Kế Hoạch Thông Gia Tinh Cầu

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Tinh cầu Không Sợ Sứ là một tinh cầu xinh đẹp chim ca rộn ràng muôn hoa khoe sắc.

Hoàng đế tinh cầu Không Sợ Sứ là một lão nhân anh tuấn tác phong nhanh nhẹn.

Nhưng đại đế một chút cũng không thích lão. Hắn vẫn luôn hoài nghi nước hoa trên người lão đầu này là độc khí nào đó có thể dùng mùi hương ăn mòn mũi, mặc dù bộ trưởng bộ ngoại giao dựa trên tình hữu nghị giữa hai tinh cầu không chỉ một lần giải thích qua đó là nước hoa nổi danh nhất tinh cầu Không Sợ Sứ —— chỉ là Thì Thái Quá hoàng đế thích mỗi lần dùng một chai, còn là chai lớn 250ml.

Thì Thái Quá ngược lại thực thích đại đế. Hắn thủy chung cho rằng, phóng nhãn khắp vũ trụ, có thể xưng là suất ca hoàng đế chỉ có hai người đại đế cùng mình. Cái nhận thức này từng khiến đại đế cố nén xúc động một cước đá bay hắn, vẫn như trước bày tỏ thiện ý đáng quý xuất khẩu một hạt gạo. Nhưng không lâu sau đại đế nhận được tin tức, Thì Thái Quá từ khi sinh ra đến bây giờ tổng cộng gặp được ba hoàng đế ——

Bản thân hắn, phụ thân. . . Cùng đại đế.

Lại về sau, đại đế căn cứ nhận thức “Ai hay một chén cơm, mỗi một hạt đều là khó nhọc”, tinh thần “Gian khổ tiết kiệm”, suy nghĩ “Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài”, thu “gạo” trở về.

Bị đại đế lạnh nhạt Thì Thái Quá một mình trốn ở hoàng cung khổ sở thật lâu, mãi vẫn không tìm được cơ hội tiếp cận đại đế, ngay cả đề nghị đem đại nữ nhi xinh đẹp gả cho đối phương cũng bị vô tình cự tuyệt, cho tới khi truyền đến tin tức đại đế kết hôn.

Hắn cho rằng đây là cơ hội tốt để hàn gắn lại tình hữu nghị giữa hai người, lập tức gửi lời mời chiêu đãi đại đế cùng hoàng hậu miễn phí hưởng tuần trăng mật. Hắn những tưởng đây là một chiến dịch gian khổ kéo dài, có lẽ hành trình tuần trăng mật sẽ biến thành lễ mừng đám cưới vàng, đám cưới bạc, đám cưới kim cương, nhưng không nghĩ tới, đại đế thế mà đã đồng ý.

Người dân tinh cầu Không Sợ Sứ kích động.

Bọn họ khẩn trương bẩm báo, không khí giống như ăn tết.

Bởi vậy khi đại đế cùng U Lam ra khỏi khoang thuyền, liền nhìn một biển ánh mắt không thấy bờ.

. . .

Thì Thái Quá bước ra từ đám người, tay cầm hoa tươi, “Hoan nghênh đến với tinh cầu Không Sợ Sứ, Sawers đại đế!”

Đại đế mặt không đổi sắc lấy khẩu trang, một cái đưa U Lam, một cái cho mình.

Thì Thái Quá vọt tới trước mặt, kinh sợ, “Đại đế bị cảm sao?”

Đại đế đeo khẩu trang, hàm hồ nói: “Phòng lây bệnh.”

Thì Thái Quá đưa hoa tươi qua, “Hoan nghênh đại đế đến Không Sợ Sứ.”

Hoa tươi rõ ràng tràn ngập một mùi không thuộc về hoa tươi.

Đại đế cách khẩu trang vẫn cảm thấy choáng váng đầu óc.

U Lam đột nhiên vươn hai tay vui vẻ nhận lấy, “Cảm ơn.”

Thì Thái Quá quay đầu đánh giá hắn.

Phản ứng đầu tiên: đây là lão bà của đại đế.

Phản ứng thứ hai: cũng là tình địch của nữ nhi.

Phản ứng thứ ba: tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm, vóc dáng cao gầy, khung xương lớn.

Phản ứng thứ tư: ngực nhìn qua thực mềm mại.

Đại đế không dấu vết chặn lại ánh mắt “khát khao” của đối phương, kéo U Lam đi, “Phòng nghỉ ở chỗ nào?”

Thì Thái Quá chạy theo sau, “Cứ đi thẳng về phía trước, rẽ phải ở lối thứ nhất. . . Tiếp tục đi thẳng về phía trước một ngàn thước. . .”

“Đi?” Đại đế dừng bước, lạnh lùng nhìn hắn.

Thì Thái Quá vội vàng phủ nhận: “Chạy, là chạy.”

