Huyết Sắc - Ngôn Tình

Chương 19: Chương 19




“Kỳ tổng, chúc mừng ngài, là một tiểu công chúa. Hơn nữa, không có dấu hiệu của dị tật gì cả. Đứa bé hoàn toàn khỏe mạnh” Y tá nhẹ nhàng đưa đứa bé trong tay ra cho hắn bế.

“Đứa bé này...thật đẹp...” Hắn từ từ nhận lấy tiểu công chúa của hắn. Hắn hạnh phúc...hắn khóc...khóc vì mình đã lên chức cha.

“Kỳ tổng, Lạc tiểu thư mới sinh xong, sẽ rất mệt, ngài đừng làm phiền cô ấy”

“Được...” Hắn vẫn đang ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của đứa bé

Từ lúc đợi Lạc Tuyết sinh đến giờ...cô vẫn đang đứng ở góc tường nhìn hắn... Hắn lúc này không hề nghĩ đến cảm nhận của cô một chút nào. Những giọt nước mắt hạnh phúc của hắn đều là dành cho con gái hắn và Lạc Tuyết.

Bây giờ cô lại là đồ thừa của cái “gia đình” này. Hắn, ả, đứa bé đó...là một gia đình 3 người hạnh phúc rồi. Cô vẫn là vợ của hắn...vậy mà phải coi đứa bé này là con của mình sao? Hay là ả đã sinh cho hắn một đứa rồi thì ả có thể danh chính ngôn thuận mà gả cho hắn?

“Mạc An Vy, cô nghĩ xem, đứa bé này, nên đặt tên gì?” Hắn thấy cô vẫn đang đứng ở góc tường nên gọi cô lại gần.

“Tôi...chỉ là kẻ thừa...nào có tư cách đặt tên cho tiểu công chúa của Kỳ tổng chứ?” Cô đi đến, cười chua xót trước mặt hắn. Hắn lúc này không phải là nên ném cho cô đơn ly hôn sao? Còn hỏi cô nên đặt tên cho con hắn là gì sao?

“Cô sau này sẽ là mẹ nó”

“Tôi...tôi không nghĩ ra được. Đó là con gái của anh và Lạc Tuyết...anh không đặt thì nên để cô ta đặt”

“Cô...thôi được rồi. Vậy...đứa bé sẽ tên là An Nhiên, cô thấy thế nào?”

“Ừm, rất hay” An Nhiên sao? Cái tên này thật hay mà...nếu như con cô còn sống, nếu nó là con gái...chắc cô cũng sẽ đặt tên này cho nó.

“Vậy thì từ nay tên con là Kỳ An Nhiên” Hắn dụi dụi vào má bé.

“Cô muốn bế nó không?” Hắn đột nhiên hỏi cô

“Tôi...tôi chưa bao giờ bế trẻ sơ sinh như vậy...tôi sợ sẽ làm nó khóc” Cô e ngại không dám nhận lấy đứa bé.

“Cứ bế thử đi. Nó ngoan lắm, sẽ không khóc đâu” Nếu như là hắn bình thường thì hắn nhất định sẽ không để cô chạm vào đứa bé...Nhưng bây giờ dường như hắn có chút cảm giác với cô vậy...

“Ừm” Cô do dự một lúc thì nhận lấy đứa bé rồi bế nó. Nhìn nó mà cô dường như không muốn hận hắn chút nào...Tại sao lại như vậy chứ?

“Cô cứ bế nó đi. Việc này sớm muộn cô cũng phải quen dần thôi”

“Nhưng...chẳng phải...Lạc Tuyết mới là mẹ ruột của nó sao?” Cô biết là mình nói như vậy thì chỉ khiến mình thêm đau mà thôi. Nhưng cô vẫn muốn hỏi hắn.

“Cho dù là như vậy, trên danh nghĩa nó vẫn là con cô. Tôi cũng tuyệt đối không ly hôn. Cho nên cô hiểu rồi đấy, nó coi cô là mẹ, cô cũng phải coi nó là con cô.”

“Tôi...hiểu rồi...” Nhắc đến con của cô thì cô lại nhớ đến cái thai đã bị phá...Nếu như hắn nói đứa bé này sẽ là con cô, không ngăn cản cô và nó thì...cô sẽ coi nó như con ruột của mình.

“Vậy...vậy còn Lạc Tuyết thì sao? Nếu như đứa bé này lớn lên, hai người nhất định sẽ rất giống nhau...đến lúc đó thì tôi phải làm sao?”

“Đến lúc đó tôi tự có tính toán của mình. Bây giờ chỉ cần làm tốt vai trò của một người mẹ là được rồi”

“Cảm ơn anh” Cô lại tiếp tục nâng niu đứa bé trong vòng tay mình.

“Được rồi...chuyện này vẫn nên nói với ba tôi” Hắn đột nhiên nghĩ đến ông. Chẳng phải lúc ông biết hắn phá cái thai của cô thì ông dường như chả có hy vọng sống nữa sao? Bây giờ có đứa bé này, chắc là cũng dịu đi được vài phần.

