Huyền Thiên

Chương 80: Chương 80: Hiểm cảnh (thượng)




Điều hắn cần phải làm hiện tại chính là, đợi Dương Thiên Lôi đến.

Sắc trời nhanh chóng tối sầm lại, Lôi Hoành sau khi cảm thụ được khí tức ma thú xao động, liền chậm rãi thu hồi tinh thần lực. Hắn biết lúc này Dương Thiên Lôi hẳn là sẽ ngừng di chuyển. Cho nên hắn cũng không gấp gáp nhất thời, trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai sẽ chính là ngày chết của Dương Thiên Lôi.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lôi Hoành đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, phát huy tuyệt học “Thuận phong nhĩ” tới cực hạn, đợi Dương Thiên Lôi tới.

- Rống!

Khi ánh mặt trời rải khắp khu vực hoang dã, một tiếng thú rống giận dữ vang lên, từ phương xa truyền tới. Lôi Hoành nhất thời mở bừng hai mắt. Trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ. Thân hình nhoáng lên, liền nhằm hướng có tiếng thú rống phóng đi.

Ngay sau đó, hắn vô thanh vô tức chạy tới nơi phát ra thanh âm, liền thấy được một màn kinh người.

Một người một thú nhanh như thiểm điện chém giết cùng một chỗ. Chính là Dương Thiên Lôi và Phong báo.

- Tốc độ của hắn không ngờ nhanh như vậy? Ánh mắt thâm độc của Lôi Hoành nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, lông mày hơi nhíu lại, trong lòng thầm kêu may mắn đã không để Lôi Kính động thủ. Bằng không, với tốc độ của Lôi Kính mà muốn giết chết Dương Thiên Lôi căn bản là không có khả năng. Cho dù là Lôi Hoành tự mình động thủ cũng không thể nắm chắc mười phần.

Phong báo, tuy chỉ là ma thú cấp bốn, nhưng Phong báo đang chiến đấu với Dương Thiên Lôi không ngờ đã là ma thú cấp bốn đỉnh phong. Thể chất thuộc tính phong khiến tốc độ của nó hơn xa so với ma thú đồng cấp, thậm chí cấp cao hơn. Cho dù tốc độ của Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong như Lôi Hoành, cũng đều chưa chắc có thể so sánh được với nó.

Nhưng Dương Thiên Lôi không ngờ dưới công kích như thiểm điện của Phong báo lại không hề tổn hao gì. Càng làm cho Lôi Hoành kinh ngạc chính là, ngay từ đầu Dương Thiên Lôi còn có vẻ đỡ trái hở phải, nhưng dần dần, biểu hiện của hắn càng trở nên nhẹ nhàng, thân hình càng giống như quỷ mị, phát huy tốc độ cùng lực lượng thân thể đều tới mức cực hạn.

Tuy rằng Lôi Hoành kiêu ngạo, ương ngạnh nhưng cũng không phải là ngốc nghếch. Hắn lần này giết chết Dương Thiên Lôi là tình thế bắt buộc không thể có bất cứ sơ xuất gì. Bằng không, một khi bị người khác phát hiện, hoặc là không thành công để Dương Thiên Lôi chạy trốn, hậu quả đó đừng nói hắn, ngay cả là Lôi gia cũng không thể gánh chịu nổi.

Cho nên, hắn không thể không thay đổi. Vốn kế hoạch ban đầu là trực tiếp giết chết Dương Thiên Lôi, lén lút đi theo phía sau hắn, không động thì thôi, khẽ động là có thể thủ tiêu Dương Thiên Lôi, không có bất cứ sai lầm gì.

….

Dương Thiên Lôi đang chìm trong tâm trạng hưng phấn, căn bản không chú ý tới Lôi Hoành ở phía sau không xa. Hắn chỉ rất nhanh chạy tới chạy lui, tinh thần lực quanh thân ngưng mà không tan, vận chuyển rất nhanh trong cơ thể , tự nhiên như vậy mà tản mát ra khí tràng cuồn cuộn.

Tại nơi hoang dã này, Dương Thiên Lôi rốt cuộc không cần phải cố kỵ, lần đầu tiên thể hiện ra hoàn toàn tốc độ chân chính của bản thân.

Trong khoảng một lần hít thở, tinh thần lực tại đan điền truyền đến huyệt Dũng Tuyền ở hai chân, luân phiên qua lại, khiến Dương Thiên Lôi rõ ràng cảm ứng được cảm giác Đằng vân giá vũ (đi mây về gió). Loại cảm giác này và loại tốc độ chỉ do lực lượng bản thân mang tới là hoàn toàn khác nhau. Phảng phất như chính mình hóa thân thành cao thủ võ lâm đạt tới cảnh giới “Đạp tuyết vô ngân”, “Thảo thượng phi hành”trong truyền thuyết.

