Huyền Thiên

Chương 139: Chương 139: Mưu hại




- Nghe cho kỹ này! Khụ khụ…

Dương Thiên Lôi hắng giọng một cái, trên mặt bày ra dáng dấp đạo mạo, ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng tỏ, khe khẽ ngâm nga:

Đỉnh núi trăng sáng tỏ.

Chiếu trên người Hương Hương.

Ngẩng đầu ngắm trăng sáng

Cúi đầu ngắm Hương Hương.

Ba người vui đùa ầm ĩ, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, đáp xuống một ngọn núi hoang, kết thúc hành trình tu luyện hôm nay.



- Tử Hàm sư muội, chúng ta ở trong sơn động này nghỉ ngơi đi?

Lý Bình Nhi dẫn theo Trương Tử Hàm săn giết một ngày đêm, tận đến khi bóng đêm hoàn toàn phủ xuống vẫn lôi kéo Trương Tử Hàm đi một hồi mới phát hiện một sơn động, trong mắt hiện lên một đạo quang mang, bỗng nhiên mỉm cười nói với Trương Tử Hàm.

Đây là một chỗ ẩn nấp vô cùng bí mật, nằm kẹp giữa mấy tòa núi hoang, số lượng ma thú vô cùng thưa thớt. Thông thường tu luyện giả rất dễ bỏ qua loại địa điểm này. Lý Bình Nhi dẫn Trương Tử Hàm theo là bởi vì dụng tâm kín đáo, cho nên đi suốt một ngày đêm săn giết cố ý dẫn Trương Tử Hàm đến nơi bí mật này.

- Bình Nhi sư tỷ, chúng ta không trở về đại bản doanh nghỉ ngơi sao?

Trương Tử Hàm hơi nghi hoặc hỏi, cũng không phát hiện điều bất thường gì ở Lý Bình Nhi. Ngày hôm nay, Lý Bình Nhi đối với nàng đặc biệt chiếu cố, gặp phải ma thú thích hợp cho Trương Tử Hàm khiêu chiến, đều để cho nàng xuất thủ, cũng không can thiệp vào, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng thủ hộ, khiến Trương Tử Hàm vô cùng cảm kích. Áp lực tâm tình phiền muộn bị đè nén vài ngày qua biến mất sạch sẽ, cả người lộ ra tinh thần sáng láng.

- Nếu như trở về, muội sẽ lại bị bọn họ đi theo bảo vệ, ảnh hưởng đến tu luyện của muội, phiền chết đi được. Chúng ta tốt nhất vẫn không nên quay về. Có sư tỷ ở đây, muội không phải sợ. Đẳng cấp ma thú ở đây vừa vặn thích hợp với tu luyện của muội. Sáng mai chúng ta liền có thể lại bắt đầu một lần nữa. Tới tới lui lui mất thời gian.

Thần sắc Lý Bình Nhi vô cùng thản nhiên, trong mắt thoáng hiện vẻ thân thiết, nói với Trương Tử Hàm.

- Vâng! Cảm tạ Bình Nhi sư tỷ.

Trương Tử Hàm cảm kích nói.

Nói xong, Lý Bình Nhi kéo tay Trương Tử Hàm, đi về phía sơn động cách đó không xa, trong mắt nàng một lần nữa hiện lên tia bởi vì ganh ghét mà trở nên âm tàn.

Tiếp xúc một ngày đêm, Lý Bình Nhi tuy là nữ nhân cũng cảm nhận sâu sắc một cỗ khí chất đặc biệt trên người Trương Tử Hàm.

Trương Tử Hàm cũng không phải loại nữ tử tạo cho người ta cảm giác kinh diễm. Thế nhưng chỉ cần ánh mắt của ngươi rơi xuống mặt nàng, sẽ bị dung mạo cùng khí chất của nàng làm cho rung động.

Đó là một loại khí chất thuần khiết, không nhiễm bụi trần, giống như mặt nước ôn nhu trong suốt, đều khiến người ta không tự chủ được mà trầm mình vào trong đó.

Lý Bình Nhi tuy rằng luôn luôn mắt cao hơn trán, đối với dung mạo cùng khí chất của mình tràn ngập tự tin, nhưng trước mặt Trương Tử Hàm, qua một ngày đêm tiếp xúc, vô luận là dung mạo, khí chất hay tư chất, Trương Tử Hàm đều cao hơn nàng. Nếu như nàng là nam nhân mà nói, đồng dạng cũng sẽ lựa chọn Trương Tử Hàm mà không phải chọn mình.

