Huyền Thiên

Chương 330: Chương 330: Thời không pháp tắc gấp ba!




- Có đạo lý! Bất quá, bề ngoài quả thực là kỳ quái ah, dựa theo lực lượng truyền thừa hắn lưu lại, muốn cảm ứng được khí tức triệu hoán, mới có thể xuyên qua tầng nham thạch tiến vào bên trong cái không gian này. Thế nhưng tại sao ta hoàn toàn không cảm ứng được một chút lực lượng triệu hoán nào, vẫn có thể tiến vào!

Trên mặt Dương Thiên Lôi lộ ra một tia đắc chí, nói! Hắn loáng thoáng đã đoán được, lần này khẳng định là do đan điền thần kỳ của hắn quấy nhiễu. Hắn có thể bất tri bất giác tiến vào được đến nơi này, khẳng định là đạt được đại khí vận cùng đại cơ duyên thuộc về hắn.

- Là nàng?

Lăng Hi nói.

- Có lẽ là như vậy? Thôi kệ, thời gian không còn nhiều lắm, cứ thử trước xem có được tán thành hay không. Nếu có thể, chúng ta trực tiếp đem nó thu vào bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", bằng khôgn chugns ta cũng không có cách khác ở lại bên trong di tích này tu luyện!

Dương Thiên Lôi nói xong, liền dựa theo chỉ dẫn ở trên văn bi, chém ra một đạo kiếm quang, trực tiếp cứa lên trên cổ tay của bản thân sau đó bức ra đại lượng máu huyết phun lên trên văn bi. Cùng lúc đó, mi tâm của hắn tỏa ra đại lượng hào quang bảy màu, niệm lực tinh thuần thao túng cỗ lực lượng thần bí bên trong đan điền đồng thời quán chú lên trên tấm bia đá!

Ông ông ông....

Trong chốc lát, từng đạo thanh âm nặng nền, truyền ra từ trên tấm bia đá, tấm bia đá tựa hồ đã bắt đầu rung động kịch liệt trong một phạm vi lớn, từng vòng năng lượng gợn sóng bắt đầu trào ra từ trên tấm bia đá, giống như là những gợn nước, truyền thẳng lên trên người Dương Thiên Lôi, đem Dương Thiên Lôi vây vào bên trong!

- Ha ha..

Sau nửa canh giờ, tấm bia đá màu đen bỗng nhiên hóa thành một đạo lưu quang, chui vào bên trong mi tâm Dương Thiên Lôi. Cùng lúc đó, Dương Thiên Lôi hưng phấn phá lên cười lớn!

- Thành công rồi! Lăng Hi, chúng ta thành công rồi! Ha ha ha ta đã luyện hóa được chìa khóa bảo khố, đạt được bảo khố tán thành! Chúng ta bây giờ cứ thử thu nó vào, bằng vào chiếc chìa khóa này, có lẽ lần này sẽ không bị ngăn cản!

- Ừ!

Lăng Hi lên tiếng.

Dương Thiên Lôi liền trực tiếp thối lôi đến bên ngoài cung điện, lần nữa đi tới trước đại môn cung điện, tế ra "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" cùng Lăng Hi Nhân Khí Hợp Nhất, bắt đầu thử thu lần thứ hai!

- Thu!

Theo Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" đã biến ảo ra vô cùng lớn, lập tức tuôn ra vô tận ngũ sắc quang hoa! Cùng lúc đó, Dương Thiên Lôi dùng niệm lực thúc dụng tấm bia đá, tán ra khí tức chìa khóa của bảo khố, cùng ngũ sắc quang hoa hòa thành một thể!

Tê tê tê.

Âm thanh cắn nuột quen thuộc một lần nữa vang lên, Dương Thiên Lôi hưng phấn gào lên một tiếng không khác gì sói tru, khu "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" đẩy nhanh tốc độ!

Không gian pháp tắc thần kỳ, một lần nữa khiến cho "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" giống như rắn nuốt voi, men theo đại môn cung điện bắt đầu dung nhập vào bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình".

Sau nửa canh giờ, tòa cung điện cực lớn đã hoàn toàn biến mất bên trong không gian lòng đất, tiến vào bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình"!

- Hô!

Dương Thiên Lôi thở phào nhẹ nhõm, quét mắt liếc nhìn qua không còn bất cứ thứ gì bên trong không gian này, sau khi đã xác định đã vô cùng an toàn, cả người lập tức hóa thành một đạo lưu quang, mang theo tâm tình hưng phấn, trực tiếp chui vào bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình".

