Huyền Thiên

Chương 2: Chương 2: Mỹ nữ lão sư (thượng)




Trong nội tâm Dương Thiên Lôi chợt lóe lên một chút tiếc nuối, thất lạc và không cam lòng. Đương nhiên, cảm giác đó cũng chỉ thoáng qua trong phút chốc mà thôi.

Từ trong trí nhớ khá rõ ràng, Dương Thiên Lôi hiểu được đại khái, số phận chủ nhân trước đây của thân thể này rất bi ai, nhưng so với cuộc sống trên Địa Cầu không thân nhân, không người thương, không người yêu của hắn cũng coi như tốt hơn nhiều.

- Này! Dương Thiên Lôi, mặc y phục rồi ra đi. Ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao không đi luyện công sáng? Ta là lão sư mới tới của các ngươi.

Mỹ nữ mặc bạch y đã áp chế được tâm tình khiếp sợ của mình, lớn tiếng nói, nhưng trong lòng lại âm thầm động viên chính mình, “ Hắn mới mười một tuổi, bất quá chỉ là một tiểu nam hài. Hơn nữa, đây là ký túc xá của hắn, cũng không thể trách hắn… Ta đã là lão sư, cũng nên có phong độ của lão sư…”

Thế nhưng, trong lòng mỹ nữ mặc bạch y khó có thể bình tĩnh được. Mặc dù Dương Thiên Lôi chỉ là một hài tử mười một tuổi, nhưng dù sao cũng là nam nhân, “linh kiện” cũng giống của nam nhân trưởng thành, gây cho thị tuyến của mỹ nữ mặc bạch y kích thích tuyệt đối không nhỏ.

Phải biết rằng, mỹ nữ mặc bạch y bất quá cũng chỉ mới mười tám tuổi, vẫn chỉ là một tiểu xử nữ ngây thơ trong sáng. Nếu có nhìn thấy thứ đồ chơi kia cũng chỉ là của tiểu oa nhi mà thôi. Mặt hàng quy mô như của Dương Thiên Lôi căn bản là chưa từng chứng kiến qua.

- Luyện công buổi sáng? Lão sư mới tới?

Dương Thiên Lôi run run đi ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng thuần khiết lại phi thường không thành thật dừng ở trước mặt siêu cấp mỹ nữ, thầm nghĩ trong lòng: “Thảo nào không có bất luận thông tin gì về mỹ nữ này. Thì ra là lão sư mới tới.”

- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không tin ta sao?

Nghe giọng điệu nghi vấn của Dương Thiên Lôi, tựa hồ không tin tưởng thân phận lão sư của nàng, mỹ nữ mặc bạch y nhất thời trừng trắng hai trong mắt tuyệt mỹ, hỏi ngược lại.

- Tin! Ta tuyệt đối tin tưởng lời mỹ nữ lão sư nói. Chỉ là…

- Chỉ là cái gì?

Mỹ nữ mặc bạch y hơi kỳ quái. Người trước mắt này và người được mô tả là trầm mặc ít lời, chỉ biết có tu luyện và tu luyện Dương Thiên Lôi kia tựa hồ khác nhau quá xa, nhất là nhãn thần và ngữ khí của hắn.

- Mỹ nữ lão sư…

Dương Thiên Lôi gãi gãi đầu.

- Ta là Trương Tử Hàm, ngươi có thể gọi là Trương lão sư.

- Ách…Trương lão sư, là thế này, ta có lẽ, khả năng, hẳn là… Đã đột phá bình cảnh rồi.

Tuy rằng Dương Thiên Lôi vừa mới đi tới thế giới này, nhưng trong đầu hắn cũng đã có sẵn ký ức của thiếu niên, hơn nữa cũng cảm thấy như mình đã từng trải qua. Cho nên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, mình hiện tại và nam nhân bi ai kia có thay đổi rất lớn, cỗ lực lượng bạo tạc kia chính là đột phá bình cảnh, trở thành biểu tượng Tinh giả cấp một.



Nam nhân bi ai Dương Thiên Lôi năm tuổi đã bắt đầu tu luyện công pháp trúc cơ “Hùng Vương Đoán Cơ Công”, tới ngày thứ ba đã lập nên kỳ tích, cảm ứng được tinh thần lực, cũng có thể dẫn vào trong cơ thể, một lần hành động liền phá vỡ kỷ lục của Đế quốc Cát Ương, khiến hắn trở thành trọng điểm bồi dưỡng của học phủ cao cấp nhất Đế quốc Cát Ương – học viện Cực Dương, thành hi vọng của gia tộc.