Luôn luôn là thiên chi kiều nữa, được vạn người chiêm ngưỡng theo đuổi, nàng càng không thể nào kìm nổi lòng ghen ghét đố kỵ. Nàng rất rõ ràng, Trương Tử Hàm còn ở Thiên Vân Phong một ngày đêm, Lý Bình Nhi nàng sẽ hiu quạnh một ngày đêm. Trước mặt Trương Tử Hàm, nàng chỉ có thể làm nền mà thôi. Điều này vô luận như thế nào nàng cũng không thể chấp nhận được, không thể chịu đựng được.

Ngày hôm nay, có vài cơ hội nàng vốn cho rằng có thể khiến Trương Tử Hàm vĩnh viễn ở lại Hồng Hoang Sơn Mạch, nhưng không nghĩ tới, Trương Tử Hàm tuy rằng chỉ có tu vi cấp bảy, nhưng một khi bắt đầu chiến đấu, lại biểu hiện ra thực lực vô cùng mạnh mẽ và hung mãnh, vượt xa cảnh giới Tinh Giả cấp bảy. Nhất là khả năng khống chế cùng lĩnh ngộ thuộc tính Băng của Trương Tử Hàm càng khiến Lý Bình Nhi kinh ngạc.

Điều này càng củng cố thêm ý niệm khiến Trương Tử Hàm vĩnh viễn ở lại Hồng Hoang Sơn Mạch của Lý Bình Nhi. Bằng không một khi tu vi của Trương Tử Hàm vượt xa mình, trước mặt Trương Tử Hàm, mình càng không là gì cả.

Ngày hôm nay nàng một mực khoanh tay đứng nhìn, kỳ thực không phải để Trương Tử Hàm tôi luyện, nàng không có lòng tốt như vậy, cũng không có vĩ đại như vậy. Thân là Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, nàng đối với truy cầu võ đạo cũng vô cùng chấp nhất, cơ hội tu luyện khó có được như vậy, nàng sao lại bởi vì Trương Tử Hàm mà từ bỏ? Sở dĩ nàng làm như vậy hoàn toàn là muốn khiến Trương Tử Hàm táng thân trong chiến đấu. Cho dù Trương Tử Hàm gặp nguy hiểm, kể cả nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng tuyệt đối không tiến lên hỗ trợ.

Chỉ là Trương Tử Hàm không biết mà thôi, ngược lại còn đối với Lý Bình Nhi tràn đầy cảm kích, cho rằng Lý Bình Nhi hoàn toàn là vì giúp đỡ mình.

Không ai biết rằng, Trương Tử Hàm nếu như không phải bởi vì chấp niệm trong lòng, e rằng lúc này sớm đã bị ma thú giết chết.

Nhìn Dương Thiên Lôi càng ngày càng mạnh lên, Trương Tử Hàm không muốn khoảng cách với hắn càng ngày càng xa, lại càng không muốn mình trở thành gánh nặng của hắn. Cho nên nàng phải mạnh mẽ lên, càng ngày càng phải mạnh hơn.

Loại chấp niệm này khiến Trương Tử Hàm trong lúc chiến đấu vô cùng chú tâm, thể hiện ra đại dũng khí, một tinh thần không biết sợ, bộc phát ra thực lực vượt xa bản thân, lần lượt vượt qua từng hiểm cảnh, vô tình hóa giải dụng tâm âm hiểm của Lý Bình Nhi.

Lúc này, Lý Bình Nhi thấy càng ngày càng tới gần huyệt động, ánh mắt thoáng hiện một tia hưng phấn, trong đầu tính toán cực nhanh, tràn ngập vẻ mưu mô.

Tại nơi hoang sơn dã lĩnh, tuy rằng Lý Bình Nhi hoàn toàn có thể bằng tu vi bản thân, trực tiếp giết chết Trương Tử Hàm không để lại dấu vết, nhưng nàng sẽ không làm như vậy. Bởi vì nàng rất rõ ràng, Trương Tử Hàm nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền của Vân Dao, con gái Thái Thượng trưởng lão Thiên Vân Phong Vân Bạc Thiên, tất nhiên cũng được Vân Bạc Thiên coi trọng. Nếu như Trương Tử Hàm chết đi, Vân Bạc Thiên nhất định sẽ điều tra rõ ràng.

Vân Bạc Thiên, cao thủ Tiên Thiên cấp tám, tu luyện rất nhiều thần thông, đối với “Thôi diễn thuật” rất có nghiên cứu cùng tâm đắc.

Cho nên, Lý Bình Nhi không muốn lưu lại bất kỳ sơ hở nào, bằng không một khi bị Vân Bạc Thiên thông qua dấu vết để lại, dùng đến “Thôi diễn thuật” kia, nàng khẳng định là chịu không nổi rồi.

Lý Bình Nhi là cường giả cấp tám đỉnh phong, năng lực cảm ứng mạnh hơn Trương Tử Hàm rất nhiều. Nàng từ lâu đã cảm ứng được, trong sơn động kia có một ma thú vô cùng cường đại, ngay cả chính nàng xuất thủ cũng tuyệt đối không thể chiến thắng được.

