Huyền Thiên

Chương 506: Chương 506: Mười năm




- Sở dĩ ta nới những lời này với mọi người. Là vì ta muốn rời khỏi, ta không muốn trở thành địch nhân của hắn, tạm thời cũng không thể làm bằng hữu, mà là đối thủ!

Hoa Kiến Sầu lại nói ra:

- Về phần các ngươi, phải xem quyết định của các ngươi thế nào, ma luyện lẫn nhau, ít nhất ta thấy, lần này ta và các ngươi gặp được hắn, chính là may mắn của chúng ta! Dùlà hắn hay là các ngươi, đều trở thành đối tượng khiêu chiến của ta! Bởi vì ở chỗ này không có tử vong chân chính!

- Ta rời khỏi, các ngươi đều là đối thủ của ta.

Lý Kiếm Phong nói ra.

- Giải tán thôi, chúng ta sẽ vì mình, không cần phải nhắm vào hắn nữa.

- Hắn nói đúng, không có chuyện yêu ai một cách vô duyên vô cớ, cũng không có chuyện hận ai một cách vô duyên vô cớ, là chúng ta xem thường trào phúng hắn trước! Đổi lại là ta, cũng sẽ làm như hắn! Hơn nữa, hôm nay hắn không giết ta. Ta cũng không còn khả năng tiếp tục làm thế, tiểu nhân, ta không làm được.

Chu Giác Thuần nói.

- Được! Đã như vầy, chúng ta sẽ bắt đầu một lần lịch lãm rèn luyện đích thực.

Dương Thiên Lôi không biết, cuộc chiến hôm nay, đã xảy ra những chuyện này, tính tình của đám gia hỏa não tàn đã cải biến. Đương nhiên đối với chuyện này, cao nhân trợ giúp mệnh cục cũng không ngờ, Hoa Kiến Sầu cũng trwor thành một trong những người trợ giúp.

Sư phụ Hoa Kiến Sầu, Hoa Minh Tính, chính là tông chủ Tam Hoa Tông, là một trong những người ít ỏi trong Vô Cực tinh vực tu luyện Đại Thôi Diễn Thuật.

Sư phụ Hạ Quân Trúc, Hạ Tích Trúc. Chính là người sáng lập Tích Trúc Điện, cũng tu luyện một môn thần công cường đại Túc Mênh Thuật, không chênh lệch bao nhiêu với Đại Thôi Diễn Thuật, Đại Thôi Diễn Thuật có khả năng thôi diễn thiên địa vạn vật của Vận Mênh Trường Hà, có thể nắm bắt được quỹ tích thiên địa vận chuyển. Mà Túc Mệnh Thuật, dù không có loại năng lực này, hơn nữa không thể thi triển lên bản thân mình, nhưng quý ở chỗ tinh thân, có thể thôi diễn ra số mệnh của một đối tượng trong mười năm. Hơn nữa độ chính xác của nó đạt tới trình độ Đại Thôi Diễn Thuật không thể sánh bằng.

Nguyên nhân chính là như thế, dù Hạ Quân Trúc không biết rõ như Hoa Kiến Sầu, nhưng hắn lại biết mình nên làm thế nào. Cho nên, ngay từ đầu, hắn đã tách ra khỏi mười tám người!

Gặp người trong số mệnh, thời điểm Hạ Quân Trúc uống xong năm mươi bình Kim Ô Liệt Nhật, hắn đã xác định.

Nhưng mà, không biết khi Hạ Quân Trúc tới dự yến hội Trần gia, sư phụ hắn Hạ Tích Trúc không thi triển Túc Mệnh Thuật.

Bởi vì đây là việc con người làm ra: túc mệnh.

Thành thì có số mệnh chân chính, không thành, chính là không có số mệnh.

Có một số việc cần dùng Túc Mệnh Thuật thôi diễn, có một số việc lại không cần.

Nghe thì giống như thần côn lừa dốt người khác, nhưng sự thật đúng là vậy.

Vận Mệnh Trường Hà, không ai có thể nắm chắc.

Ngày hôm sau, Hoa Kiến Sầu và bọn người Chu Giác Thuần không đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, mà tụ tập trong đại sảnh từ sáng sớm. Nhưng lại không nhìn thấy Dương Thiên Lôi rời phòng đi lịch lãm rèn luyện, Chu Giác Thuần lại trở thành người gõ cửa, nhưng lần này không giống lần trước đập cửa rầm rầm, mà là gõ cửa nhẹ nhàng.

Dương Thiên Lôi đang tu luyện, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bọn người Trần Thiến trở lại?

Nhưng mà, thời điểm Dương Thiên Lôi mở cửa, lại nhìn thấy gương mặt của Chu Giác Thuần.