Tất cả mọi người đều cho rằng, Dương Thiên Lôi sẽ vượt qua bất cứ người nào trong gia tộc, trở thành thiếu niên đáng kiêu ngạo nhất Đế quốc Cát Ương. Mọi người cũng cho rằng, chỉ cần không đến một năm, hắn liền có thể dùng tinh thần lực rèn luyện hoàn toàn sáu trăm ba mươi chín khối cơ bắp, trở thành Tinh Giả cấp một. Thế nhưng thẳng cho tới hôm nay, hắn vẫn dậm chân tại thời điểm năm tuổi đó. Tinh thần lực hấp thu được chưa kịp rèn luyện cơ thể đã biến mất một cách quỷ dị.

Ban đầu, trưởng bối của Dương Thiên Lôi, các lão sư trong học viện còn không quá để ý. Nhưng theo thời gian trôi qua, khi chúng bạn cùng lứa của hắn, thậm chí các tiểu hài tử niên kỷ nhỏ hơn đều lần lượt đột phá, địa vị của thiếu niên đã từng được coi là thiên tài trong mắt mọi người cũng dần dần thay đổi, trở thành kẻ tầm thường không hơn không kém. Đồng thời, rất hiển nhiên, hắn cũng mất đi tư cách trọng điểm bồi dưỡng của Học viện Cực Dương.

Chỉ là Dương Thiên Lôi rất quật cường, không chịu buông bỏ mộng tưởng trong lòng. Hắn vẫn trước sau như một, thậm chí càng thêm điên cuồng mà nỗ lực tu luyện. Hắn phải một lần nữa đoạt lại vinh quang mình đã từng sở hữu. Hắn có thể phụ lòng bất kỳ người nào, nhưng nhất quyết không thể phụ lòng mẫu thân mình.

Dương Thiên Lôi nhớ rất rõ ràng bình thường mẫu thân bị Đại nương cùng Nhị nương khi dễ, cũng nhớ rất rõ ràng khuôn mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ tươi cười của mẫu thân khi biết mình là thiên tài tu luyện. Hắn cũng nhớ rất kỹ mẫu thân đã từng nói qua với hắn:

- Mẫu thân không sợ bị khi dễ, cũng không để bụng chuyện bị khi dễ, nhưng mẫu thân hi vọng con trở thành cường giả, một cường giả đỉnh thiên lập địa, một cường giả vượt qua Tinh Giả cấp chín. Đó là hi vọng duy nhất của mẫu thân, là nguồn sống của mẫu thân.

Lúc đó, Dương Thiên Lôi còn nhỏ tuổi, không rõ vì sao mẫu thân lại nói như vậy, mãnh liệt yêu cầu hắn trở thành cường giả. Bây giờ hắn cũng vẫn không rõ. Nhưng trong lòng hắn đã âm thầm thề rằng, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân.

Mình nhất định phải trở thành cường giả! Cường giả vượt qua Tinh Giả cấp chín!

Thế nhưng ngày hôm qua, tại sinh nhật mười một tuổi của Dương Thiên Lôi, thời gian kỳ hạn cuối cùng đã tới. Hắn nỗ lực tu luyện một lần cuối cùng, nhưng vẫn như trước, không thể thành công.

Hắn không cam lòng! Hắn không muốn khuất phục! Thế nhưng hắn lại biết, mười một tuổi không thể thành Tinh Giả, vậy thì cả đời cũng chỉ có thể là một tên võ phu bình thường mà thôi. Quy luật đã tồn tại từ hàng trăm nghìn năm trước này giống như một sợi dây xiềng xích không gì phá nổi, hoàn toàn trói buộc hắn. Nếu muốn phá vỡ, căn bản là không có khả năng.

Lần đầu tiên Dương Thiên Lôi cảm thấy tuyệt vọng thực sự. Kỳ vọng của mẫu thân hắn, mộng tưởng của hắn cũng vô pháp thực hiện.

- Bang! Bang!...

Trong cơn tuyệt vọng, hắn điên cuồng gầm lên, liều mạng đánh xuống cự thạch dưới thân, trên nắm tay máu thịt lẫn lộn. Nhưng những đau đớn thể xác này vẫn không thể giúp hắn thoát khỏi áp lực và cảm giác không cam lòng.

Quá tuyệt vọng, hắn bắt đầu nảy sinh ý định tự tử, trực tiếp lao đầu vào cự thạch dưới thân, nhất thời máu tuôn ra như suối.

Nước mưa, máu loãng, nước mắt thấm đầy cự thạch, nhuộm khối cự thạch trở nên đỏ như máu. Chỉ là, hắn đang trong cơn tuyệt vọng nên không phát hiện, dòng máu đỏ tươi kia, trong nháy mắt khi tiếp xúc với cự thạch liền dung nhập vào trong cự thạch, nhuộm đỏ bên trong cự thạch, nhưng bên ngoài, nước mưa vẫn trong suốt như lúc đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.