Huyền Thiên

Chương 438: Chương 438: Lăng Hi khóc lóc




- Việc này phải xem bản thân ngươi. Mỗi người ngộ tính bất đồng, cơ duyên bất đồng, tấn chức tốc độ cũng bất đồng. Cho nên, ta không thể khẳng định ngươi có làm được hay không. Nhưng vì sao lại phải mười năm? Tu luyện giả thọ nguyên kéo dài, lấy tuổi thọ hiện giờ của ngươi, căn bản sẽ không bị thọ nguyên chế ước! Sớm hay muộn một chút gì có quan hệ gì đâu?

- Ta phải tấn thăng đến Thần Đạo lục cấp trong vòng mười năm!

Thần sắc Phong Linh Nhi mang theo một tia ảm đạm, thấp giọng nói:

- Sư đệ… Ta… Ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ!

- Nhờ ta hỗ trợ?

- Ân, nhờ ngươi giúp ta tu luyện!

- Ngươi nói thật? Ngươi không sợ đạo lữ của ngươi…

Dương Thiên Lôi dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Phong Linh Nhi, muốn nói không có rung động thì tuyệt đối không có khả năng.

Trông thấy bộ dạng của Dương Thiên Lôi, Phong Linh Nhi lập tức sắc mặt đỏ bừng, nói:

- Sư đệ, ta… Ta nói giúp không phải là giống như Tử Hàm các nàng, ta là… Ta là muốn sư đệ truyền cho ta một ít tuyệt học, hơn nữa giúp ta… Giúp ta chiến đấu! Ta biết rõ, như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi… Nhưng sư tỷ thật sự không nghĩ ra biện pháp nào nữa…

- Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi cũng nên cho ta biết lý do chứ? Nói cho ta biết, nguyên nhân là gì!

- Ta… Ta… Vì đạo lữ của ta!

Thần sắc Phong Linh Nhi trở nên cực kỳ nhăn nhó, cúi đầu không dám nhìn Dương Thiên Lôi, dùng thanh âm như muỗi kêu nói. Đây đã là cực hạn mà nàng có thể nói rồi, nếu nói nhiều hơn nữa… thì không thể được. Dù cho Dương Thiên Lôi có không giúp nàng thì nàng cũng không dám nói. Cũng không thể nói.

- Đạo lữ của ngươi gặp nguy hiểm? Bị nhốt? Cần ngươi đi cứu? Nếu là vậy thì ta có thể giúp ngươi giải quyết!

Dương Thiên Lôi nói. Hắn cũng không vì Phong Linh Nhi nói ra vì đạo lữ mà thất lạc, trái lại, hắn nhìn trúng sự trọng tình trọng nghĩa của nàng, cũng thu hồi một chút rung động trong lòng mình lại.

- Không phải… Sư đệ, ngươi không giúp được, nếu ngươi có khả năng thì sao ta lại không nhờ ngươi giúp chứ? Sư đệ, ngươi không nên hỏi nữa…

Dương Thiên Lôi đưa mắt nhìn Phong Linh Nhi một lát, rốt cục vẫn phải nói:

- Được rồi. Mấy ngày nay ngươi cứ ở bên cạnh ta, nhìn xem trận đấu, thuận tiện làm bà quản gia của ta luôn. Đợi sau khi bọn người Kỷ Tiêu Lam rời đi thì ta liền giúp ngươi tu luyện!

Linh nhi lên tiếng.

- Nói cho ta một chút tình huống của Tràm Không kiếm phái trong ba năm nay đi!

- Bên phía Kỷ Tiêu Lam xuất hiện một gã cao thủ!

Trong lúc người của Mạnh gia và Long gia cũng nhẹ nhõm tấn cấp, tụ tập cùng một chỗ thì một nử đệ tử của Long gia vừa bắt gặp trận chiến cuối cùng của Dương Thiên Lôi nói với mọi người.

- Cao thủ gì? Là người của tam gia bọn hắn sao?

Mạnh Phàm Huy hỏi

Mạnh Phàm Huy, đệ nhất nhân trong đệ tử trẻ tuổi Thần Đạo lục cấp của Mạnh gia, có được chiến lực vô cùng cường hãn, cũng là người dẫn đội của Mạnh gia và Long gia lần này.

- Không phải là người của tam gia, nhưng bọ họ lại rất thân thế. Vừa rồi bọn người Kỷ Tiêu Lam đứng nhìn cuộc chiến của hắn. Người nọ rất mạnh!