Một đạo bạch quang hiện lên, Dương Thiên Lôi đã xuất hiện trước mặt Tiểu linh thú cùng với Lăng Hi.

Toàn cung điện cực lớn được Dương Thiên Lôi cùng Lăng Hi đạt ở hạch tâm của "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", dưới ngũ sắc quang hoa chiếu rọi, tản ra quang hoa xinh đẹp tuyệt luân, giống như là một tòa thần điện, tràn đầy tiên khí!

- Thiên Lôi, lúc nãy khi chúng ta ở bên trong cung điện, ngươi có phát hiện được điều gì không?

- Điều gì?

- Thời không pháp tắc!

Lăng Hi hưng phấn nói.

- Thời không pháp tắc?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày, trong chốc lát, hai con ngươi lập tức tràn ra hai đạo hào quang chói mắt, dị thường hưng phấn nói:

- Không sai! Tòa cung điện kia hoàn toàn chính xác là đã cải biến thời không. Vừa rồi khi còn ở bên trong cung điện, ta đã phát hiện được một tia khác thường, bất quá vì vội vã nghĩ cách thu nó, nên cũng không có quá mức chú ý! Ha ha, không nghĩ tới bảo khố này lại có thể khởi động thời không pháp tắc!

- Chỉ là, Lăng Hi, ta cảm thấy rất kỳ quái, thời không pháp tắc của cung điện này, chẳng lẽ một mực luôn ở trọng trạng thái khởi động sao? Nguồn năng được được cung ứng không ngừng kia là tới từ nơi nào? Chẳng lẽ nó vẫn luôn ở trong trạng thái tự động thiêu đốt đan dược? Hơn nữa tỉ lệ thay đổi thời không pháp tắc của nó, so với Huyền Hoàng Kỳ cùng Định Hồ Châu cũng cao gấp ba lần! Trong này ba năm mới bằng ngoại giới một ngày!

Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi. Sau khi bước vào Tiên Thiên Tiên Thiên cấp năm, tu luyện giả đã có được khái niệm thời gian vô cùng chính xác. Vừa rồi mặc dù Dương Thiên Lôi không có quá lưu ý, nhưng thời gian tiến vào cùng đi ra, hắn vẫn có thể đem tỉ lệ thời gian tính toán ra một cách rõ ràng.

- Không có khả năng. Một trăm triệu năm, nếu dựa vào thiêu đốt đan dược để khởi động thời không pháp tắc, cái này cần đến số lượng bao nhiêu? Hơn nữa còn là thời không pháp tắc siêu việt hơn so với đạo khí phổ thông?

- Tại sao lại như vậy?

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày. Chỉ là vừa mới hỏi xuong, trong mắt hắn đột nhiên bắn ra hai đạo hào quang, cơ hồ là cùng với Lăng Hi đồng thời nói ra một câu:

- Thiên Cương Quần Tinh Trận!

- Không sai! Tòa Thiên Cương Quần Tinh Trận vô cùng lớn kia chính là nguồn cung cấp năng lượng không ngừng cho tòa cung điện này! Hơn nữa, cung điện này có thể hoàn toàn do Thiên Tinh Thạch cô đọng mà, một lượng Thiên Tinh Thạch lớn như thế, cũng có thể khiến cho việc khởi động thời không pháp tắc của nó cần rất ít năng lượng!

Lăng Hi nói.

- Mẹ nó, chúng ta phát tài rồi! Lăng Hi ngươi mau luyện hóa trận đồ của Thiên Cương Quần Tinh Trận sau đó đem nó dung hợp cùng với "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình"! Đến lúc đó cung điện bảo khố này...Hắc hắc!

Trong mắt Dương Thiên Lôi chợt tỏa ra hào mang vô cùng hèn mọn, bỉ ổi, sau đó không nói thêm cái gì nữa!

- Phi.

Cảm ứng được ý nghĩ xấu xa của Dương Thiên Lôi, Lăng Hi không chút do dự gắt nhẹ một tiếng, trực tiếp hòa thành một đạo thần quang năm màu, hướng lên phía trên tòa Thiên Cương Quần Tinh Trận cực lớn!

- Chủ nhân, chủ nhân, mang Tiểu Bạch đi cung điện chơi đùa đi...

Tiểu linh thú lập tức nhảy lên bờ vai Dương Thiên Lôi thân mật nói.

- Hai ngày nữa, ca cho ngươi mỗi ngày đều ở bên trong chơi đùa! Hai ngày này ca bao thầu rồi!

Trong mắt Dương Thiên Lôi tràn ra hào quang hưng phấn. Trực tiếp tóm lấy lỗ tai tiểu linh thú, đặt qua một bên, nói!

