Huyễn Tưởng Kỵ Sĩ

Chương 12: Chương 12: Nguyệt câu thảo




“ Vèo!”

một cái gai nhọn hoắt hướng Lục Lâm phóng tới, hắn căn bản là không có cơ hội trốn tránh, ngay lập tức đã bị đâm vào bụng dưới. Tuy trong trò chơi cảm giác đau đã xuống đến mức thấp nhất nhưng vẫn đem lại cảm giác đau đớn, kiểu như bị kim chích vào mông vậy.

“9” – Ca ca coi chừng! Tiểu Tiên kêu to, hơn nữa còn cầm dao găm hướng con Nhím Gai đâm tới.

Ma hóa nhím gai (cấp 5)

Huyết lượng : 150 – Công kích: 55

Ma Nhím gai có cái đầu không nhỏ lắm, toàn thân khắp người đều có gai nhọn hoắt , tốc độ tấn công nhanh, nhưng có nhược điểm là gây tổn thương thấp, di động chậm. Chỉ khi nào số lượng nhím nhiều tấn công, mấy con liền cùng bắn một lượt thì rất dễ lấy tính mạng người chơi.

Không biết vì lí do gì, Lục Lâm thấy Tiểu Tiên giống như đối với nhược điểm của đám quái vật này đều cực kì nắm chắc, sớm tránh né được rất nhiều gai nhím phóng tới.

“ Tiểu Tiên, muội làm sao làm được như vậy ? Tốc độ tấn công nhanh như vậy ngươi cũng tránh được ?’’, Lục Lâm nghi ngờ hỏi ?

‘Ha ha’’ Tiểu Tiên đắc ý cười, đoạn tránh né công kích của con Ma Nhím gai bên cạnh, trả lời Lục Lâm : ‘‘Chúng đều không thông minh, ca ca ngươi xem, chúng mỗi lần cúi đầu xuống, gai lưng sẽ dựng thẳng để bắn ra, hướng công kích chính là phương hướng chúng cúi xuống’’.

‘Thật lợi hại, muội đều có thể phát hiện.’’. Lục Lâm một chém đem kết liễu tính mạng của con Nhím Gai, ra chiều khích lệ nói.

Tiểu Tiên khẽ ngúc ngoắc đầu , hiển nhiên là ra vẻ đắc ý lắm.

Lục Lâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Tiên đang dương dương tự đắc, chịu không được muốn bẹo má hai cái, đột nhiên cảm thấy kì quái liền hỏi : ‘Thế nhưng mà muội không phải vừa bị chết sao, Có chuyện gì xảy ra ?’’

‘Ca ca ngươi thật là ngốc’’ Tiểu Tiên lè lưỡi trêu Lục Lâm cũng không có giải thích thêm gì hết.

Lục Lâm mò mấy xu đồng rơi ra chỗ xác con Nhím gai, hết cách rồi, ai bảo hắn dính phải tiểu nha đầu này. Tìm kiếm khắp nơi một lần cũng không có phát hiện ra tung tích Nguyệt câu thảo, đành phải tiếp tục hướng ra chỗ khác tìm kiếm.

Thảo nguyên rộng lớn cỏ dại um tùm, còn thêm lũ Nhím Gai rình trộm bắn gai tấn công, Lục Lâm một thân da dày thịt béo, mỗi lần gặp phải tầm 3 con Nhím Gai một chỗ, hắn bèn làm khiên thịt quấn lấy 2 con, đợi Tiểu Tiên giải quyết con còn lại bèn tiến hành tiêu diệt từng con một.

‘oa thật nhiều Nguyệt Câu Thảo - Thật là nhiều’’ , Rốt cục cũng tìm thấy vật phẩm nhiệm vụ, Tiểu Tiên cao hứng kêu lên, bọn học đã thu thập được một ít Nguyệt Câu Thảo. Thứ cỏ này phân bố cũng không đồng đều, làm cho nhiệm vụ càng thêm khó khăn.

Tiếng kêu của Tiểu Tiên đồng thời hấp dẫn mấy đội chơi khác cũng đang làm nhiệm vụ, gặp một tổ đội 3 người chơi, lại gần thấy đội của Lục Lâm đã thu hoạch xong, bèn hữu nghị chào hỏi rồi rời đi, tìm về nơi khác. Những đội ngũ như vậy, Lục Lâm đã gặp không biết bao nhiêu đội.

