Huyền Thiên

Chương 229: Chương 229: Xuất quan




Dương Thiên Lôi đã quen không mặc gì mà tu luyện, bất luận là ở trước mặt Đan Thanh Dương hay Tiêu Như Mộng đi nữa, đã có thể thản nhiên làm được cảnh giới tối cao "Quân tử thải đản đản". Mặc dù lúc đối mặt với Tiêu Như Mộng, vẫn sẽ có phản ứng sinh lý cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng bất luận là Tiêu Như Mộng hay Dương Thiên Lôi, dường như cũng đã quen, không cần nói cũng biết là đầy ám muội và kiều diễm.

Hơn ba trăm năm thật ra cũng chỉ là một năm bên ngoài. Khi điên cuồng tu luyện hạ, Dương Thiên Lôi đã trưởng thành, một cơ thể trần truồng, anh tuấn thiếu niên, khuôn mặt vốn anh tuấn non nớt, giống như một cây liễu mới lớn, góc cạnh rõ ràng, lại mang theo một chút ôn nhu, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phi phàm, thân thể hắn gần như hoàn mỹ. Mỗi lần Tiêu Như Mộng nhìn thấy, trong lòng đều có cảm giác như có một tiểng nổ lớn, chấn động như vậy.

Hơn ba trăm năm, cuối cùng Dương Thiên Lôi cũng tấn cấp đến Tiên Thiên cấp bốn Ngũ khí triêu nguyên đỉnh phong, chạm đến tới Bình cảnh lớn nhất mà hắn từ khi tu luyện tới nay.

Mặc dù trên người Dương Thiên Lôi đã từng xuất hiện khí tức Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng khí tức này căn bản không thuộc về hắn. Muốn lĩnh ngộ, bất luận như thế nào cũng không thể làm được trong Huyền Hoàng Kỳ. Chỉ có ngao du trong trời đất, thông qua những trải nghiệm, tìm kiếm cơ duyên cảm ngộ tâm tình Thiên Nhân Hợp Nhất, do đó đột phá đến Tiên Thiên cấp năm Thiên Nhân Hợp Nhất chi cảnh.

...

Cuối cùng, dưới sự thu xếp của Phong Vô Kỵ, không đến trăm ngày sau, trong một đêm đen gió cao, mây đen che phủ, cùng với sấm chớp và mưa to tầm tả, Dương Thiên Lôi lặng lẽ đi ra khỏi Huyền Hoàng Kỳ, xuất hiện ở bên ngoài Thiên Đan Phong.

Toàn thân mặc một bộ y phục màu đen, trên đầu mang theo khăn che mặt, dường như chỉ có hai con mắt tinh anh, lấp lánh trong bóng đêm phát ra tinh quang. Người này, khuông mặt giấu sau khăn che mặt, mang theo hưng phấn và bỉ ôi mãnh liệt. Tuy rằng tối nay trời dông tố, không thấy một ngôi sao, nhưng trong không khí tràn ngập mùi thơm ướt át của cây cỏ mà hắn đã lâu không được hít thờ, lại khiến hắn có cảm giác như thấy lại ánh mặt trời.

Một tầng pháp lực nhàn nhạt bên ngoài thân, che chắn nước mưa, khiến quần áo của hắn không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.

- Hơn ba trăm à, cuối cùng ta cũng đã ra... Dương Thiên Lôi dừng ở chốn hoang vu quen thuộc, hưng phấn nói:

“Muội muội Tử Hàm, Tiểu Hương Hương thân yêu... Cạc cạc, ca tất nhiên sẽ cho các ngươi một niềm vui bất ngờ... Mở cửa”

Đúng lúc này, theo một tiếng của Dương Thiên Lôi cửa Chi Ma rộng mở. Cấm chế của Thiên Đan Phong tự động mở ra. Thân hình Dương Thiên Lôi nhoáng lên, liền hóa thành một cơn gió, vô thanh vô tức xuất trong Thiên Đan Phong. Lúc tiến vào, Dương Thiên Lôi ôm quyền quay về phía hư không cười hắc hắc, thấp giọng nói:

- Đa tạ chưởng giáo chí tôn.

- Tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm chuyện xấu gì? Cẩn thận bị sư phụ ngươi bắt được.

Thần niệm Phong Vô Kỵ ở trong đầu Dương Thiên Lôi nói.

- Sao có thể? Lão nhân gia người mở cửa, nếu như bị sư phụ ta biết, vậy người cũng thật quá mất mặt rồi. Hắc hắc, yên tâm đi, đệ tử có làm chuyện gì xấu cả, chỉ là nghĩ cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.

- Ha ha... Nói vậy còn được. Nhớ kỹ, ở trong môn phái hai ngày, ngươi sẽ đi ra ngoài du lịch. Với cảnh giới hiện tại của ngươi, còn phải đi tương đối xa, thời gian không nhiều lắm, chỉ có hai năm, Trảm Không Kiếm Phái chúng ta có thể đại phóng quang mang hay không, tất cả đều gửi gắm trên người ngươi, ngươi cũng đừng phụ mấy ức viên Thuần Dương Đan.