Khí tức ma thú này tản mát ra tuy rằng yếu ớt nhưng lại chứa một tia vô cùng khủng bố, yên lặng mà kín đáo, cực kỳ thâm trầm, dường như một con hùng sư đang ngủ say. Một khi bộc phát ra, tuyệt đối là kinh khủng.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, không vào hang hổ sao bắt được hổ con… Đạo lý này, Lý Bình Nhi đương nhiên hiểu được. Nàng biết lần này âm mưu nhằm vào Trương Tử Hàm, ngay cả nàng cũng phải mạo hiểm thật lớn. Nhưng, không thể nghi ngờ, đây chính là một cơ hội tuyệt hảo.

Khi hai người dần dần tiếp cận cửa động, Trương Tử Hàm bỗng nhiên hơi nhíu mày, kéo tay Lý Bình Nhi, có chút căng thẳng nói:

- Bình Nhi sư tỷ, trong động này hình như có ma thú…

- Ừ, tỷ biết! Hẳn là một đầu ma thú cấp tám. Không cần sợ! Chúng ta giết nó là được.

Lý Bình Nhi mỉm cười, bình tĩnh nói.

- Ma thú cấp tám? Muội cảm giác tựa hồ rất nguy hiểm…

Trương Tử Hàm có chút lo lắng nói. Lúc này nàng cũng rõ ràng cảm ứng được khí tức ma thú từ trong động truyền đến. Hiển nhiên ma thú kia đang ngủ say cho nên khí tức ma thú cũng không cường liệt, nhưng vẫn toát ra vẻ kinh khủng. Trương Tử Hàm cảm thấy đây là ma thú kinh khủng nhất nàng gặp từ trước tới nay.

- Sợ cái gì? Tu vi của sư tỷ là cấp tám đỉnh phong, tinh thần lực thuộc tính Băng của muội cũng có lực sát thương cũng rất mạnh, chỉ cần không phải yêu thú, cho dù là ma thú cấp chín, hai chúng ta cũng đánh một trận, cùng lắm thì bỏ chạy mà thôi. Chúng ta đi vào cẩn thận một chút.

Lý Bình Nhi trầm giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ tự tin mãnh liệt khiến Trương Tử Hàm hơi yên tâm, lập tức lên tinh thần, một lần nữa theo Lý Bình Nhi đi về phía trước.

Theo hai người dần dần tiếp cận, cỗ khí tức ma thú nhàn nhạt kia tuy rằng không tăng lên chút nào nhưng lại khiến Lý Bình Nhi cảm giác ngày càng kinh khủng.

- Đây rốt cuộc là ma thú cấp mấy? Chẳng lẽ là cấp chín đỉnh phong?

Lý Bình Nhi đi phía trước hơi nhíu mày. Mặc dù nàng rất muốn nhân cơ hội này giết chết Trương Tử Hàm, nhưng nếu ma thú trong động này quá cường đại, ngay cả chính nàng cũng chịu chung hậu quả. Đó không phải là kết quả mà nàng mong muốn.

Một cỗ uy áp vô hình kinh khủng dần dần xuất hiện trong lòng Lý Bình Nhi khiến cước bộ của nàng bất tri bất giác trở nên ngày càng chậm, càng lúc càng nặng nề, nội tâm cũng bắt đầu trở nên đấu tranh mãnh liệt. Một loại cảm giác bất an mạnh mẽ tập kích thần kinh của nàng.

- Không được! Tuy rằng lần này tất nhiên có thể khiến Trương Tử Hàm chết ở chỗ này, nhưng ma thú này tựa hồ quá mạnh mẽ, nếu làm không tốt ngay cả ta cũng chạy không thoát. Xem ra chỉ có thể tạm thời bỏ qua cơ hội này. Dù sao cũng còn thời gian vài ngày, cơ hội còn rất nhiều, ta không cần phải mạo hiểm.

Lý Bình Nhi tuy rằng rất không cam lòng, nhưng uy áp và khí tức càng lúc càng kinh khủng lại khiến nàng sau khi liên tục cân nhắc, quyết định tạm thời bỏ qua cơ hội lần này.

- Bình Nhi sư tỷ, tỷ làm sao vậy?

Trương Tử Hàm hơi kỳ quái hỏi.

Khác với Lý Bình Nhi chính là, qua dần dần tiếp cận, tia khí tức kinh khủng ban đầu Trương Tử Hàm còn cảm nhận được vậy mà lại hoàn toàn biến mất, mà chuyển biến thành một cỗ khát vọng mãnh liệt muốn đi vào trong động.