“Vậy bây giờ đi luôn sao?” Cô ngước lên hỏi hắn.

“Tuyết Nhi ở đây sẽ có người chăm sóc” Hắn bước đi.

----------------------

“Ba, con đem cháu đến cho ba xem này” Cô vẫn đang bế An Nhiên nói.

“An Vy...con nói gì vậy? Không phải...Lâm Dương...đã...” Ông vừa nhìn thấy cô thì đã vội vàng đi ra hỏi.

“Ba...đây...là Lạc Tuyết sinh...” Cô nói nhỏ.

“An Vy, con nói gì cơ? Là con ả đó sinh?” Ông giật mình, ông cứ ngỡ là đứa bé của cô vẫn còn sống...

“Ba...không sao đâu. Con cảm thấy rất thích đứa bé này”

“Nhưng...” Ông không muốn cô lại phải gọi một đứa con của tiểu tam là con mình.

“Ba, đây cũng là cháu của ba mà. Ba có muốn bế nó không?”

“Thôi...ba sức yếu rồi...ba muốn nghỉ ngơi chút” Ông lấy lí do để từ chối. Không phải ông không thích đứa bé này mà là...ông khó có thể chấp nhận được nó khi nó là đứa con do tiểu tam sinh ra chứ không phải cô.

“Vậy...ba nghỉ ngơi đi” Cô dường như cảm thấy ông không thích đứa bé này cho lắm, nên để ông suy nghĩ một lúc thì tốt hơn.

“Sao? Ông ấy không thích?” Lâm Dương bước đến gần cô hỏi

“Không có đâu...chỉ là ba hơi mệt thôi”

“Không cần phải nói dối” Hắn thở dài.

“Mộc Dương đang đợi ở nhà. Về thôi. Cũng phải tiếp đãi anh ta tử tế...đúng không?”

“Ừm...chắc vậy...” Nhắc đến Mộc Dương thì cô không vui cho lắm. Mỗi khi hắn và anh gặp nhau thì không khỏi tránh nổi có cãi vã.

“Được gặp anh ta không vui sao?”

Cô không nói gì, chỉ lắc đầu rồi cúi gằm mặt xuống.

____________

“Mộc Dương đâu?” Hắn không thấy anh trong phòng khách nên đã hỏi quản gia.

“Chủ nhân, chúng tôi...” Quản gia không dám nói.

“Tôi hỏi ông! Kỳ Mộc Dương ở đâu?” Hắn tức giận hỏi

“Chủ nhân...đại...đại thiếu gia...từ lúc đi vào thư phòng của ngài...thì đã không thấy đâu rồi. Chúng tôi đã tìm mọi ngóc ngách rồi vẫn không thấy” Cảm thấy hắn đang tức giận đến tột cùng nên quản gia không thể dấu được nữa.

“Thư phòng? Khốn kiếp! Sao các người lại để anh ta vào?” Nếu như Mộc Dương biết đến nơi đó...kế hoạch chắc chắn sẽ không thể thành công được.

“Chúng tôi...thật sự xin lỗi...”

“Ông...Xin lỗi không có ích gì cả. Lập tức cút khỏi đây!!!” Hắn vội chạy lên thư phòng.

Hắn mở cửa phòng ra, mọi thứ vẫn như vậy, không hề thay đổi...nhưng đó chỉ là khi mắt thường nhìn thấy.

Hắn vẫn luôn đặt một thứ ở trên bàn, trước giờ đều không động vào nó trừ phi tìm hiểu về cấm thuật.

___________________

“Kỳ Mộc Dương! Anh làm cái quái gì ở đây!?” Hắn quát lớn khiến cho Mộc Dương giật mình quay đầu lại.

“Tôi còn phải hỏi cậu đấy Lâm Dương. Cậu biết rõ cấm thuật sẽ rút cạn sinh lực như thế nào. Tại sao còn dám làm?” Lâm Dương là thủ lĩnh, sao hắn có thể dùng nó được chứ? Hắn muốn bị cả tộc lẫn cấm thuật giết chết mới bằng lòng sao?

“Vài ba cái thứ nhảm nhí đó thì làm gì được tôi?” Hắn biết là cấm thuật nguy hiểm chứ. Nhưng biết làm thế nào được. Đây là cách duy nhất rồi.

“Kỳ Lâm Dương!! Tôi thấy cậu điên rồi đấy! Các nguyên lão sẽ xử lý thế nào, cậu không biết sao?” Mộc Dương túm lấy cổ áo của Lâm Dương

“Thì sao? Mấy điều đó đáng để tôi quan tâm sao?” Hắn không phản kháng.

“Cho dù cậu muốn cứu An Vy, muốn biến cô ấy thành ma cà rồng thì cũng không thể được. Cậu mau tỉnh lại đi. Cô ấy là thủ lĩnh của thợ săn. Hơn nữa bệnh của cô ấy đến cả cấm thuật cũng không thể cứu được thì khả năng chữa lành của ma cà rồng sao có thể?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.