- Nhanh đi tu luyện đi! Đừng có tới quấy rầy ca!

Dương Thiên Lôi nói xong, thân hình nhoáng lên một cái liền tiêu thất tại chỗ, thời điểm xuất hiện, hắn đã vô thanh vô tức đi tới Ái sào hiệu.

Giờ phút này, Ái sào hiệu lớn vài trăm trượng đã được bố cục lại thành một dãy phòng ốc hình tròn chính giữa có một cái sân nhỏ. Mà trong sân có trồng mười tám gốc Trường Sinh Thụ tỏa ra từng trận thơm mát mê người, trên mỗi một cây chỉ có một Quả Trường Sinh, nhưng lúc này đã trở nên vàng óc mê người, hiển nhiên là đã hoàn toàn thành thục!

Tiêu Như Mộng đang khoanh chân ngồi tu luyện bên cạnh một gốc Trường Sinh Thụ

- Hắc hắc...

Dương Thiên Lôi nhìn Tiêu Như Mộng đang đắm chìn bên trong tu luyện, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhẹ, phóng xuất ra khí tức của mình, cố ý khiến cho Tiêu Như Mộng tỉnh lại.

- Thiên Lôi?

Tiêu Như Mộng lập tức mở mắt, đứng dậy, vươn bàn tay nhỏ bé ra, hướng Dương Thiên Lôi chạm tới, sau khi xác nhận Dương Thiên Lôi là thực, Tiêu Như Mộng hỏi tiếp:

- Ngươi sao lại vào đây!

- Đương nhiên là nhớ tới Tiểu Mộng Mộng rồi!

Dương Thiên Lôi lập tức ôm lấy chiếc eo thon nhỏ mảnh khảnh của Tiêu Như Mộng nói:

- Ta mang ngươi đi một nơi! Ngươi mau nhắm mắt lại!

Tiêu Như Mộng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong chốc lát, Tiêu Như Mộng cảm thấy thân thể mình bị ôm chặt, sau đó quay cuồng một hồi, sau đó đã ở trên mặt đất.

- Đã đến!

Dương Thiên Lôi nói.

Bên trong không gian của "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình" hắn và Lăng Hi chân chính là chúa tể, muốn tới nơi nào chỉ cần ý niệm thoáng qua thì cho dù bất luận nơi đó xa như thế nào, ở phươnng nào đều có thể đến đó trong thời gian một ý niệm mà thôi.

So với đường hầm tinh không chân chính còn nhanh hơn nhiều!

- Cái này, đây là nơi nào?

Khi Tiêu Như Mộng mở mắt ra, thấy được tòa cung điện xinh đẹp tuyệt luân trước mắt, lập tức khiếp sợ hỏi.

- Vẫn là đang ở bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình". Bất quá, tòa cung điện này là bảo khố ta vừa đoạt được bên trong di tích!

- Bảo khố đạt được ở bên trong di tích?

Tiêu Như Mộng có chút nghi hoặc hỏi. Thời điểm nàng quay trở lại bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", rõ ràng trong di tích đã bạo phát ra Thiên Ma quần, Dương Thiên Lôi cùng Vu Thanh Nhã đã phản hồi, như thế nào lại đoạt được bảo khố? Hơn nữa còn là cung điện khổng lồ như thế!

- Hắc hắc, chúng ta vào trong rồi nói!

Dương Thiên Lôi nói xong liền nắm tay Tiêu Như Mộng, ý niệm khẽ động, chìa khóa bảo khố lập tức phát ra một đạo hắc quang, dung nhập vào phía trên đại môn của Bảo khố Minh Huyền, một cái thông đạo lớn lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người.

Dương Thiên Lôi kéo tay Tiêu Như Mộng trực tiếp đi vào bên trong.

- Đây rốt cục là đang xảy ra chuyện gì?

Sau khi bước vào bên trong cung điện, tấm bia đá màu đen là chìa khóa của bảo khố đã bị Dương Thiên Lôi luyện hóa, lập tức biến mất. Hai ngươi chỉ thấy một không gian có phạm vi chừng mười trượng, trong đó tràn ngập thiên địa linh khí. Điểm cuối cùng của không gian, đồng dạng cũng có một cá đại môn hình tròn, bên trên được khắc bốn chữ: Bảo khố tầng một!

- Sau khi ngươi trở lại không gian bên trong "Thanh Tịnh Lưu Ly Bình", ta đã quay trở lại hạch tâm di tích, dưới đáy của vực sâu đã đạt được tòa bảo khố này!