- Dương huynh đệ, nhất tiếu ân cừu, tuy chúng ta không phải bằng hữu, nhưng cũng không phải địch nhân. Ngày hôm qua chúng ta đã thương lượng, ở nơi đây, lịch lãm rèn luyện mơT́i là trọng yếu nhất! Ngày hôm qua ngươi nói, chúng ta có thể tùy thời khiêu chiến ngươi, đúng không?

Ngữ khí Chu Giác Thuần bình thản, trong mắt đã không còn vẻ khinh thường và hung hăng càn quấy như trước.

- Đúng, thế nào, hiện tại muốn khiêu chiến sao?

- Không tệ! Chúng ta thuê một diễn võ trường luận bàn đi! Có hứng thú không?

- Rất hợp ý ta! Đi thôi!

Dương Thiên Lôi cười nói.

Hai mươi hai ngày sau, Dương Thiên Lôi và Hoa Kiến Sầu, Chu Giác Thuần và mười bảy tên gia hỏa luận bàn suốt hai mươi hai ngày, khiêu chiến với nhau. Không đến mười ngày, Dương Thiên Lôi đã thành công tấn thăng thành Tinh Giả Tứ cấp.

Dương Thiên Lôi và mười bảy tên này giao thủ, khó có một bại. Dùng thực lực chân chính, chiến thắng tất cả mọi người.

Mà trong chiến đấu lần lượt thế này, Dương Thiên Lôi đã tu luyện kiếm kỹ của nữ nhân che mặt đến mức lô hỏa thuần thanh.

Khi trời tối, bọn người Kỷ Tiêu Lam trở về, cũng không phát hiện cái gì. Khi nhìn thấy Dương Thiên Lôi tấn thăng thành Tinh Giả Tứ cấp cũng chỉ kinh ngạc bỏ đi, cho đến sáng hôm sau, Dương Thiên Lôi đáp ứng tu luyện cùng một chỗ với bọn họ. Thời điểm đi tới đại sảnh, Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam, Hạ Quân Trúc, bọn người này mới kinh ngạc, khi nhìn thấy không giống tưởng tượng. Mười bảy tên thiếu niên, lại cười nói với Dương Thiên Lôi, hơn nữa xưng hô cũng biến thành: Dương huynh đệ. Thần sắc và ngữ khí của bọn họ không còn chút ngụy trang nào, giống như biến thành một người khác.

- Đây là chuyện gì?

Trần Thiến, Kỷ Tiêu Lam, Triệu Nguyên, Trần Đình, Kỷ Tiêu Vân và Hạ Quân Trúc đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Dương Thiên Lôi cùng Chu Giác Thuần, bọn người Hoa Kiến Sầu, trong nội tâm nghi hoặc.

- Oan gia nên giải không nên kết, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, chúng ta và Dương huynh đệ đã vứt bỏ hiềm khích trước kia rồi, trong khoảng thời gian này mười tám người chúng ta, vẫn luôn luận bàn tu luyện với nhau, thu được rất nhiều lợi ích.

Chu Giác Thuần khẽ cười nói.

- Đi thôi, đi thôi! Từ khi đi tới nơi này ta vẫn chưa chính thức lịch lãm rèn luyện qua, bây giờ nên bắt đầu thôi!

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.

- Tốt! Xuất phát, lần này chúng ta nên đi khiêu chiến ma thú Lục cấp thôi.

Kỷ Tiêu Lam cao hứng nói ra, kết quả như vậy, không thể nghi ngờ là tốt nhất. Dương Thiên Lôi đã xem bọn họ là bằng hữu chân chính, thời điểm Dương Thiên Lôi và mười bảy tên thiên tài đối địch, Kỷ Tiêu Lam cũng bất mãn với bọn họ, nhưng lại không có biện pháp can thiệp quá nhiều. Đầu tiên, thực lực của hắn không bằng người ta, thưḱ hai, thân phận của những người ở đây không phải bình thường, không tới lúc trọng yếu, sẽ không trở mặt. Mà bây giờ Dương Thiên Lôi và bọn họ đã vứt bỏ hiểm khích lúc trước,đây chính là kết quả tốt nhất.

Nháy mắt đã tới tháng tư.

Diễn võ trường trong Ngải Tuyết Thành, một đạo bạch quang hiện lên. Chính là Tiêu Ngạn bị cắt tiểu đệ đệ, hắn đã xuất hiện trong diễn võ trường, Tinh Giả Nhất cấp.

Sau khi Dương Thiên Lôi chém giết hắn một lần. Đến bây giờ đã trôi qua nửa năm. Kinh nghiệm mà hắn trải qua trong nửa năm này, chỉ cần nhớ lại, cũng làm toàn thân của hắn lạnh buốt, bạo cúc hoa. Trong nửa năm này, hắn lại bị chém giết ba lượt. Hơn nữa đều dùng phương thức của Dương Thiên Lôi lúc trước, cắt tiểu đệ đệ, bạo cúc!

