Kế Hoạch Chia Tay Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 7: Chương 7




“Tại sao cậu đột nhiên dọn đi, không phải nói đợi một khoản thời gian nữa sao?” Lúc đợi đèn đỏ Liễu Dật cầm một chai nước khoáng đưa cho Thẩm Ninh, anh cảm thấy trạng thái tinh thần Thẩm Ninh thật không tốt.

“Dì Diêu và Hàn Văn Quân cũng đến.”

Thẩm Ninh nói câu này Liễu Dật lập tức hiểu rõ. Thẩm Ninh cũng có lòng tự trọng, tình huống này cậu không đi sẽ không phải là cậu.

Nhưng lại nghe Thẩm Ninh tiếp tục nói: “Lập Nhân nói anh ta và Hàn Văn Quân xem mắt là giả, anh ấy chỉ muốn kích thích tôi.”

Liễu Dật trợn mắt há hốc mồm hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Trong đầu anh ta có hố phải không?”

“Nhưng theo ý của anh ta tình cảm của anh ta đối với cậu vẫn rất sâu, cậu... cậu có muốn đem chân tướng nói cho anh ta biết hay không? Tôi cảm thấy anh ta sẽ không vì vậy mà chia tay với cậu.” Liễu Dật sờ sờ tay lái:“ Chuyện gần đây cậu cùng tôi qua lại, thanh danh của cậu bây giờ không dễ nghe, anh ta còn có thể nghĩ biện pháp vãn hồi với cậu thật sự cũng không dễ dàng. Thông thường đàn ông ai không chịu nổi điều này, anh ta thực rất yêu cậu, hay cậu nói thật với anh ta đi? Tôi nhìn cậu như vậy rất khó chịu cậu biết không?”

“Như vậy tôi đây một chút tôn nghiêm cũng không có...” Thẩm Ninh nắm chặt chai nước khoáng, ánh mắt dường như tan rả.

“Cậu làm như vậy thì rất có tôn nghiêm sao? Cậu đem thanh danh của mình hủy bỏ có biết hay không! Con người tôi như vậy có thể không cần, quay đầu lại tôi tìm một cô gái nhà khá giả kết hôn mọi người chỉ nói con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, còn cậu thì sao?!” Liễu Dật lắc đầu cúi xuống: “Tôi thiếu nhân tình của cậu cho nên giúp cậu nhưng hiện tại ngẫm lại thật sự hối hận, tôi là giúp cậu hay là hại cậu!”

“Nhưnng mà tôi cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết, tôi chỉ biết vẽ tranh mà thôi. Anh cho là một người sẽ yêu một người mù được bao lâu? Tôi với anh ta ban đầu bởi vì một bức họa mà quen biết, anh ấy yêu thích bức tranh của tôi. Bây giờ tôi nhìn không thấy gì nữa, tôi mất đi cái duy nhất mà tôi có được, anh muốn tôi không hề giữ tôn nghiêm cùng anh ta ở một chỗ sao? Anh ta hạng người gì mà tìm không được, vì sao phải cùng một người mù hao tổn cả đời? Tất cả mọi người sẽ thay anh ta đáng giá, một người kiên nhẫn có thể kiên trì bao lâu tất cả chúng ta cũng không biết.” Thẩm Ninh dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Liễu Dật: “Tôi tình nguyện anh ấy chán ghét đối với tôi thất vọng, cũng không muốn sau này trải qua cuộc sống không hề có tôn nghiêm! Anh hiểu không?!”

Liễu Dật đưa tay lau nước mắt trên mặt Thẩm Ninh đây là lần đầu anh ta chứng kiến Thẩm Ninh khóc. Người thiếu niên này luôn luôn đẹp, anh luôn cho rằng diện mạo đẹp đẽ của cậu không lấn áp người khác mà rất dịu dàng. Sự dịu dàng làm cho người ta thư thái, hôm nay cậu khóc bộ dạng cũng đẹp, tuy nhiên nó đã tràn ngập tuyệt vọng, trong ánh mắt không hề có sự tức giận.

Anh luôn cho rằng người này rất thích vẽ tranh, mỗi lần nhắc tới những bức tranh của mình thần thái đều rất là hưng phấn, nếu có một ngày biết mình bị mù làm sao có thể buông bỏ tất cả đây?

“Vậy... Có lẽ còn có cơ hội.” Liễu Dật thở dài: “Cậu phải chờ một chút, không cần sớm đưa phán đoán suy luận.”