Long gia nữ đệ tử nói tiếp. Nử đệ tử này, gọi là Long Phỉ Phỉ. Thực lực trong số mười hai người của Mạnh gia và Long gia thì xếp hàng cuối cùng

- Mạnh bao nhiêu?

- Ít nhất ta cũng không nắm chắc thắng được hắn. Hơn nữa, đối thủ quá yếu, hẵn không lộ ra thực lực chính thức!

- Cũng không có gì, chỉ cần không phải là người của tam đại gia tộc thì không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả, thắng lợi cuối cùng trước sau gì cũng thuộc về chúng ta thôi! Kỷ Tiêu Lam tuy rằng lợi hại, nhưng ta còn không để vào mắt! Ta sẽ hạ gục nguyên một đám bọn chúng! Hừ!

Thân ảnh của Mạnh Phàm Huy so với thường nhân thì cao hơn gấp hai lần, tản ra khí tức bưu hãn, lạnh giọng nói.

Nghe được lời của Mạnh Phàm Huy…, Long Phỉ Phỉ muốn nói gì đó, bất quá cuối cùng vẫn không nói ra. Dù sao, trong số mọi người nàng chính là người yếu nhất, cho nên, vô cùng mạnh theo lời của nàng, cũng chỉ là nàng căn cứ theo góc độ của mình thôi. Nếu Mạnh Phàm Huy đã tự tin như thế, thì nàng cũng không cần thiết phải đề cao chí khí người khác, diệt uy phong của mình.



- Chủ nhân!

Sau khi đưa Phong Linh Nhi về phong, Dương Thiên Lôi trực tiếp bước chân vào Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, đi tới bên người Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh, nhi nữ lập tức quỳ gối quỳ xuống, cung kính hô lên.

- Đứng lên đi, về sau không cần hành lễ!

- Vâng, chủ nhân!

Nhị nữ lập tức đứng dậy, thần sắc mang theo một tia hưng phấn, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Thiên Lôi.

- Hôm nay ta sẽ giúp các ngươi đột phá Thần Đạo tứ cấp, tu luyện cho tốt, tranh thủ dùng thời gian nhanh nhất đột phá đến cảnh giới Thần Đạo tứ cấp đỉnh phong, đến lúc đó ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ.

Dương Thiên Lôi nói.

- Giúp chúng ta đột phá? Chủ nhân…

Nhị nữ hiển nhiên rất nghi hoặc.

- Đợi sau này các ngươi sẽ biết.

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói. Vốn hắn cũng không nghĩ đến trợ giúp nhị nữ đột phá cảnh giới, dù sao, nhị nữ tuy rằng cũng coi như là người của hắn, những không có khả năng sánh bằng bọn người Trương Tử Hàm được, hơn nữa, hương vị đốt cháy giai đoạn của Âm Dương Niết Bàn Kinh không dễ chịu chút nào, sử dụng quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng sự xuất hiện của Phong Linh Nhi đã khiến Dương Thiên Lôi thay đổi chú ý, nếu đã quyết định giúp nàng thì đương nhiên phải sớm chuẩn bị, mà nhị nữ hiển nhiên phi thường thích hợp. Tu vị bản thân của nhị nữ là Thần Đạo Tam cấp đỉnh phong chi cảnh, chỉ cần khởi động Âm Dương Niết Bàn Kinh, liền cho thể khiến cho hai người lĩnh ngộ bích chướng áo diệu, rất nhanh có thể tấn cấp đến Thần Đạo tứ cấp, mà thông qua thời không pháp tắc của Thanh Tịnh Lưu Ly Bình và Minh Huyền Bảo Khố, tu luyện đến Thần Đạo tứ cấp đỉnh phong chi cảnh, cũng không mất bao lâu liền có thể trờ thành người bồi luyện cho Phong Linh Nhi rồi.

- Bổn sự ghê gớm thật! Hừ!

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong óc Dương Thiên Lôi, khiến tên này liền giật mình một cái, thiếu chút nữa đã nhạy dựng lên rồi. Thần sắc mới nãy còn vô cùng đắc chí liền trở thành nịnh nót. Có thể truyền thanh âm vào trong óc Dương Thiên Lôi vào lúc này, ngoại trừ Lăng Hi thì còn ai nữa?

- Chủ nhân… Hừ!

Cùng một thời gian, thanh âm nũng nịu của tiểu Bạch cũng mang theo một tia bất mãn, tiến nhập vào óc Dương Thiên Lôi.

- Khục khục… Lăng Hi, tiểu Bạch, các ngươi không phải đang tu luyện sao? Sao lại ra đây.