Chương 506: Mười năm. (Hạ)

Những người từng bị hắn chà đạp trước kia, thời điểm rời khỏi Cô Hàn thôn, hắn mới tấn cấp Tinh giả, mới có cơ hội đi Ngải Tuyết thành, trong nội tâm hắn rất hận Dương Thiên Lôi, hắn thề, nhất định phải làm cho Dương Thiên Lôi nếm thử hương vị khi bị cắt tiểu đệ đệ và bạo cúc.

- Mẹ khiếp, chỉ sợ bọn họ đã là Tinh Giả Ngũ cấp, lão tưT̉ đi tìm bọn họ, chỉ sợ sẽ bị chế nhạo đến chết, mất hết mặt mũi! Ta nên tu luyện tăng tu vi lên, sau đó mới đi tìm bọn họ! Chênh lệch một năm rưỡi, ta chẳng xem vào đâu!

Trong nội tâm Tiêu Ngạn nói những lời này.

Cảnh giới Tinh Giả, thời điểm trước Ngũ cấp, đối với những Thần Đạo như hắn mà nói, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh. Nhưng muốn tấn thăng thành Tinh Giả Lục cấp, dù là bọn họ cũng phải mất sáu bảy năm, thậm chí dài hơn. Giống như Kim Chính Thái, thời điểm Dương Thiên Lôi tiến vào đây, hắn đã tiến vào đây không tới mười năm, cũng chỉ đạt tới Lục cấp đỉnh phong mà thôi.

Tốc độ tu luyện ở nơi này, tốc độ tu luyện thua xa chân thân ở bên ngoài. Bởi vì, bước vào Mộng Huyễn Tinh lịch lãm rèn luyện. THể chất của mỗi người đều giống nhau, không có ai đặc thù, hơn nữa, không có đại cơ duyên, đại khí vận, cũng không có vô số đan dược và thiên địa linh vật bồi dưỡng, hoàn toàn phải dựa vào chính mình để tu luyện từng bước, so với chân thân, chắc chắn không bằng, thứ duy nhất bọn họ đề cao chính là tâm tình, kinh nghiệm và ngộ tính.

Cho nên thể chất biến thái của Dương Thiên Lôi ở chỗ này cũng không phát huy ra tác dụng gì.

Nếu không, dù là nam nhân che mặt kia, lần trước đùng hòng mơ tưởng thắng được hắn. Mà lần đầu tiên chiến đấu với mười bảy tên thiên tài, thời điểm chiến đấu với Hoa Kiến Sầu, thể lực và Tinh Thần Chi Lực bị tiêu hao hết.

Thân hình Tiêu Ngạn đung đưa, đi vào trong Ngải Tuyết thành, trực tiếp đi vào cửa hàng, mua sắm lều vải an toàn, vô số đan dược và trang bị, vũ khí. Đương nhiên, còn phải mua một cái mặt nạ hắc sắc che mặt. Không có cách nào, tiểu tử này đã bị giết đến mức sợ hãi, nếu gặp lại mấy tên cừu nhân kia, khó bảo đảm sẽ không bị chém giết lần nữa.

Hắn chỉ có thể bắt đầu như vậy.

Dương Thiên Lôi và bọn người Trần Thiến, cũng đang tu luyện một cách điên cuồng.

Từ khi quan hệ với mười bảy tên thiên tài tốt lên, thể xác và tinh thần của mọi người đều đầu nhập vào trong tu luyện. Tuy không phải đối địch, nhưng bị bại bởi Dương Thiên Lôi, bọn họ sẽ cam chịu cúi đấu chịu thua sao? Cho nên, trừ khi bước vào Phiêu Tuyết Sơn Mạch để tu luyện điên cuồng ra, thì mỗi lần trở về tiếp tế, tất cả mọi người sẽ đi diễn võ trường, đường đường chính chính khiêu chiến. Không chỉ khiêu chiến Dương Thiên Lôi, mà tất cả mọi người đều khiêu chiến lẫn nhau.

Loại hình thức tu luyện này, làm cho mỗi người bọn họ được lợi rất nhiều.

Nhưng mà, so với việc Dương Thiên Lôi, bọn họ còn kém quá xa. Dương Thiên Lôi có Huyền Thiên Chân Kinh biến thái. Hơn nữa lại có năng lực lĩnh ngộ biến thái, bọn người Trần Thiến, Hạ Quân Trúc đều trở thành đối tượng mà Dương Thiên Lôi học trộm, hơn nữa Dương Thiên Lôi phát hiện, sau khi học trộm, hắn học được rất nhiều thứ, thời điểm lúc trước hắn tu luyện tới cảnh giới này, có thể học tập và thi triển Tinh Kỹ, so sánh với bọn họ lúc này, chẳng khác gì là rác rưỡi, không thể đánh đồng. Mà Dương Thiên Lôi giống như một miếng bọt biển khô ráo, đang điên cuồng hấp thu Tinh Kỹ của những người này...