Sâu bên trong đó, nàng tựa hồ cảm ứng được một cỗ khí tức kỳ dị, phảng phất như là đang triệu hoán mình. Điều này khiến cho tâm tình vốn lo lắng của nàng, ngược lại trở nên vô cùng hưng phấn. Cảm giác Lý Bình Nhi đi càng ngày càng chậm, Trương Tử Hàm nhịn không được hỏi.

- Ma thú trong động này tựa hồ…

Nghe Trương Tử Hàm hỏi, Lý Bình Nhi cả kinh, quay đầu lại nhìn Trương Tử Hàm nói. Chỉ là mới nói được phân nửa, nàng lại phát hiện điều khác thường ở Trương Tử Hàm. Tựa hồ Trương Tử Hàm cũng không cảm ứng được nguy hiểm trong động, nhất thời đổi giọng nói:

- Tựa hồ cũng không cường đại. Sư muội, hay là muội lại lên trước đi, tôi luyện nhiều một chút. Sư tỷ ở phía sau ứng chiến. Một khi muội không được nữa, tỷ sẽ tiến lên.

- Vâng! Được! Đa tạ sư tỷ!

Trong mắt Trương Tử Hàm mang theo một tia hưng phấn, cảm kích nhìn Lý Bình Nhi nói. Nói xong liền trực tiếp dẫn đầu rất nhanh tiến về phía cửa động.

Lý Bình Nhi cố nén nỗi bất an trong lòng, chậm rãi đi theo phía sau Trương Tử Hàm, một lần nữa tiến gần cửa động. Chỉ là mới đi được vài bước, sắc mặt nàng liền trở nên tái nhợt mà ngừng lại. Nàng thấy thân ảnh Trương Tử Hàm giống như chim chóc vui sướng, lấy tốc độ nhanh nhất chạy ào vào trong động. Ngay sau đó, một tiếng thú rống rung trời chuyển đất từ trong động truyền đến, khiến Lý Bình Nhi “Bịch!” một tiếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Đúng lúc này, từng đợt từng đợt tiếng “Ầm Ầm” thật lớn từ trong động truyền ra, cùng với đó là một tiếng thú rống kinh khủng. Mặt đất dưới chân tựa hồ cũng đang kịch liệt run rẩy, phảng phất giống như địa chấn vậy. Từng khối đá lớn từ trên núi cuồn cuộn lăn xuống. Sau đó, Lý Bình Nhi khiếp sợ nhìn thấy, cửa động kia vậy mà bị một khối đá lớn lấp kín.

- Đây là có chuyện gì? Yên thú sao? Chỉ có yêu thú …Mới có thể tạo ra uy áp kinh khủng như vậy.

Lý Bình Nhi toàn thân không khởi động nổi một tia năng lượng, phảng phất giống như bị trói buộc, trong đầu khiếp sợ nghĩ.

Mãi cho đến khi cửa động bị tảng đá lớn phong kín, núi non ngừng run rẩy, tiếng thú rống biến mất, Lý Bình Nhi mới khôi phục lại được khả năng khống chế thân thể. Nàng cơ hồ không dừng lại một tích tắc nào, nhanh như thiểm điện chạy như điên ra xa xa.

Mặc dù nàng biết mục đích của mình đã đạt được, Trương Tử Hàm đã vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, nhưng trong lòng nàng không có một tia vui vẻ nào, chỉ có sợ hãi vô cùng mà thôi. Nếu như vừa rồi nàng mạo hiểm đi vào cửa động mà nói, người biến mất lúc này không chỉ có mình Trương Tử Hàm, mà còn có cả nàng.

Chạy được một đoạn, khi Lý Bình Nhi cưỡi trên Lôi Cưu vừa triệu hoán, tâm tình kinh khủng của nàng mới dần dần bình tĩnh lại, phóng tín hiệu cầu cứu của Thiên Vân Phong, lẳng lặng chờ đợi.

Khi pháo hoa chói sáng rực rỡ trên bầu trời kèm theo tiếng nổ vang thật lớn, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, tu luyện giả trong phương viên mấy trăm dặm, thậm chí hàng ngàn dặm nhất thời đều bị hấp dẫn.

Đại bản doanh của đông đảo đệ tử Thiên Vân Phong cách chỗ này gần nhất. Khi thấy ánh pháo hoa sáng rực, vài tên đệ tử dưới sự dẫn dắt của đầu lĩnh, nhất thời chạy về phía pháp hoa với tốc độ nhanh nhất.

Nhất là Tiêu Cần cùng vài tên thiếu niên có ý đối với Trương Tử Hàm. Từ lúc trời bắt đầu tối, bọn họ vẫn luôn lưu ý động tĩnh của Trương Tử Hàm và Lý Bình Nhi, nhưng tận khi đến lúc pháo hoa vang lên vẫn không thấy hai người trở về. Đương nhiên vẫn có không ít người không trở lại Đại bản doanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.