Theo thời gian trôi qua, huyết mạch quanh thân Dương Thiên Lôi càng lúc càng thông suốt, năng lượng kỳ dị trong đan điền cũng càng lúc càng trở nên sục sôi, không có bất luận thuộc tính gì, vẫn là một đống hỗn độn như trước, rất nhanh đi qua kinh mạch Dương Thiên Lôi, mang tới cho hắn lực lượng vô cùng vô tận.

- Aaaa!

Sau khi chạy nhanh vài dặm vẫn không hề gặp phải ma thú ngoài cấp bốn nào, Dương Thiên Lôi rốt cuộc nhịn không được, bèn hét lớn một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của ma thú.

Làm như vậy là rất không sáng suốt. Người bình thường căn bản là không dám làm như thế. Tuy rằng ma thú hơi chút cường đại đều tự làm thủ lĩnh phần khu vực của mình, tình huống ma thú đi theo quần thể cũng rất ít xuất hiện, nhưng vạn nhất gặp phải, cho dù bản thân mình cường đại đến đâu cũng sao có thể đối phó cả đàn ma thú đây? Cho nên, dưới tình huống bình thường, khi săn bắn ma thú, mọi người đều lặng im không một tiếng động tìm kiếm tung tích ma thú, cân nhắc thực lực hai bên mới có thể bắt đầu tấn công.

- Đồ điên!

Lôi Hoành đi theo phía sau Dương Thiên Lôi cũng cảm thấy khiếp sợ, trong lòng thầm mắng. Cho dù hắn đã sớm ý thức được uy hiếp của Dương Thiên Lôi, thế nhưng cho tới tận hôm nay hắn mới chính thức nhận biết được tiềm lực của Dương Thiên Lôi rốt cuộc kinh khủng như thế nào. Một người vừa mới tấn cấp Tinh Giả, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới cấp ba đỉnh phong không nói, không ngờ hiện tại đã đột phá đến Tinh Giả cấp bốn. Càng kinh khủng hơn là, Dương Thiên Lôi hiện tại bày ra bộ dáng nhẹ nhàng, phiêu dật, lao đi với tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến Lôi Hoành chân chính cảm nhận được nguy hiểm thật lớn. Mặc dù thực lực của hắn là Tinh Giả cấp sáu đỉnh phong, muốn làm được như vậy cũng không hề dễ dàng, khiến hắn phải xuất ra chín thành lực lượng mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

- Ngao … ô…

Mấy tiếng gầm rú nhất thời vang lên liên tiếp từ phía trước không xa truyền đến.

Ngay khi nghe thấy mấy tiếng rống to đó, trong lòng Lôi Hoành vô cùng vui vẻ, thân hình đột nhiên ngừng lại, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng lui về phía sau.

Ma lang! Từ trong thanh âm kia, Lôi Hoành liền có thể nhận ra, Dương Thiên Lôi gặp phải ma thú gì. Đừng nói là Dương Thiên Lôi, ngay cả chính hắn khi gặp phải ma lang cũng chỉ có cách chạy càng nhanh càng tốt mà thôi.

Lần thứ hai nhanh chóng lui ra phía sau, Lôi Hoành đi tới một vị trí khá cao, trèo lên một cây cổ thụ cành lá sum xuê, rốt cục có thể nhìn thấy Dương Thiên Lôi đang đứng trên khoảng đất trống nhỏ phía xa.

Hơn mười đầu ma lang rất nhanh tiếp cận phía trước Dương Thiên Lôi. Chỉ là, Dương Thiên Lôi không ngờ không có chút ý định chạy trốn, phảng phất giống như là đang đợi ma lang đến gần.

- Kháo! Vận khí của ca tốt như vậy sao?

Dương Thiên Lôi cũng vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới mình vừa gọi một tiếng, dĩ nhiên lại gặp phải ma thú quần cư. Vận khí như vậy thật cmn cũng quá tốt đi! Tuy nhiên, nghe thanh âm chỉ có khoảng năm, sáu con. Nếu như mới như vậy đã bị dọa chạy thì cũng thật mất mặt, không bằng cứ xem thêm một chút.

