Huyền Thiên

Chương 502: Chương 502: Rùa đen rút đầu?




Trần Thiến dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo tử tế, vội vàng bước ra cửa phòng, tóc còn ướt sũng, khuôn mặt đỏ bừng.

- Ai?

Trần Thiến mang theo một tia mong chờ, hỏi.

- Tiểu Thiến xinh đẹp, là ca ca đây.

Người bên ngoài cửa nói vọng vào, âm thanh rất thấp, là âm thanh của nam nhân.

- Thiên Lôi?

Trần Thiến lập tức vui mừng. Nha đầu đã đoán là Dương Thiên Lôi, tuy cảm thấy âm thanh có chút kỳ quái, nhưng có thể nói ra những lời này chỉ có Dương Thiên Lôi, liền không thể chờ đợi được mở cửa ra, thời điểm nhìn thấy người trước mắt, lập tức biểu đổi sắc mặt:

- Trần Đình? Nha đầu chết tiệt, lại dám gạt ta!

- Khanh khách... Nhìn bộ dáng kích động của ngươi, ồ, mới tắm xong à? Ta còn tưởng rằng ngươi đang đợi muội phu, đứng ngồi không yên, cho nên đi tìm ngươi! Thôi, ngươi cứ tiếp tục ngâm mình đi, ta cũng trở về đây!

Trần Đình vừa cười vừa nói:

- Tại sao hắn vẫn chưa trở về? Ta còn tưởng rằng hắn đã trở lại, ai muốn thân mật trong phòng với ngươi... Ai nha, gặp lại...

Trần Thiến lập tức nổi bão muốn đuổi theo, Trần Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào trong phòng của mình, “Bành” một tiếng đóng cửa lại.

- Cốc cốc...

Mười phút sau, lại có âm thanh gõ cửa.

- Ai?

Trần Thiến hỏi.

- Tiểu Thiến xinh đẹp, ca ca đã trở lại! Mau mở cửa ra!

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Trần Đình, nha đầu chết tiệt, ngươi còn chưa thôi à?

Trần Thiến mở cửa một cái thật mạnh, chưa thèm nhìn đã nói ra, hai bàn tay nhỏ bé nhanh chóng duỗi ra, chuẩn bị ra tay giáo huẫn Trần Đình, nhưng đã bị hai bàn tay khác bắt lấy:

- Trần Đình? Ở nơi nào?

- À?

Trần Thiến cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Lôi:

- Tại sao là ngươi? Tinh Giả Nhị cấp? Ha ha ha... Đại sắc lang, vào đi!

Trong lòng Trần Thiến kinh hỉ, nhìn thấy Dương Thiên Lôi Tinh Giả Nhị cấp, mà không phải là Nhất cấp, đây mới là điểm làm nàng kinh hỉ. Ít nhất trong một tháng hắn đã tăng lên được một cấp, như vậy cũng đã rất nhanh rồi. Hơn nữa, tu vi hiện tại của nàng, nàng tuyệt đối có tư cách ”Khi dễ” tên gia hỏa bỉ ổi hèn mọn này.

- À? Tiểu Thiến xinh đẹp... Ngươi muốn làm gì? Không muốn ah...

Dương Thiên Lôi hoảng sợ hét lớn, nhưng đột nhiên đánh về phía Trần Thiến, hai người đồng loạt lao về phía chiếc giường trong phòng, ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng lại.

Đúng lúc này, một nữ hài che mặt đi qua, nghe được âm thanh của Dương Thiên Lôi, nàng cảm thấy rất quen thuộc, cũng không phải âm thanh quen thuộc, mà là lời nói vàngữ khí của nam nhân này rất quen thuộc. Thời điểm đi qua cửa, nhịn không được liếc vào bên trong một cái, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Dương Thiên Lôi bổ nhào về phía Trần Thiến. Nhưng mà, bóng lưng của Dương Thiên Lôi đã lớn hơn bốn năm trước rất nhiều, tuy nữ hài này cảm thấy quen thuộc nhưng lại không nhận ra. Nhìn nữa thì phi lễ, nên vội vàng đi nhanh.

- Ngay cả cửa còn chưa đóng, bị người ta nhìn thấy kìa!

Ánh mắt của Trần Thiến nhìn ra cửa, nhìn thấy một nữ hài che mặt đi qua, nhìn thấy bọn họ.

Mà nữ hài che mặt này chính là một trong những lão bà của Dương Thiên Lôi, Mộc Tử Vi. Từ khi Dương Thiên Lôi và Kim Chính Thái gặp mặt ngày đó, bọn người Trương TửHàm đều mang mặt nạ bảo hội, cũng không phải do các nàng nhớ tới nên mang vào, bởi vì có người làm cho các nàng mang.

- Sợ cái gì, chúng ta còn chưa bắt đầu mà!