Dương Thiên Lôi đơn giản nói:

- Chúng ta bây giờ vẫn còn đang ở bên trong hạch tâm di tích. Hơn nữa không có biện pháp đi ra ngoài!

- Không có biện pháp đi ra ngoài? Chẳng lẽ chúng ta bị nhốt ở nơi này sao?

Tiêu Như Mộng tuy rằng rất ngạc nhiên, nhưng khi nghe được Dương Thiên Lôi nói như vậy, trong nội tâm nàng cũng không có bất kỳ chút kinh hoàng nào,mà ngược lại phảng phất có một chút cảm giác vui sướng nhàn nhạt.

- Xem như tạm thời đã bị kẹt ở nơi này rồi. Bởi vì có ba gã cường giả Thần Đạo rác rưởi đang truy bắt ta! Bất quá... vẫn còn thời gian không đến ba ngày, mà trong tòa bảo khố này đã khởi động thời không pháp tắc. Hơn nữa tài liệu cô đọng ra tòa bảo khố này tất cả đều là Thiên Tinh Thạch, vì thế tỉ lệ thời không pháp tắc ở nơi này so với Huyền Hoàng Kỳ còn cao hơn gấp ba lần! Nói cách khác, chúng ta ở trong này ba năm cũng chỉ bằng ở bên ngoài một ngày! Mộng Mộng, chúng ta bắt đầu đi!

Dương Thiên Lôi giải thích cho Tiêu Như Mộng xong bỗng nhiên đi tới bên người Tiêu Như Mộng, trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực.

Tiêu Như Mộng ưm một tiếng, cả người lập tức ngả vào trong lồng ngực Dương Thiên Lôi.

Hai người đã vài ngày không có song tu, đừng nói huyết khí phương cương như Dương Thiên Lôi, ngay cả Tiêu Như Mộng nội tâm cũng phi thường khát vọng!

Một lát sau, hai người đã quấn chặt lại với nhau, môi kề môi, trao nhau những nụ hôn cực kỳ nồng nàn. Dương Thiên Lôi tham lam nuốt lấy chiếc lưỡi ngọt ngào, thơm tho của Tiêu Như Mông, đôi ma trảo không chút lưu tình sờ soạng lên thân thể mềm mại đã trở nên nóng hổi của nàng, vuốt ve bừa bãi không bỏ sót bất cứ nơi nào. Theo sự di chuyển của đôi bàn tay hắn, y phục của Tiêu Như Mộng từng món từng món bị cởi xuống, da thịt vốn trong suốt như ngọc lúc này đã nổi nên một tầng huyết hồng nhàn nhạt.

Rốt cục, không lâu sau, y phục trên người Tiêu Như Mộng đã hoàn toàn bị cởi xuống, hai người vẫn đứng nguyên như trước, Tiêu Như Mộng ôm thật chặt eo Dương Thiên Lôi, cặp song phong nẩy nở của nàng ép chặt lên lồng ngực của Dương Thiên Lôi! Tấm lưng trần trắng nón như mỡ dê, bị ma trảo của Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi trượt lên cái eo thon mảnh khảnh vô cùng mê người, sau đó đột nhiên trượt xuống, đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông tràn đầy co dãn của Tiêu Như Mộng!

Đúng lúc này, Dương Thiên Lôi đột nhiên rời khỏi bờ môi Tiêu Như Mộng, cả người cúi xuống, bắt đầu hôn lên chiếc cổ của Tiêu Như Mộng, sau đó dần dần trượt xuống.

Mà Tiêu Như Mộng lập tức không kìm lòng được phát ra từng trận rên rỉ vô cùng mê người, nàng vẫn đứng như cũ, dường như hai chân đã bị đóng đinh xuống mặt đất rồi!

- Ah.aaaaaaa!

Bất chợt, khi bờ môi của Dương Thiên Lôi rốt cuộc cũng hôn lên điểm đỏ tươi vô cùng dụ hoặc kia, Tiêu Như Mộng chợt rên lên một tiếng, thân thể nàng co rút, giống như động kinh, hai chân co quắp dãy dụa! Dương Thiên Lôi vốn đã sớm lõa thể. Cho dù, hắn vẫn kiêng kị, để cho hạ thân của mình cùng chỗ kín của Tiêu Như Mộng hoàn toàn cách xa, miễn cho chạm phải nỗi đau của Tiêu Như Mộng. Thế nhưng giờ phút này, Dương Thiên Lôi không ngờ lại cảm giác được, một cỗ nhiệt lưu từ bên trong chỗ kín của Tiêu Như Mộng phun lên trên người hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.