-o0o-

Tuy rằng hắn đã đọc qua tư liệu về ma thú, nhưng dù sao cũng chưa từng gặp qua, cho nên, chỉ dựa vào thanh âm, Dương Thiên Lôi căn bản không biết là ma thú gì. Mặc dù thanh âm kia có điểm giống như tiếng sói tru, nhưng đây cũng không phải là Địa Cầu, Dương Thiên Lôi cũng không biết rằng sói tru chính là ma lang. Ai biết sói ở dị giới tru thế nào chứ? Nếu như biết đây là ma lang, e rằng hắn đã sớm tè ra quần mà chạy trối chết rồi.

- Ngao ô….

Lại một tiếng kêu to rõ nữa vang lên. Nghe thanh âm tựa hồ còn cách mình một khoảng nữa, cho nên Dương Thiên Lôi cũng không nóng nảy, nhân cơ hội này uống thêm mấy ngụm nước, ánh mắt hưng phấn nhìn về phía trước.

Chỉ là, đợi trái đợi phải, đợi tới hơn mười phút cũng vẫn không thấy bất luận ma thú gì xuất hiện.

- Con mẹ nó! Lẽ nào chỉ là phô trương thanh thế? Hay bị khí thế vương bát trên người ca dọa cho chạy mất rồi?

Dương Thiên Lôi tức giận mắng một tiếng, thân hình nhoáng lên lao về phía trước.



Chỉ là, Lôi Hoành đang theo dõi ở phía xa xa lại hưng phấn mở to hai mắt nhìn. Vốn đang suy nghĩ nát óc làm thế nào yên lặng không một tiếng động giết chết Dương Thiên Lôi, lúc này hắn lại vui vẻ tới mức muốn kêu to vài tiếng.

Ma lang, quả nhiên là ma thú có được trí tuệ trung đẳng trong truyền thuyết. Ngay khi phát hiện Dương Thiên Lôi, không ngờ chúng không lập tức triến khai công kích, mấy trăm con, thậm chí hơn một ngàn con dưới sự chỉ huy của Ma lang vương trong truyền thuyết, vậy mà yên lặng không một tiếng động từ bốn phương tám hướng ồ ạt tiến về phía Dương Thiên Lôi.

Đông nghịt một mảnh, khiến Lôi Hoành nhìn thấy cũng hết hồn. Hắn có thể khẳng định, Dương Thiên Lôi lần này dù chắp cánh cũng khó bay.

Một tên Tinh Giả cấp bốn rơi vào vòng vây của một đàn ma lang, cho dù là kỳ tài ngút trời thì thế nào đây? Cũng chỉ có một kết cục duy nhất – Chết!

Khi Dương Thiên Lôi mới đi được khoảng trăm trượng về phía trước, bỗng nhiên những tiếng sói tru rõ to từ bốn phương tám hướng truyền tới liên tiếp không ngừng. Không gian ban đầu vốn còn bình thường, nhất thời tràn ngập khí tức cuồng bạo hung tàn, tanh máu. Một uy áp phô thiên cái địa hướng về phía Dương Thiên Lôi.

- Ta … Kháo! Không phải chứ? Giải thưởng lớn năm trăm vạn trong truyền thuyết?

Khi Dương Thiên Lôi thấy phía trước bỗng nhiên vọt tới cả đàn ma thú, da đầu nhất thời tê dại một trận, không có bất kỳ do dự nào, vội đề thăng tốc độ tới cực hạn, thân hình nhoáng lên, xoay người cắm đầu bỏ chạy.

Ma lang, ma thú cấp ba, thích sống quần cư, trời sinh tính hung tàn, có trí tuệ trung đẳng. Trên một trăm con, chắc chắn có Ma lang vương thống lĩnh. Ma lang vương thấp nhất cũng là ma thú cấp bốn, cao nhất có thể đạt tới cấp năm.

Chỉ là, vừa mới cất bước, Dương Thiên Lôi liền phải ngừng lại, biểu tình nhất thời trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có, nhanh chóng quét mắt nhìn bốn phía. Nháy mắt, Dương Thiên Lôi đã nhận rõ tình thế, trong đầu cấp tốc lướt qua vô số ý niệm. Tinh thần của hắn nhất thời khẩn trương đến cực điểm.

Một đàn ma lang đông nghịt, từ bốn phương tám hướng tràn tới, từng bước từng bước đến gần. Vòng vây dần dần thu hẹp lại.

Lúc này, cho dù là phát tín hiệu đạn cầu cứu trong cái túi mà Tiêu Hà đưa cho, Dương Thiên Lôi có thể kiên trì đến khi bọn họ tới hay không cũng không thể nói trước được. Huống chi trong bảng thuyết minh đã nói rõ ràng, một khi khởi động tín hiệu cầu cứu, cũng đồng nghĩa với việc sẽ mất đi tư cách thí luyện.