- Ách... Tuyệt đối sẽ không. Lão nhân gia người yên tâm được rồi. Hắc hắc, hẹn gặp lại.

Dương Thiên Lôi vô cùng tự tin nói, đồng thời, thân hình nhoáng lên, lại hóa thành một cơn gió, toàn thân phảng phất biến thành hơi nước trong bão tố, bí mật phát huy năng lượng vụ thuộc tính tới cực hạn, như một tia chớp hướng về phía Lăng Vân Các.

Sau Trương Tử Hàm xuất quan khỏi thiên động, liền được Dương Thiên Lôi và đám người Sở Hương Hương nhiệt tình mời ở lại, cũng giống như Mộc Tử Vi, thường ở tại Thiên Đan Phong. Hơn nữa, Dương Thiên Lôi đã đạt được mục tiêu vô sỉ của hắn, để hắn ở giữa Trương Tử Hàm và Sở Hương Hương, ở tầng thứ tư của Lăng Vân Các.

Trời đang mưa dông, đối với bất kỳ người tu luyện nào mà nói cũng đều là tối kỵ. Cho nên, tối nay thế nào tất cả mọi người cũng đã nghỉ ngơi.

Dương Thiên Lôi giống như con báo, xuất hiện trước Lăng Vân Các, thân hình nhẹ nhàng nhún một cái, liền bay lên trời, trực tiếp rơi vào tầng bốn của Lăng Vân Các. Chỉ là trong phòng lại tối đen, nghĩ đến muội muội Tử Hàm hẳn là đã ngủ.

Tâm thần Dương Thiên Lôi khẽ động, niệm lực nhất thời như gió nhẹ mưa phùn, đi qua cửa phòng, lén lút lọt vào trong phòng.

Khiến Dương Thiên Lôi kỳ quái chính là, trong phòng trong lại không có một chút khí tức nào.

- Lẽ nào đã trở lại Thiên Mộng Phong?

Trong lòng Dương Thiên Lôi phiền muộn, thầm nghĩ, nhẹ nhàng đẩy cả ra, đi vào trong phòng.

Chăn đệm chỉnh tề, sách đặt trên gường, chẳng thấy hình bóng của Trương Tử Hàm? Phòng tắm cũng trông không, hiển nhiên Trương Tử Hàm không có ở trong phòng.

- Nàng đâu rồi, ta trở về không đúng lúc, xem ra chỉ có thể chờ đến ngày mai mới có thể nhìn thấy muội muội Tử Hàm... Dương Thiên Lôi phiền muộn nghĩ.

Hơn ba trăm năm, từng cảm nhận được nụ hôn đầu tiên khiến Dương Thiên Lôi còn muốn nhìn thấy muội muội Tử Hàm sẽ lập tức ôn tồn ôn tồn, thể nghiệm cái cảm giác tuyệt vời này. Đương nhiên nếu như có thể tiến thêm một bước. Điều đó khiến cho Dương Thiên Lôi càng muốn thấy nàng sớm hơn. Phải biết rằng, giờ phút này, bản thân hắn đã hoàn toàn trưởng thành.

Nhưng hiện tại hiển nhiên không có khả năng.

“Khẳng định Hương Hương sẽ ở đó. Đúng, nếu không đêm nay làm cho Hương Hương nằm trong tầm tay trước? Hắc hắc...”

Khóe miệng Dương Thiên Lôi lộ ra một nụ cười bỉ ổi, thân hình nhoáng lên, liền từ trong phòng Trương Tử Hàm bay ra, nhẹ nhàng rơi xuống tầng hai.

Phòng trong vẫn tối đen. Bất quá mới tới cửa, Dương Thiên Lôi liền nghe được phòng trong truyền ra tiếng nước chảy "Ào ào". Nhất thời trong ánh mắt liền toả ra hai luồng ánh sáng đầy hưng phấn.

- Nàng đang tắm, quả thực là trời cũng giúp ta...

Dương Thiên Lôi liền giấu đi khí tức của mình, vô cùng nhẹ nhàng, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, liền lén lút mở cửa, cả người hắn với y phục màu đen, như một âm hồn nhanh như chớp lẻn vào trong phòng, cúi người, như một con mèo, chậm rãi đi tới cửa phòng tắm.

Trong phòng tắm cũng tối đen, nhưng rõ ràng Sở Hương Hương đang ngâm mình trong nhà tắm.

Đối với người tu luyện mà nói, ngâm mình trong nước vốn là một loại hưởng thụ, mà trong thời tiết going tố này, không hề nghi ngờ gì chính là điều kiện tốt nhất để ngâm mình trong nước, lại không làm lỡ chuyện tu luyện, có thể để thể xác và tinh thần thả lỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.