‘Vèo’’ - ‘Vèo’’ - ‘Vèo’’

Đúng lúc này, Lục Lâm nghe được một đội ngũ khác truyền đến thanh âm giao đấu, nhưng rõ ràng tiếng động có vẻ không giống với lũ Ma Nhím Gai lắm.

‘Á’’ - Lại thêm một đợt công kích, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

‘Boss’’ Lục Lâm kích động nói với Tiểu Tiên, lợi nhuận từ đánh Boss thật sự là rất phong phú, đối với lũ quái thường này, xong việc chỉ rơi ra mấy xu.

Tiểu Tiên lắc đầu, kéo Lục Lâm hướng xa xa chạy đi, thậm chí còn liên tục thay đổi phương hướng, tận đến khi không nghe thấy tiếng động giao tranh mới ngừng lại. Nàng bèn hướng Lục Lâm giải thích : ‘Ca ca đừng vội nghĩ tới chuyện đó, con Boss kia trừ phi có nhiều người, còn không thì chúng ta tấn công bao nhiêu chết bấy nhiêu’’.

‘Muội biết rõ điều đó ?’’ Lục Lâm kỳ quái nhìn Tiểu Tiên, không biết tại sao nàng biết nhưng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, hắn cũng không tiện gặng hỏi.

‘vèo’’ - Lần này công kích không phải là ngắt quãng nữa mà âm thanh giống như súng máy bắn vậy, khiến cho người ta nghe xong mà phát run. Lục Lâm nhìn về nơi xa, thỉnh thoảng có bạch quang bốc lên, những thứ khác đều không quan sát được, ngoại trừ tiếng con Boss tấn công người chơi được truyền đi khá xa.

‘Không tệ, không tệ.’’ Lục Lâm vỗ vỗ đầu khen ngợi Tiểu Tiên, nếu không phải do nàng cơ linh, khả năng nằm trong đám người chơi bị tiêu diệt sẽ có thêm cái xác của Lục Lâm.

Hai người bèn tránh qua lãnh địa của Boss, tiếp tục tìm kiếm Nguyệt câu thảo, bãi thảo nguyên tuy không quá lớn nhưng thứ cỏ này phi thường khó tìm, hơn nữa theo số lượng người chơi ngày càng nhiều, nhiệm vụ lại càng khó có thể hoàn thành.

Mắt thấy cũng sắp đến rạng sáng, hai người đã bỏ ra cả đêm mà vẫn khôngcó sưu tập đủ Nguyệt câu thảo, nguyên nhân chủ yếu là do người chơi quá nhiều. Ngược lại có một số người có đầu óc thương nhân, bèn đem bán với giá tận 1 đồng bạc một cây.

‘Tiểu Tiên, đã muộn rồi, muội nhanh đi nghỉ ngơi đi, đừng hành hạ thân thể đến kiệt sức nữa, hơn nữa, cho muội này.’’ Lục Lâm thây hành động của Tiểu Tiên bắt đầu không còn minh mẫn, quan tâm nói. Mặt khác hắn cũng lấy đám Nguyệt câu thảo trong bao đồ, đưa cho Tiểu Tiên bù cho số lượng còn thiếu để nàng hoàn thành nhiệm vụ.

‘Ứ ! Muội còn muốn chơi thêm một lát nữa !’’ Tiểu Tiên lắc đầu quầy quậy.

‘Nghe lời ca.’’ Lục Lâm giả bộ tức giận nói.

Tiểu Tiên lúc này mới gật đầu, bất quá nàng bèn ra quyết định ban ngày sẽ ngủ nhiều hơn, buổi tối tranh thủ lên chơi nhiều hơn chút.

Lục Lâm nhìn lại trong bao đồ, vẫn chưa tới một nửa số lượng Nguyệt câu thảo cần được thu hoạch, hắn thở dài, đành tiếp tục tìm kiếm. Thảo nguyên đã trở nên đông đúc hơn trước, người chơi tăng lên khá đông khiến cho đám Ma Nhím không còn đất dụng võ.

Không để ý, Lục Lâm theo đường vòng đi vào trung tâm khu đất, phát hiện rất nhiều người chơi đều tập hợp tại đây, trông thấy Lục Lâm xuất hiện, một gã người chơi tên gọi ‘Thần luyến Chiến thiên’’ bèn đi tới.