“Ngay cả Fushiyama tiên sinh cũng không muốn làm phẫu thuật cho tôi, anh cảm thấy tôi còn có hi vọng sao?” Thẩm Ninh nhắm mắt lại: “Ông ta là trưởng khoa ngoại não quyền uy, ông phán quyết tôi chết tôi còn có thể làm sao...”

Đô đô ——

Phía sau xe truyền đến tiếng kèn, Liễu Dật ngẩng đầu nhìn, đèn xanh sáng, xe một lần nữa lao đi. Liễu Dật nhìn thấy Thẩm Ninh ngồi bên ghế phụ vẻ mặt đặc biệt khó chịu. Thẩm Ninh mấy tháng nay một mực tìm chuyên gia khoa ngoại não, nhưng thu được kết quả đều bị cự tuyệt, chuyên gia có kỹ thuật có danh tiếng không muốn làm phẫu thuật cho Thẩm Ninh bởi vì hệ số phiêu lưu thật sự quá lớn, máu bầm trong đầu Thẩm Ninh ở vị trí rất đặc biệt, không ai dám động dao kéo phẫu thuật.

Fushiyama trước mắt là một chuyên gia não khoa uy tín, ông ta gần đây vừa đến Trung Quốc làm diễn thuyết. Liễu Dật bỏ hết công sức nhờ cậy mời ông kiểm tra cho cậu. Đối phương sau khi kiểm tra báo cáo nhìn Liễu Dật cũng lắc đầu nói không được, phẫu thuật xác xuất thành công thấp hơn hai mươi phần trăm, ông không ủng hộ cũng không đề nghị Thẩm Ninh làm phẫu thuật. Bởi vì máu bầm trong não Thẩm Ninh trước mắt sẽ không ảnh hưởng đến mạng sống của cậu, nhưng nó lại đè lên dây thần kinh thị giác nên thị lực sẽ dần dần bị mất đi, nếu mạnh mẽ phẫu thuật, một khi thất bại Thẩm Ninh có thể tử vong hoặc là chết não, ông ta nói không chừng cậu sẽ làm một người sống đời sống thực vật.

Cho dù ở phương diện nào toàn bộ bác sĩ đều không ủng hộ Thẩm Ninh làm phẫu thuật, chỉ nhìn không thấy mà thôi, so với chết hoặc là trở thành người sống đời sống thực vật cũng tốt hơn rồi.

Nhưng mà ánh mắt đối với Thẩm Ninh mà nói tương đương như sinh mệnh, cậu nhìn không thấy làm sao mà vẽ tranh.

...

“Cậu nói xem, tôi rốt cuộc thua kém Liễu Dật cái gì. Liễu Dật có Hạ Lập Nhân cũng có, vì sao Thẩm Ninh chọn anh ta mà không chọn tôi?” Hạ Lập Nhân ở quán bar uống đến lảo đảo, anh thường xuyên cùng bạn bè đến quán bar ngồi một chút, nhưng cho tới nay không hề say rượu lâu lâu chỉ uống một ly ứng hợp với tình hình. Hôm nay lại liên tiếp khui mấy chai rượu, cũng may vị trí của anh ngồi khá kín đáo, ánh sáng cũng tối nên cũng không quá nhiều người nhìn thấy.

Ngồi đối diện với anh là Trịnh Cảnh Đồng Đồng cũng nhíu mày: “Nói chuyện là được rồi cần gì uống nhiều rượu như vậy, A Bảo nhà tôi không thích tôi cùng tửu quỷ giao tiếp.”

“Ha ha, cậu đang ở đây cùng tôi khoe khoang đúng không?” Hạ Lập Nhân dùng ngón tay chỉ vào Trịnh Cảnh Đồng vẻ mặt tức giận nói: “Cậu cùng A Bảo nhà cậu ân ân ái ái a, còn kết hôn, còn nhờ người chứng minh lo liệu hôn lễ, A Ninh nhà tôi lại không muốn cùng tôi chung sống nữa! Cậu biết rõ tôi đang buồn còn ở trước mặt tôi khoe khoang, cậu muốn cùng tôi đánh nhau có phải không?!”

“...”

Trịnh Cảnh Đồng Đồng không nói gì nhìn Hạ Lập Nhân có vẻ ngạc nhiên: “Có phải hôm nay cậu không có uống thuốc?”

“Tôi mỗi ngày đều có uống được hay không!” Hạ Lập Nhân phát hỏa, anh vỗ bàn một cái nói:“Cậu dựa vào cái gì nói tôi không uống thuốc, cậu thấy được sao! Cậu cho là cậu là ai, cậu nói không uống sẽ không uống sao!”

Trịnh Cảnh Đồng Đồng: “...”

Kiểu này đúng là không uống thuốc rồi...

Hết chương 07.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.