Không thể không nói, đối với Thần Đạo cảnh có thần thông pháp tắc, trận pháp... Một chút Tinh Kỹ cấp thấp này, nhìn thì chỉ có tác dụng với Tinh Giả. Nhưng khi tâm tình, lýniệm tăng lên. Dương Thiên Lôi không phải học Tinh Kỹ của bọn họ, mà lĩnh ngộ từ trong những Tinh Kỹ cấp thấp này những chân ý ẩn trong nó.

Điều này cũng làm cho Dương Thiên Lôi trở thành trung tâm của mọi người, chính thức biến thành khiêu chiến cuồng. Thời điểm đến khiêu chiến, hắn biến thành một côt máy không biết mệt mỏi, điên cuồng đến trình độ đáng xấu hổ, bởi vì đối tượng mà hắn khiêu chiến là tất cả mọi người, kể cả Trần Đình, Kỷ Tiêu Vân yếu nhất. Ngay cả Trần Thiến thân mật với hắn, cũng không bỏ qua. Càng làm cho tất cả mọi người khó hiểu, hắn thường thường sẽ lặp lại khiêu chiến cũ.

Diễn biến càng về sau, tất cả mọi người đều có cảm giác tương đối quen thuộc, không cố kỵ chút nào, hắn lại muốn khiêu chiến hai người, thậm chí ba người.

Cho đến khi toàn thân bị chà đạp không còn bộ dáng gì, vêf́t thương chôj̀ng châÚt, mới thu liễm.

Tất cả mọi người cảm thấy, tên này bị ngược đãi riết thành cuồng.

Phương thức tu luyện điên cuồng như thế, chẳng khác nào tự tàn phá bản thân. Nhưng mọi người thấy Dương Thiên Lôi tiến bộ rất nhanh, lại không thể không thừa nhận. Loại phương thức tu luyện tự tàn phá mình thế này, đúng là tăng lên rất nhanh chóng. Nhưng mà, thời điểm mọi người tưởng tượng trình độ điên cuồng giống như Dương Thiên Lôi, lại phát hiện, mình không cách nào thừa nhận, bị chà đạp như thế, mất mặt như thế, bọn họ sợ được không bù nổi mất, thống khổ sau khi bị thương thì không nói. Mấu chốt chính là, bọn hắn không có cách khôi phục nhanh chóng như Dương Thiên Lôi, bị thương sẽ trì hoãn việc tu luyện.

Cho nên, sau khi mọi người nếm thử một lần, thì không có ai muốn nổi điên giống như Dương Thiên Lôi nữa.

Chỉ có thể nói Dương Thiên Lôi là: Dị loại, biến thái, không thuộc về người...

Nhưng mà, Dương Thiên Lôi tăng lên nhanh chóng, cũng không phải cảnh giới, mà là sức chiến đấu. Cảnh giới hắn tăng lên, không khác hơn mọi người chút nào.

Thời điểm bọn họ bước vào Mộng Huyễn Tinh lịch lãm rèn luyện suốt mười năm, trừ Dương Thiên Lôi ra, tất cả mọi người đều bước vào hàng ngũ Tinh Giả Thất cấp, màDương Thiên Lôi chỉ đạt tới Lục cấp! Mỗi lần đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, có đôi khi khiêu chiến với ma thú có tu vi cao hơn bọn họ, nhưng đại đa số thời điểm, sau khi hạtrại, một mình tách ra tu luyện. Vào thời điểm đó, Dương Thiên Lôi luôn chờ mong người bịt mặt đến lần nữa. Cho tới bây giờ, Dương Thiên Lôi cũng không rõ, người chém giết mình là người nào, nhưng Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, có lẽ không phải là người bịt mặt, bởi vì hắn có thực lực chém giết mình. Không cần phải chờ sau khi mình tiến vào lều vải an toàn, lại đến đánh lén.

Nhưng mà, Dương Thiên Lôi nghĩ mãi không ra là ai đã làm, nhưng càng nghĩ, cảm thấy chắc chắn có quan hệ với người bịt mặt. Dù sao, khi đó mình vừa chiến đấu xong với người bịt mặt, liền bị chém giết, cho nên, rất có thể người chém giết mình có quan hệ với người bịt mặt.

Nhưng mà, suốt mười năm, người bịt mặt vẫn không xuất hiện.

Dương Thiên Lôi chỉ có thể chờ đợi, bởi vì người bịt mặt từng nói qua, lúc đạt tới Tinh Giả đỉnh phong chi cảnh, hãy đến phía tây Ngải Tuyết thành chờ hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.