‘Hắc hắc. Anh bạn, có muốn tổ đội cùng tôi không ?’’ gã này đến đây từ trước, rất quen thuộc chỗ này, bèn tới gần Lục Lâm gợi chuyện.

‘Cùng tổ đội ?’’ Lục Lâm rất tò mò không biết cần tập hợp nhiều người như vậy để làm gì ?

Giống như đoán được nghi hoặc của Lục Lâm, Thần Luyến Chiến Thiên nói : ‘Thời gian này thật không dễ sinh sống a, bên kia có con quái mà đánh tới đánh lui, ta đã chết 2 lần rồi, vậy mà không được. Ta triệu tập 1 đám huynh đệ , định tiêu diệt cái tên phiền toái này, người muốn cùng tổ đội không ?’’

Nguyên lai là định đánh Boss, Lục Lâm đã gặp may nhiều lần, nếu không có Tiểu Tiên, hắn ta chắc cũng đã về thành (bị đánh chết quay lại điểm xuất phát) vài lần.

Lục Lâm gật gật đầu, Tiểu Tiên đã nghỉ, hắn tự mình một người không thể đấu lại Boss. Mặt khác, Lục Lâm hoài nghi Tiểu Tiên có thiên phú trong game thiên về ‘cảm giác’’, bằng không thì như thế nào đều có thể né tránh nguy hiểm một cách trùng hợp như vậy.

Người chơi càng lúc càng đông, rất nhanh đã tụ họp hơn trăm người hướng Boss tấn công. Lục Lâm cùng Thần Luyến Chiến Thiên cùng một đội, trong đội người chơi khác danh tự đều bắt đầu bằng cụm danh ‘Thần Luyến’’, xem ra là cùng một gia tộc, Lục Lâm nhớ kĩ tên gia tộc này, có vẻ họ khá là mạnh, cụ thế như thế nào thì hắn cũng chưa biết rõ.

Trên trăm người chơi vây chặt Boss, thỉnh thoảng có người dính đòn, hóa thành bạch quang bay đi. Lục Lâm phát hiện, ngoài hắn và đám vãng lai, còn lại hơn một nửa số người chơi ở đây đều là thành viên gia tộc Thần Luyến. Trên danh tự trên đầu mỗi người, không sai biệt lắm đều lấy tên Thần Luyến mở đầu.

Được rồi, hắn lại không có dã tâm cho lắm, quan tâm đến điều này làm gì, Lục Lâm thu hồi tâm tư, đưa ánh mắt nhìn về phía Boss ở chính giữa.

[Ma Hóa Nhím Gai nhanh nhẹn] – Boss Đầu Lĩnh – (Lục danh) – Biến dị.

Huyết lượng: 1000 Công kích 2525 Đẳng cấp: 10

Kỹ năng: [Cường lực xạ kích]….

Nhìn thấy thuộc tính của Boss đầu lĩnh, Lục Lâm âm thầm so sánh nó cùng Boss Goblin, phát hiện so về độ trâu bò thì kém hơn, tuy nhiên Công kích của nó rất cao, đồng thời chỉ số bố trí cũng rất cân đối không bị lệch lạc.

Nếu chỉ là 1 con Boss đơn độc, Ma Hóa Nhím Gai đầu lĩnh không có tiền vốn để hoành hành trên thảo nguyên. Ngoại trừ con đầu lĩnh, ở vòng ngoài cạnh nó còn có thêm 2 con Tiểu Boss thủ lĩnh.

[Ma Hóa Nhím Gai cường hóa] – Thủ lĩnh (Hắc sắc)

Huyết lượng: 800 – Công kích: 1515 – Cấp độ 8

Đầu lĩnh một lần bắn ra 3 gai nhọn, thủ lĩnh thì là 2 cây. Như vậy đồng thới 7 cây gai nhọn bắn trúng mục tiêu, hiện giai đoạn này không ai là không ngủm ngay lập tức cả. Cường hóa là danh tự chỉ Boss có năng lực có thể tiến giai, đồng thời so với thủ lĩnh mạnh hơn không ít.

“Hô”!

Đúng lúc này, con Ma Hóa Nhím Gai đầu lĩnh cúi đầu xuống, gai sau lưng dựng đứng chuẩn bị tấn công, Lục Lâm chỉ cảm thấy bộ mặt tê rần.