Dương Thiên Lôi không muốn mất đi cơ hội lần này!

- Lão tử lần này liều mạng với đám cầm thú các ngươi! Không phải chỉ là ma thú cấp ba thôi sao?

Dưới kích thích do tử vong uy hiếp và khẩn trương cực độ, đan điền kỳ dị trong cơ thể Dương Thiên Lôi nhất thời điên cuồng vận chuyển, nhịp tim, hô hấp được đẩy lên cao với tốc độ kinh người, lông tóc toàn thân dựng đứng lên, thần kinh cũng trở nên căng thẳng tới mức cực hạn chịu đựng của con người. Dưới nguy cơ sinh tử như thế này, thân thể, tâm thần và lực lượng thần bí trong đan điền Dương Thiên Lôi trong nháy mắt bất ngờ liên hợp lại, đồng thời đạt đến cảnh giới đỉnh phong.

Dục vọng chiến đấu tiềm tàng thật sâu trong nội tâm hắn lúc này hừng hực bốc cháy!

- Ngao ô…

Phảng phất như cảm thụ được chiến ý hừng hực trên người Dương Thiên Lôi, Ma Lang vương với thân hình lớn gấp đôi ma lang bình thường, đang đứng ngạo nghễ phía sau bầy sói, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phát ra tiếng sói tru thật lớn!

Ngay trong lúc đó, mười đầu ma lang liền phát ra tiếng rít gào trầm thấp, lộ ra răng nanh sắc bén, cùng đồng thời nhằm về phía Dương Thiên Lôi.

Tính hung tàn và không sợ chết của loài sói, tại giờ khắc này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

“Bình! Bình! Bình! Phốc! Phốc! Phốc!”

Trong đầu Dương Thiên Lôi hoàn toàn là một cõi không minh. Dưới uy hiếp của tử vong, Dương Thiên Lôi thi triển ra toàn bộ vốn liếng võ học của mình, từng chiêu từng chiêu đều nhằm vào chỗ hiểm, tay đánh, chân đá, kiếm đâm, không lưu tình chút nào!

Hầu như trong nháy mắt liền có hai đầu ma lang bị Thương Viêm Kiếm đánh hạ. Thế nhưng, mười đầu ma lang kia lại không hề lui bước, vẫn hung hãn không sợ chết mà đánh về phía Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi dù có ba đầu sáu tay, lúc này cũng đối phó không xuể. Ngay khi hắn chém giết hai đầu ma lang kia, vài đầu ma lang khác với răng nanh sắc bén đã phân biệt cắn lấy bả vai và đùi Dương Thiên Lôi.

Trong hoàn cảnh chỉ mành treo chuông đó, màng da quanh thân Dương Thiên Lôi bỗng nhiên trở nên đàn hồi. Tinh – khí – thần trong nháy mắt hợp làm một, bộc phát ngay tại nơi bị công kích. Quy Giáp Công được Dương Thiên Lôi phát huy đến cực hạn.

Dù vậy, răng nanh sắc bén của ma lang vẫn xé nát vụn y phục của Dương Thiên Lôi, để lại trên người hắn một dấu răng thật sâu. May mắn, ma lang này chỉ là ma thú cấp ba, đối với Dương Thiên Lôi vẫn không tạo được thương tổn quả lớn.

Trong khoảng thời gian mưa máu gió tanh đó, sau một lát, mười đầu ma lang đều bị Dương Thiên Lôi giết chết dưới kiếm. Chỉ là, chúng không để Dương Thiên Lôi có bất luận thời gian lấy sức nào, mười đầu ma lang tiếp theo lại không hề sợ chết mà lao lên.

Lôi Hoành trốn ở xa xa thấy được một màn này cũng sợ hết hồn. Mặc dù người đối mặt với bầy sói không phải hắn nhưng vẫn khiến sắc mặt hắn tái nhợt. Hắn biết, Dương Thiên Lôi chết chắc rồi. Hơn nữa, khẳng định là chết mất xác. Ma lang tuy chỉ là ma thú cấp ba, nhưng có tổ chức, có kỷ luật, lại công kích luân phiên hết đợt này tới đợt khác, cho dù là bất luận kẻ nào, nếu như không thể bằng vào tu vi cường đại mở một con đường máu mà chạy khỏi vòng vây của chúng, kết quả duy nhất chỉ có thể là tử vong mà thôi.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.