiếu ra, cẩn thận lôi một quyển sách ở bên dưới lên.

Bìa của quyển sách này màu vàng, nhìn qua cũng có chút cổ kính, nhưng mặt trên một chữ cũng không có, nhưng trên gáy sách lại thêu hoa văn hàm nghĩa sâu xa không rõ, mỗi một bút họa đều như gió cuốn mây trôi, hoặc là như một góc váy dài thượng cổ chi vận.

Hắn nhẹ nhàng mở quyển sách ra, giở đến trang thứ bảy, mặt trên có vẽ hình một nam tử xích lõa, trên thân thể có ẩn hiện đường cong màu hồng, không biết là dùng nước sơn gì vẽ thành như vậy. Cái này làm cho người xem phát sinh ra cảm giác, dường như…các đường cong này đang chậm rãi chuyển động vậy.

Phạm Thận thở dài, bề ngoài mình mới chỉ có bốn tuổi, cho nên luôn không dám biểu lộ bản tính quá mức, cũng may còn có một quyển sách như thế này để cho thời gian của mình không đến nỗi quá mức buồn chán.

Cái quyển sách này chính là lúc còn nhỏ do người thiếu niên mù tên Ngũ Trúc kia lưu lại cho mình.

Phạm Thận vẫn nhớ kỹ người thiếu niên mù kia, chính là hắn người hầu của mẫu thân mình trong thế giới này.

Năm đó hắn bị nhốt trong thân thể nho nhỏ của trẻ sơ sinh đã từng ở trong lòng của thiếu niên đó. Từ kinh đô một đường đi tới hải cảng này, đối phương có lẽ cho rằng mình còn quá nhỏ căn bản sẽ không nhớ được chuyện gì. Nhưng linh hồn Phạm Thận không phải là một đứa trẻ con ngây thơ vô tri vô giác, một đường đồng hành, đã sớm nhìn ra người thiếu niên mù đó đối với hắn thật lòng quan tâm, không thể nào giả được.

Nhưng không biết vì sao, người thiếu niên mù đó sau khi đưa mình tới phủ Ti Nam bá tước liền rời khỏi phủ mà đi, mặc cho lão phu nhân cố gắng giữ lại cũng không lưu lại.

Trước khi hắn rời đi, đã đặt quyển sách này ở bên cạnh đứa trẻ sơ sinh là hắn.

Phạm Thận đối với chuyện này có chút nghi hoặc, lẽ nào người này không sợ mình mày mò tự luyện? ngẫm đi nghĩ lại, liền hiểu nguyên nhân, chính là một đứa nhỏ căn bản không có khả năng tự nhận thức được những chữ trên này, tự nhiên cũng sẽ không sợ luyện ra vấn đề gì.

Nhưng Phạm Thận trùng hợp lại nhận thức được chữ viết của thế giới này, trùng hợp trải qua lần biến đổi lớn chết đi sống lại, hắn ngay cả loại chuyện thần tiên quỷ hồn còn không chút nghi ngờ, càng thêm vững tin quyển sách trước mắt chính là thư tịch như trong phim võ thuật HongKong, tâm pháp tu luyện chân khí gì gì đó.

Chỉ đáng tiếc là không có tên, cũng không thể tìm đám trẻ nhỏ khác mà hỏi thăm được môn tâm pháp tu luyện chân khí này tới tột cùng có lợi hại hay không.

Nghĩ tới đây, Phạm Thận ngây ngốc nở nụ cười ha hả, nếu là lão tặc thiên đã khiến mình là việc khó một lần, lại càng phải quý trọng hơn à, cái nội công này trong thế giới kia không được, một quyển tâm pháp nội công trước mắt, nhịn không được mà bắt đầu tu luyện từ một tuổi à.

Phải biết rằng việc này cho dù so với việc bắt đầu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thấy hơn mấy cái cảnh đâu.

Phải biết rằng mọi người khắp thiên hạ, bao gồm cả mấy đại tông sư được bách tích thờ phụng như thần, dù bọn họ là thiên tài, cũng không có khả năng giống như Phạm Thận, từ lúc mới sinh ra đã bắt đầu luyện tập nội gia chân khí.

Cái này gọi là cái gì? Cái này gọi là chim dậy sớm có thức ăn, hay là người chậm thì phải bắt đầu sớm.

Huống chi bản thân mình cũng sẽ không ngu dốt hơn đám thiếu niên mới bắt đầu vào võ đạo kia nữa?

Phạm Thận nghĩ như vậy, đã cảm thấy rõ ràng khí tức bắt đầu lưu chuyển chậm rãi theo đường cong miêu tả trên trang sách kia, trên người hắn bắt đầu thấy lưu động, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, dường như có dòng nước ấm áp đang cọ rửa từng tấc từng tấc nội tạng bên trong cơ thể hắn vậy.

Dần dần, hắn tiến vào trạng thái minh tưởng, rất thoải mái ngủ ngon trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.