Dương Thiên Lôi đắc chí, nhưng vội vàng nhảy xuống giường, đóng cửa lại.

Ngươi muốn bắt đầu cái gì ah, Dương công công?

Trần Thiến là Tinh Giả Tứ cấp bị Dương Thiên Lôi làm trở tay không kịp, tuy mặt mũi đỏ bừng, nhưng cũng không trì hoãn quá lâu, làm sao mà nàng để cho Dương Thiên Lôi có cơ hội đắc chí chứ?

- Ách... Tiểu Thiến xinh đẹp, có câu ngạn ngữ nói thế này: Có lần đầu tiên, thì có mười lăm, ngươi cũng đừng quá mức a!

- Phi, ngươi chết đi, lần đầu tiên, bây giờ bổn tiểu thư sẽ là mười lăm!

Trần Thiến không chút lưu tình, chỉ vào phòng tu luyện môn, nói ra:

- Đi vào!

- Được rồi, đánh là thương, mắng là yêu, ca sẽ cho ngươi được một lần làm mười lăm! Ngươi muốn thương, muốn yêu thế nào thì tùy ngươi!”

Dương Thiên Lôi nói xong liền đi vào phòng tu luyện, tên gia hỏa này rất vô sỉ, hắn nằm xuống mặt đất thành hình chữ ”Đại”. Bộ dáng mặc cho người ta xử trí.

Trần Thiến xinh đẹp rất phiền muộn, một chút cảm giác thành tựu cũng không có, oán hận nhìn Dương Thiên Lôi, ngay cả tâm tư chà đạp hắn cũng không có.

- Ồ? Tiểu Thiến xinh đẹp, đến không?

- Phi, không có ý nghĩa, đợi đến khi tu vi của ngươi ngang ta thì đến lúc đó giáo huẫn ngươi sau... Tại sao lâu như vậy ngươi mới tới đây? Chẳng lẽ gặp phải Tiêu Ngạn sao?

Trần Thiến nói ra.

- Ân. Gặp được, lúc ca vừa xuất hiện trên diễn võ trường, liền bị thằng khốn kiếp này đánh lén, trực tiếp bị treo. Trì hoãn suốt một tháng, nhưng mà, tên kia thảm hại hơn!

Dương Thiên Lôi đứng dật, cầm chặt bàn tay nhỏ bé của Trần Thiến, nói ra.

- Tại sao lại thảm hơn?

- Đầu tiên ca cắt tiểu đệ đệ của hắn, sau đó cho một thanh kiếm bạo cúc hắn! Đương nhiên hắn thảm hại hơn rồi, bởi vì hắn muốn giết ta, cho nên sau khí trở thành Tinh Giả, hắn ở lại Cô Hàn thôn đợi một năm, hình như đã đắc tội không ít người, lúc đó ca giết hắn, nhiều người đã đại khoái nhân tâm a, xem ra người bị hắn khi dễ cũng không ít, chắc chắn sẽ lấy lại danh dự.

Trần Thiến nghe được lời nói của Dương Thiên Lôi, mặt mũi đỏ bừng, bởi vì thằng này quá sức thô tục.

- Ngươi chớ đắc ý quá sớm, đám gia hỏa kia đều đợi ngươi ở đây, hiện tại đã là Tinh Giả Tứ cấp.

- Sợ cái gì, ta không ra khỏi phòng là được. Đợi đến khi ca tu luyện đến cấp bậc không kém hơn bọn chúng bao nhiêu, sẽ ra ngoài! Ai dám đến, ca sẽ biến hắn thành Tiêu Ngạn thứ hai.

Dương Thiên Lôi nói ra.

- Không ra ngoài? Không đi ra ngoài tu luyện thì làm sao ngươi có thể đuổi kịp bọn chúng?

- Ngươi chờ xem!

Dương Thiên Lôi nói rất tự tin. Trong ánh mắt léo ra một đạo tinh quang. Nhưng mà, mục tiêu của hắn không phải là mười bảy tên não tàn kia, mà hắn muốn tăng cấp, sẽ đi chiến đấu với nam tử che mặt đã đánh bại hắn, còn muốn tìm hiểu xem vì sao hắn lại ra tay giết hắn. Dương Thiên Lôi nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao lại chém giết mình. Đồ tài? Ở chỗ lịch lãm rèn luyện này chỉ có rắm tài, sau khi chết sẽ biến thành đạo bạch quang, sau đó trọng sinh. Không hao tổn một sợi tóc. Vì lịch lãm rèn luyện? Nhưng nếu lịch lãm rèn luyện thì không ai đi giết kẻ không có lực hoàn thủ? Nếu không phải đồ tài, cũng không phải lịch lãm rèn luyện, vậy chỉ có một nguyên nhân, trả thù!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.