Ngay trước khi lửa giận của đại đế thực sự bùng phát, Thì Thái Quá giải thích thêm: “Ta chuẩn bị xe.”

Dựa theo yêu cầu của đại đế, trên xe đều là người một nhà —— ngồi ở chỗ lái xe chính là hạm trưởng, chỗ ghế phụ là hạm phó, đại đế cùng U Lam ngồi ở phía sau.

Vừa lên xe, đại đế đem hoa ném cho hạm phó, đóng cửa sổ giữa chỗ người lái và ghế sau, bật hệ thống lọc không khí.

U Lam thấy hắn như lâm đại địch, cũng khẩn trương theo, “Có độc sao?”

Đại đế cầm lấy khẩu trang, “So với có độc còn gay go hơn.”

U Lam không giải thích được.

Đại đế hỏi: “Vì sao lại nhận hoa?”

U Lam nói: “Ngươi không phải không lấy sao?”

Đại đế: “. . .” Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận tại một khắc U Lam nhận hoa, nội tâm mình quả thực có chút cảm động nho nhỏ!

U Lam không thoải mái kéo kéo quần áo.

“Đừng nhúc nhích.” Đại đế mặt không đổi sắc cởi nút áo sơ mi của U Lam, cho tay vào trong y phục.

Xúc cảm lành lạnh khiến U Lam nháy mắt thân thể cứng đờ, nghe lời một cử động nhỏ cũng không dám. Đại đế đem hai cái hamburger nhét trước ngực hắn lấy ra, đưa một cái cho hắn, “Ừ, không lạnh. Ăn nhanh đi.”

U Lam: “. . .”

Làng du lịch Giáo Này • Không Sợ Sứ cách cảng Nhà Kerry Nhàn Tản không xa. Nửa giờ sau đến nơi, cửa làng du lịch tụ tập rất nhiều dân chúng vây xem. Đại đế cùng U Lam vừa tới có thể nghe được tiếng hoan hô thật lớn.

Đây là mị lực cá nhân. Đại đế vừa định mỉm cười đáp lại nhiệt tình của dân chúng, chợt nghe đám người cuồng hô: “Hắc, suất ca! Cười một cái!”

“Suất ca, nhìn bên này!”

. . .

Đại đế dưới sự bảo hộ của thị vệ, nghiêm mặt vọt vào biệt thự đã chuẩn bị tốt.

Vừa vào cửa, đại đế thiếu chút ngất xỉu.

Thì Thái Quá vui vẻ chào đón: “Đại đế!”

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này? !” Đại đế lui về phía sau nửa bước, nhanh chóng đeo khẩu trang.

Thì Thái Quá nói: “Ta đi đường tắt tới nghênh đón ngươi.”

“Cảm ơn, ta muốn nghỉ ngơi.” Đại đế không hề khách khí hạ lệnh trục khách.

Thì Thái Quá cẩn thận dè dặt đưa thiệp mời, “Đêm nay có yến hội. . .”

“Không đi.”

“Có rất nhiều mỹ thực của tinh cầu Không Sợ Sứ. . .”

“Không có hứng thú.”

“Rất nhiều người ngưỡng mộ đại đế. . .”

“Không thiếu.”

“Rất nhiều siêu sao tinh cầu Không Sợ Sứ. . .” Thì Thái Quá đã quen bị ngắt lời tự động dừng lại, sau đó kinh ngạc phát hiện đại đế thế nhưng không phản bác, “Rất nhiều rất nhiều siêu sao!” Không đủ liền phái quân đội đi “thỉnh”.

“Vợ chồng trưởng công chúa có đến không?”

“Sẽ!” Thì Thái Quá hoàn toàn không biết đại nữ nhi cùng con rể cả ở đâu trảm đinh tiệt thiết hứa hẹn.

Đại đế vừa lòng, “Được rồi.”

Thì Thái quá đi rồi, đại đế phát hiện hoàng hậu đang rối rắm nhìn mình.

“Ngươi phải tham gia.” Đại đế trước khi U Lam mở miệng liền phá đường lui của hắn.

U Lam do dự nói: “Nam trang hay là nữ trang?” Hiện tại hắn mặc chính là đồng phục nghề, áo sơmi cổ lá sen, quần dài, có phần nữ tính lại không mất đi anh khí, nam nữ đều có thể mặc, nhưng yến hội tất nhiên phải mặc lễ phục. . .

Đại đế trừng hắn.

Nếu như không có chuyện lừa gạt cùng giấu diếm trước đó, hắn căn bản không cần phiền não loại chuyện này!

U Lam cúi đầu.

Hồi lâu, đại đế nói: “Nơi này giá cả không phải rất tiện nghi sao?”

U Lam không rõ những lời này có liên quan gì đến vấn đề trước mắt.

“Chúng ta đi đi dạo phố.”

================================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.