“51” – KHông kịp xem cả tổn thương, Lục Lâm chỉ kịp phản ứng, bổ nhào xuống đất, vừa mới thủ phục xuống, hắn liền nghe thấy vài đạo thanh âm như tiếng gió rít qua đầu. Lúc hắn đứng lên, phát hiện một hàng người chơi thứ nhất vậy mà đã biến mất, trên đất đầy những trang bị sáng lập lòe, nhưng hiện tại người chơi chú ý nhất không phải là cái này.

Boss đầu lĩnh tấn công trực tiếp đem vòng người chơi gần nhất xóa sổ, nhưng thấy nó lâm vào trạng thái chuẩn bị, đang bảo trì để hồi đòn thì xung quanh ai nấy đều nhất loạt xông lên.

Lục Lâm nhổ chiếc gai nhọn cắm trên đất, cái này nếu mà găm vào mặt, thật không thể tưởng tượng được dung nhan sẽ thế nào. Kỳ quái là phía sau hắn, bọn Thần Luyến Chiến Thiên giờ phút này vẫn không tham gia chiến đấu, chỉ đứng sau quan sát cục diện.

Khi con Ma Hóa Nhìn Gai thủ lĩnh (hắc sắc) kêu thảm thiết và ngã xuống đất, rất nhanh đã đến lượt con thứ 2. Lúc này chỉ còn Boss đầu lĩnh lẻ loi trơ trọi một mình công kích đám người chơi. Bất quá trăm tên người chơi, giờ còn lại không nhiều, ngoại trừ bọn Lục Lâm một đội hơn 10 người, phía trức còn trụ lại, cũng chỉ còn tầm 7,8 tên người chơi khác.

Chứng kiến tình cảnh chỉ còn lại một mình Boss đầu lĩnh, Thần Luyến Chiến Thiên vung tay lên, bên cạnh hắn hơn mười người bèn xông ra. Đội người này phi thường tinh nhuệ, phối hợp với nhau rất ăn ý, khiến cho Boss đầu lĩnh tấn công đại bộ phận đều không có hiệu quả, chỉnh tể áp trận không có một tia sơ hở.

Còn 7,8 tên người chơi kia cũng không tham gia chiến đấu, mà phục trách thu thập trang bị rơi trên mặt đất, sau đó đứng qua một bên quan sát.

Lục Lâm hiện không có gia nhập cuộc chiến, bởi vì hắn phát hiện rằng có thêm mình vào cũng chỉ vướng tay vướng chân, giờ phút này hắn bắt đầu nghi ngờ không hiểu bọn này mời mình tổ đội để làm gì.?

“Ha Ha không có việc gì, đến đây huynh đệm ngồi đi.” Thần Luyến Chiến Thiên nhẹ nhõm ngồi xuống nói với Lục Lâm.

Lục Lâm tuy bên trong vẫn hoài nghi, nhưng nghĩ lại dáng dấp mình cũng chẳng có gì để mà người ta tính toán, đối phương là một gia tộc có thực lực khẳng định không nhỏ, nói một cách khó nghe thì quả là hắn không có khả năng để bọn chúng để vào mắt.

Kỳ thật Lục Lâm đã sai, sai trầm trọng khi nghĩ vậy, cái này về sau dĩ nhiên hắn sẽ biết, Bởi vì khi tiểu ác ma gián điệp đem hết sự tình nói ra, hắn về sau nếu muốn yên tĩnh trong trò chơi, thật là chuyện không hề có khả năng.

Lúc này Boss Nhím Gai đầu lĩnh cuối cùng đã bắt đầu giãy dụa, vừa phóng thích các kỹ năng cũ, Lục Lâm trông thây con Ma Nhím kia cúi đầu xuống, dựng thẳng lông gai lên, lập tức muốn bò ra đất tránh né.

Thần Luyến Chiến Thiên không ra vẻ gì sợ sệt vỗ vai Lục Lâm nói: “Không có việc gì đâu, nhìn xem, không thể công kích được bọn chúng.”

Quả nhiên, ngay khi thấy động tác của Boss đầu lĩnh, ba gã người chơi đang tấn công đồng thơi đá một cái, đem con quái đầu lĩnh đá gã lăn trên mặt đất, sau đó lùi xuống vài bước.

“Phanh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.