- Trong lúc chúng ta tu luyện, sợ là ngay cả chỗ dung thân của ta và tiểu Bạch cũng bị mất a?

Lăng Hi bất mãn nói, thân ảnh khuynh quốc khuynh thành đã xuất hiện trước mặt Dương Thiên Lôi, tiểu Bạch cũng vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trừng cặp mắt to nhìn Dương Thiên Lôi, thần sắc tràn đầy bất mãn và ủy khất, ngay cả nước mắt cũng rưng rưng xuất hiện.

- Ách… Còn không bái kiến chủ mẫu?

Dương Thiên Lôi vội vàng nói với Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh.

- Nô tài bái kiến chủ mẫu! Bái kiến tiểu thư!

Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh lập tức kinh sợ quỳ rạp xuống đất, thanh âm cung kính, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Ánh mắt của hai người đương nhiên nhìn ra được, Dương Thiên Lôi rất "e ngại" Lăng Hi, hơn nữa cũng biết là vì mình, cho nên, giờ này khắc này, hai người rất lo lắng sợ hãi, ngay cả thân thể cũng có chút run rẩy.

- Ta không phải là chủ mẫu!

Lăng Hi nói.

- Ta cũng không phải tiểu thư! Hừ!

- Ách… Cái này, Lăng Hi, tiểu Bạch, các ngươi đừng kích động, đợi ta giải thích rồi các ngươi sẽ hiểu. Các ngươi xem, các nàng là Nguyên Âm thân thể a?

- Chẳng phải sẽ lập tức không phải nữa sao?

- Sao có thể? Sở dĩ muốn giúp các nàng tăng lên cảnh giới, cũng là có nguyên nhân. Ta nói xong các ngươi sẽ hiểu!

- Không cần, ta cũng không phải là đạo lữ của ngươi, chỉ là khí linh của ngươi thôi, ngươi yêu ai muốn ai mặc kệ ngươi! Tiểu Bạch, chúng ta đi!

Thân thể Lăng Hi vậy mà run nhè nhẹ nói, trong tròng mắt tuyệt mĩ tựa hò còn có một vòng óng ánh đảo quanh. Nói xong liền lôi kéo tiểu Bạch, trực tiếp biến mất trước mặt Dương Thiên Lôi.

- Ách…

Dương Thiên Lôi chặt đứt liên hệ với Lăng Hi, lại không nghĩ rằng đúng lúc này Lăng Hi và tiểu Bạch bỗng nhiên tĩnh lại từ trạng thái tu luyện. Lại càng không nghĩ đến hai người lại phản ứng kịch liệt như thế. Nhưng thấy hai người ly khai, ẩn nấp vào sâu trong Minh Huyền Bảo Khố, Dương Thiên Lôi cũng không cản trở, cũng không giữ lại. Có một số việc, chung quy vẫn khó tránh khỏi, cũng nên phát sinh. Hắn có thể làm chỉ là tận lực, nhưng tuyệt đối không thể hoàn mỹ. Lăng Hi đã không cho mình cơ hội giải thích, Dương Thiên Lôi đương nhiên cũng không giải thích, mặc dù Lăng Hi khẳng định muốn hắn giữ lại, muốn hắn giải thích nhưng Dương Thiên Lôi lại không làm như vậy.

Đây là tôn nghiêm của nam nhân ở sâu trong nội tâm quấy phá. Hơn nữa hắn nhất định phải giữ vững tôn nghiêm của mình. Bất kể là Trương Tử Hàm, hay là Lăng Hi, đều là nữ nhân trọng yếu nhất đối với hắn, lúc đối mặt với loại tình huống này, hắn nhất định phải thủ vững mới được.

Nếu không về sau, cuộc sống của hắn tuyệt đối sẽ không khá giả gì.

Tuy rằng không đành lòng để Lăng Hi thương tâm, nhưng cũng chỉ có thể như thế.



- Chủ nhân… Chúng ta…

Bạch Tố Tố và Bạch Trinh Trinh quỳ trên mặt đất, thanh âm mang theo một tia run rẩy.

- Không liên quan đến chuyện của các ngươi. Các ngươi cứ tu luyện đi! Hôm nào đó ta lại đến giúp các ngươi tấn cấp!

Dương Thiên Lôi phát ra một đạo thần niệm, lại lần nữa đưa hai ngươi vào trong Minh Huyền Bảo Khố. Mà hắn thì trực tiếp biến mất khỏi Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, xuất hiện trong phòng, hơn nữa phong bế hết thảy liên hệ giữa mình và Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, triệt để đoạn tuyệt!



Trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, lúc Lăng Hi và tiểu Bạch xuất hiện ở sâu trong Minh Huyền Bảo Khố, nước mắt trong mắt Lăng Hi rốt cục không kiềm được nữa mà chảy xuống. Nàng sở dĩ biến quan, chính là vì không muốn nhìn thấy bộ dạng thấy nữ nhân thì chảy cả nước dãi của Dương Thiên Lôi, nàng cho rằng mình tức giận bế quan, Dương Thiên Lôi sẽ khiêm tốn một chút, thật không nghĩ đến, vì lo lắng cho trận đấu của Dương Thiên Lôi nên lôi kéo tiểu Bạch cùng ra ngoài, trong Thanh Tịnh Lưu Ly Bình vậy mà lại nhiều thêm hai nữa nhân, hơn nữa lại là thiếu nữ của Thiên Nga tộc. Càng trùng hợp chính là, tình cờ nghe được Dương Thiên Lôi phải giúp hai người tấn cấp. Việc này bảo sao nàng không tức giận cho được? Nhưng càng tức giận hơn chính là lúc bản thân nói lời hơn dỗi rời đi, Dương Thiên Lôi vậy mà lại không nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, tùy ý để mình và tiểu Bạch ly khai.

- Lăng Hi tỷ tỷ, ngươi khóc cái gì? Tính cách của chủ nhân… Ngươi không phải không biết… Đừng khóc nữa được không?

Tiểu Bạch cũng rất ủy khuất, vì Dương Thiên Lôi nói nàng là thú loại, còn nói cái gì mà người và thú không được. Nhưng hai nữ nhân kia rõ ràng cũng là thú loại a, sao các nàng lại có thể? Nhưng lần đầu tiên thấy Lăng Hi khóc, tiểu Bạch đã có chút sợ hãi, vội vàng an ủi.

- Tiểu bạch… Ngươi nói, ta làm sai rồi sao?

Lăng Hi mang theo một tia khóc nức nở hỏi:

- Ta chỉ là khí linh của hắn, hơn nữa còn là khí linh không thể phát sinh quan hệ với hắn, có phải ta đã quản quá nhiều rồi không?

- Lăng Hi tỷ tỷ, muốn nói thật sao?

- Ân.

- Ta cảm thấy… Vừa rồi bộ dạng của chủ nhân có vẻ rất ủy khuất… Hơn nữa, chủ nhân vốn rất háo sắc, bên cạnh không có nữ nhân hắn nhất định rất khó chịu, nhưng chủ nhân cũng không phá vỡ thuần âm thân thể của hai thiếu nữ kia. Chủ nhân nhất định là đang chịu đựng, đúng không? "

- Lăng Hi tỷ tỷ, chúng ta có lẽ nên nghe chủ nhân giải thích mới phải… Lăng Hi tỷ tỷ… Ta cảm thấy… Có phải ngươi thích chủ nhân không? Trước kia… Ngươi sẽ không quan chuyện chủ nhân muốn nữ nhân đâu…

Tiểu Bạch nội tâm tinh khiết, không chút tạp niệm trần thế nhưng lại có được trí tuệ cực cao, tuy rằng lời của nàng đều là suy đoán, nhưng không thể nghi ngờ đều là trực chỉ bản tâm, so với Lăng Hi đã động tình thì càng thêm tinh tường, càng thấu triệt.

- Hắn đi nha.

- Chủ nhân đi rồi!

Lúc Dương Thiên Lôi hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa mình và Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, Lăng Hi và tiểu Bạch lập tức cảm ứng được, rốt cục không bắt được chút khí tức nào của Dương Thiên Lôi nữa.

Lăng Hi im lặng thật lâu, cũng đình chỉ thút thít nỉ non. Quả thật như tiểu Bạch nói, trước kia nàng sẽ không quá để ý, nhưng giờ lại không thể không chế nổi mình nữa, bởi vì giờ đây trong tiềm thức nàng đã coi mình là nữ nhân của Dương Thiên Lôi rồi



- Hỗn Loạn tinh vực, rất loạn sao? Ta muốn thể nghiệm cái gì gọi là loạn!

Dương Thiên Lôi lúc chặt đứt liên hệ với Thanh Tịnh Lưu Ly Bình, đương nhiên cảm ứng được Lăng Hi thút thít nỉ non, tuy rằng biết rõ nguyên nhân là do hắn cố ý, nhưng lại nhưng trong lòng vẫn nghẹn lấy một cổ lực lượng muốn phát tiết. Từ sâu trong nội tâm, muốn oanh oanh liệt liệt chiến đấu, chiến đầu kế cần tử vong!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.